Edit + Beta: meomeoemlameo.
Thời tiết ở thành phố B đã dần dần ấm lại, nhưng sáng sớm và đêm muộn vẫn
mang chút hơi lạnh, trong không khí có sương mù lạnh lẽo.
Địa điểm quay nằm trong một khu đất lớn ở khu vui chơi giải trí, công ty
sắp xếp xe đưa trainee tham gia chương trình qua đó. Ngoại trừ Sầm Phong ra, còn có ba cậu trainee khác cũng trúng cử lần này, đều vô cùng hưng
phấn và chờ mong, đã tụ tập ở sân khấu từ sớm.
Khi biết Sầm Phong sẽ theo chân bọn họ cùng tham gia chương trình, ba người đều cảm thấy rất ngỡ ngàng. Rốt cuộc sự quái dị của anh ở Trung Thiên
mọi người đều biết, hơn nữa Sầm Phong có thực lực rất giỏi, biểu diễn
chung với anh thì khẳng định mọi người đều nhìn anh cả. Không ai trong
số cả ba mời anh tới luyện tập chung.
Trong xe buýt ba người ngồi đằng trước hưng phấn nói tán chuyện, Sầm Phong
ngồi đằng sau ngủ. Mãi đến khi xe dừng lại, anh mới chầm chậm đội mũ
lên, sau đó cầm vali hành lý không nói một lời mà xuống xe.
Khu đất trống tổ chức chương trình đã tụ tập trainee của các công ty, có
công ty tập hợp thành nhóm người, cũng có người đi lẻ. Đại đa số đều vừa mới thành niên, tất cả mọi người nhiệt tình dào dạt, thi thoảng biểu lộ vẻ chờ mong và dã tâm trong ánh mắt.
Nhân viên công tác phụ trách tiếp đãi cầm cái loa to đứng dưới một cái lều, gọi các trainee mới đến lại đây ghi danh.
Sầm Phong kéo hành lý đi qua, mới vừa tới gần, liền có một cậu trai hấp tấp vọt lại đây, chạy nhanh quá hãm phanh không kịp, va phải vai trái anh
một chút.
Sầm Phong dịch sang bên cạnh
hai bước, cậu trai kia thở hồng hộc mà xin lỗi: “Người anh em, ngại
quá!” Lại hỏi nhân viên công tác: “Ghi danh ở đây ạ?”
Nhân viên công tác đưa bút và tờ giấy ghi danh qua: “Đúng vậy.”
Cậu trai kia quay đầu liếc Sầm Phong một cái, Sầm Phong nói: “Cậu trước đi.”
Cậu chàng nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp sáng choang, vùi đầu liền viết. Tốc độ của cậu chàng rất nhanh, không đến 30 giây đã điền
xong, đưa bút cho Sầm Phong.
Sầm Phong
nhận xong thì khẽ cảm ơn, cúi người điền thông tin. Tên họ, tuổi tác,
trường luyện tập, công ty quản lý tương ứng, đã debut chưa, những tổ hợp này đều nằm trên bảng biểu, yêu cầu điền đúng sự thật.
Sầm Phong thấy cậu trai kia ngoài tên và tuổi thì tất cả còn lại đều điền “Không có”.
Điền xong thông tin của chính mình, anh đưa tờ đăng kí cho nhân viên công
tác. Đến lúc tập hợp vào bàn còn hơn nửa giờ, anh nhìn nhìn bốn phía,
tính toán tìm một chỗ ít người ngồi xuống. Mới đi được hai bước, cậu
trai mới nãy bèn chạy theo, cực kì quen thuộc bảo: “ Người anh em, anh
cũng đi một mình à?”
Sầm Phong gật đầu.
Cậu trai như thể gặp được người thân, hưng phấn nói: “Tui cũng thế! Aizz
chúng mình làm bạn đi! Mọi người hình như đều quen nhau hết á, những
người lạc loài như chúng ta cũng phải đoàn kết!”
Nói xong không đợi Sầm Phong gật đầu, đã cực kì nhiệt tình khoác tay lên vai anh: “Tui tên là Chu Minh Dục, anh tên gì?”
Sầm Phong nghiêng người, né khỏi cái khoác vai của cậu trai, đôi mắt lạnh lùng dưới vành mũ quét qua người cậu một cái.
Chu Minh Dục hãy còn không biết gì, vẫn đang cười ngây ngô, lon ton chạy
theo anh tới bậc thang phủ đầy lá rụng. Thấy Sầm Phong ngồi xuống, cậu
chàng cũng đặt mông ngồi xuống cạnh anh, chống đầu hỏi: “Người anh em,
anh tên gì ý? Anh có công ty quản lý không? Tui không có nè, tui chẳng
có gì cả, cũng chưa từng làm trainee, tui chỉ là rất tò mò với trainee
các anh, nên nghĩ bụng tới xem á.”
Cậu
chàng dừng một chút, có chút ưu thương mà buông tiếng thở dài: “Cô gái
tui crush cổ thích trainee á, anh nói coi tụi tui có gì khác nhau? Tui
mới nhìn một vòng rồi, làm gì có ai xinh trai như tui.”
Sầm Phong: “……”
Anh phát hiện người này cho dù bị anh cho ăn bơ, cậu chàng cũng có thể lầm bầm lầu bầu nói một ngày.
Chu Minh Dục nói rất lâu, Sầm Phong đã nghe đến mức còn biết chỗ cậu chàng ở có nuôi một con chó Golden to, cuối cùng cậu chàng nhiệt tình hỏi:
“Đúng rồi, rốt cuộc anh tên là gì á?”
Nhân viên công tác cách đó không xa cầm loa gọi: “ Tất cả trainee, đến đây tập hợp.”
Sầm Phong đứng lên, vỗ vỗ bụi trên quần. Ngẩng đầu thấy Chu Minh Dục trưng
vẻ mặt chờ mong đợi anh, rốt cuộc khẽ nói: “Sầm Phong.”
Nói xong, kéo hành lý đi về phía tập hợp.
Chu Minh Dục như bị sét đánh, vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, hoàn toàn
không còn sức sống như ban nãy, ngây ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng Sầm
Phong càng đi càng xa.
Sầm Phong……
Anh ta chính là Sầm Phong!!!
Tình địch hủy hoại tình iu màu nhịm có một không hai của cậu ta!!!
Mối thù cướp vợ không đội trời chung!!!
Chu Minh Dục phẫn uất giậm giậm chân, xách theo hành lý đi qua. Sầm Phong
đứng ở phía sau, khoé mắt nhìn thấy cậu trai lảm nhảm đã đi tới, còn
tưởng rằng cậu chàng lại định lải nhải tiếp, kết quả cậu chàng chỉ đứng
chếch đằng sao, rốt cuộc không nói chuyện.
100 cậu trainee đến đông đủ, người phụ trách cầm loa nói: “Hoan nghênh mọi người đến với địa điểm quay của 《 Thần tượng thiếu niên 》, ba tháng tiếp, các cậu sẽ tập luyện và biểu diễn theo hình thức khép
kín. Kế tiếp chúng ta sẽ đi vào nơi trình diện, hoàn thành vòng phân cấp đầu tiên, chúc mọi người may mắn. Nào, mau xếp hàng, cùng tôi đi vào.”
Camera bên cạnh bắt đầu quay chụp lấy tư liệu sống.
Hiện trường ngập tiếng vỗ tay hoan hô, anh đẩy tôi ủn mà xếp thành hàng, ồn ào nhốn nháo đi theo người phụ trách vào trong.
Chương trình biểu diễn ở chính giữa, từ cửa đi vào đại khái mất mười phút mới
đến. Chương trình thiết kế thật sự rất hoành tráng, trước kia có rất
nhiều gameshow trong nhà đều thu ở đây, lần này được Thần Tinh bao tất,
toàn bộ sân đều dán logo 《 Thần tượng thiếu niên 》.
Sau khi đi vào, hành lý thống nhất cất ở phòng để đồ, sau đó dựa theo bộ
phận trainee của từng công ty mà nghỉ lại ở các gian khác nhau.
Sầm Phong cùng ba gã trainee khác của Trung Thiên ở chung với nhau. Phòng
nghỉ bày toàn sản phẩm của nhà tài trợ và quảng cáo cho Thần tượng thiếu niên, trong một góc còn có camera ẩn. Nhưng mọi người đều biết có
camera, chỉ là không biết ở đâu.
Phòng
nào quậy chút thì bắt đầu đi lùng sục cameras chơi, còn ai hướng nội thì ngồi trên sofa ngắm ngắm nghía nghía, an tĩnh chờ đợi.
Sầm Phong vào phòng xong liền ngồi lên sofa không ngẩng đầu nữa, vành mũ ấn xuống, không thấy rõ mặt đâu. Ba người kia liếc anh hai cái, nhòm nhau
ra mắt nói chuyện: Đúng là nguyễn y vân.
Bọn họ nhìn một vòng quanh phòng, ngồi xuống cách Sầm Phong hai người, bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
―― “Tụi bay nói coi lần này ai có thể giành được Center đây?”
―― “Thần Tinh chắc kèo, chương trình nhà họ thì phải push trainee nhà mình chứ, chắc chắn sẽ toàn quay gà nhà.”
―― “Cũng chưa chắc, lỡ như thật sự có thực lực, người xem vẫn sẽ mua vote cho lên.”
―― “Chín slot đầu, tao không cầu Center, cho tao slot số 9 là ok òi.”
―― “Thôi mày đừng vào rừng mơ bắt con tưởng bở nữa, nãy ở bên ngoài mày
không thấy nhóm Cool à? Bảy đứa bọn nó đều lên bao nhiêu show rồi, kinh
nghiệm sân khấu phong phú, còn có fans base, chỉ riêng Cool đã ăn được 7 slot.”
―― “Tao còn thấy Biên Kỳ với Phục Hưng Ngôn nữa! Loại trùm sò này solo debut một mình không được à, tại sao còn phải tới đây!”
―― “Đây là nhà Thần Tinh mà mày! Chả nhẽ lại không muốn đến?”
Ba người tán dóc, nhìn thoáng qua bên cạnh.
Sầm Phong đang chôn mặt ngủ.
Bọn họ càng nhỏ giọng hơn: “Vị này không phải cũng bá à, tuy rằng phong
cách hơi lạ lòn, nhưng thực lực như thế ra ngoài chắc cũng phá đảo đấy.”
Ở phòng nghỉ được hơn hai mươi phút, liền có nhân viên công tác lục tục tới các phòng dẫn người chuẩn bị vào giới thiệu.
Để cho công bằng, trình tự vào trình diện là do trainee tự rút thăm quyết
định, Sầm Phong rút được số 69, ba cậu kia rút được số 33.
Trước cửa vào trình diện có một gian phòng lớn, các trainee đã bốc số đều đợi ở đây chờ vào giới thiệu. Trước khi vào giới thiệu thì có phần tự đánh
giá cấp bậc, tổng cộng có 5 cấp ABCDF.
Ai tương đối tự tin thì chọn AB, không tự tin thì chọn CD, tự biết mình rõ quá hoặc là cực kì khiêm tốn thì chọn F, Chu Minh Dục rút được số thứ
tự thứ 10 lên sân khấu, tự đặt mình ở hạng F.
Từ khi bắt đầu vào sân, camera ở khắp nơi liền bắt đầu quay. Tuy rằng Thần Tinh tự sản xuất show tìm tài năng, nhưng ekip quay chụp và ekip đạo
diễn vẫn là móc nối với nhân viên chuyên nghiệp trong giới, là của công
ty khác. Chẳng qua Thần Tinh đi thuê thôi.
Trong phòng tối của tổng đạo diễn, Hứa Trích Tinh bưng một bát mì ăn liền,
nhìn gương mặt quen thuộc trên màn hình, suýt thì phụt cả mì ra.
Cô hoảng sợ chỉ vào máy móc: “Ai tuyển cậu ta vào thế???”
Tổ trưởng Ngự thư phòng nhìn nhìn cậu trai tên Chu Minh Dục trên hình, “Chắc là tổ phỏng vấn? Sao vậy ạ?”
Hứa Trích Tinh: Mị phải giết Chu Minh Dục.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Showbiz Là Của Tôi
Chương 56: Mối thù cướp vợ không đội trời chung!
Chương 56: Mối thù cướp vợ không đội trời chung!