Edit + Beta: meomeoemlameo.
Đêm đã rất muộn.
Hứa Trích Tinh vỗ vỗ bụi trên mông, đứng dậy: “Anh ơi, em đưa anh về nhé.”
Sầm Phong bật cười: “Em đưa anh?”
Cô vui vẻ gật gật đầu: “Đúng rồi, trong điểm thu hình an toàn lắm, em đưa
anh đến dưới ký túc xá, rồi đi bộ một vòng trở về, còn có thể ngắm trăng thêm một lúc.”
Cô nói như vậy, anh cũng không từ chối nữa: “Được, đi thôi.”
Hai người đi bộ về phía ký túc xá, ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo kéo bóng họ thật dài.
Hứa Trích Tinh nhảy nhót bên cạnh anh: “Anh ơi, diễn solo anh đã định biểu diễn gì chưa?”
Anh lắc đầu: “Vẫn chưa.” Dừng một chút lại hỏi, “Em muốn xem gì?”
Hứa Trích Tinh: “Gì em cũng xem, cho dù anh không làm gì chỉ đứng trên sân
khấu thôi em cũng có thể nhìn không chớp mắt ngắm hai giờ đồng hồ.”
Sầm Phong: “…………”
Hứa Trích Tinh nghiêng đầu ngượng ngùng liếc anh một cái: “Anh ơi, có phải anh thấy em rất mê trai không?”
Anh cắm hai tay trong túi quần, chậm rãi dạo bước, ánh trăng bao trùm thân
hình thon dài, có loại khí thế phóng khoáng, giọng nói lại dịu dàng:
“Không đâu.”
Hứa Trích Tinh lại bị mê
hoặc đến thần hồn điên đảo, tầm mắt nhìn anh cũng không nỡ dời đi một
chút, kết quả suýt thì đụng vào cột điện. Sầm Phong kịp thời duỗi tay
kéo cô một cái.
Hứa Trích Tinh không đứng vững, mũi đập lên cánh tay anh, đau đến kêu oai oái.
Sầm Phong vừa buồn cười lại bất đắc dĩ: “Em nhìn đường đi chứ”
Cô che mũi nói thầm: “Đều tại anh đẹp trai quá đấy chứ.”
Anh ngẩng đầu ngắm trăng, khóe môi khẽ cười, hiếm khi gật đầu: “Ừ, tại anh.”
Hứa Trích Tinh lần đầu bị anh chọc cười, trong lòng ngọt như rót mật.
Khoảng cách từ ký túc xá đến nhà ăn cũng không xa, không bao lâu đã tới rồi.
Hứa Trích Tinh không đi vào khu vực có camera của ký túc xá, từ xa xa đã dừng bước chân, ngoan ngoãn phất tay với anh: “Anh ơi ngủ ngon nhé ạ,
nghỉ ngơi sớm một chút.”
Anh thấp giọng nói: “Ngủ ngon.”
Anh xoay người vào ký túc xá, đi chưa được mấy bước, Hứa Trích Tinh lại hô một tiếng: “Anh ơi.” Sầm Phong quay đầu lại: “Ừ?”
Cô đứng ở phía sau đèn đường, đôi tay giơ lên đỉnh đầu, tươi cười xán lạn làm hình trái tim với anh, “Em yêu anh ạ.”
Trái tim anh run mạnh một cái.
Kỳ thật anh hiểu rõ yêu của cô là có ý gì. Cũng giống đêm nay ở nơi công
diễn Club Phong Tranh nhất tề hô to ‘ chúng em yêu anh ’, là tình yêu và sự ủng hộ vô điều kiện của fan dành cho idol.
Nhưng anh vẫn ở nơi cô không nhìn thấy, nắm chặt bàn tay.
Mãi cho đến khi bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt, Hứa Trích Tinh mới rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn thả tay xuống, xoay người lon ton vui sướng đi về.
Trong toà nhà ký túc xá, Sầm Phong còn đang đợi thang máy.
Thang máy còn chưa tới lầu một, anh đã nghe thấy giọng nói ồn ào nhốn nháo
bên trong. Quả nhiên, cửa vừa mở ra, ba người phòng ký túc 302, còn có
Ứng Hủ Trạch mặc áo khoác cẩu thả đều ở bên trong.
Khi cửa thang máy mở ra, Ứng Hủ Trạch đang phê bình Chu Minh Dục: “Địa điểm thu hình an toàn lắm, anh Phong không xảy ra chuyện gì được đâu, bị
người ngoài hành tinh bắt đi cái nỗi gì hả Chu Minh Dục, mày bình thường xem in ít phim khoa học viễn tưởng thôi!”
Sầm Phong: “…………”
Mấy người vừa thấy anh, vội vã hớn ha hớn hở, mồm năm miệng mười mà gào
lên: “Anh Phong rốt cuộc anh đã trở lại! Chu Minh Dục chém gió anh bị
người ngoài hành tinh bắt đi rồi!”
“Có phải anh buồn đời chuyện gì không ạ? Giải sầu sao đi lâu thế anh? Chúng em đang định đi tìm anh đấy.”
“Anh Phong, sao cổ với tai anh đỏ thế, có phải bị gió thổi phát sốt không ạ?”
Sầm Phong đau đầu đẩy mạnh cả bốn vào thang máy, “Câm hết đi, ồn muốn chết.”
Mấy người ở trong thang máy hi hi ha ha, Ứng Hủ Trạch nói: “Bọn nó vừa rồi
hô to gọi nhỏ tới gõ cửa, đánh thức Phục Hưng Ngôn dậy, dép lê nó ném
vào cửa đánh bốp. Dù sao bây giờ em không dám về nữa, lỡ như lại đánh
thức Phục Hưng Ngôn, nó đánh em thì làm sao bây giờ. Em phải sang phòng
ký túc của mấy anh ngủ!”
Thi Nhiên: “Phòng đơn WC để lại cho mày, xin cứ tự nhiên.”
Ứng Hủ Trạch đáng thương vô cùng nhìn Sầm Phong: “Anh Phong……”
Sầm Phong mặt mày vô cảm: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Cuối cùng bốn người quẳng anh chàng về phòng ký túc của anh chàng, Phục Hưng Ngôn quả nhiên lại ném một chiếc dép lê tới.
Sáng sớm hôm sau, 30 trainee bị loại đã sửa soạn xong hành lý, chuẩn bị rời đi. Mọi người đều không ngủ nữa, tập thể đi tiễn.
Rất nhiều phòng ký túc đều trống một đống giường.
Ứng Hủ Trạch nhìn phòng 302 vẫn full slot như trước, tiếc nuối nói: “Tại
sao phòng ký túc của tụi bay không có người bị loại? Bằng không tao có
thể dọn tới ở chung với anh Phong rồi.”
Sau đó bị Chu Minh Dục và Thi Nhiên ấn xuống đánh cho một trận.
Ứng Hủ Trạch ôm đầu tán loạn: “Tụi bay lại còn dám đánh Hoàng Thượng! Trẫm chém đầu tụi bay!”
Thi Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Ngôi vị hoàng đế của mày cũng không được bao
lâu nữa đâu, lần sau tuyên bố xếp hạng nhất định sẽ đổi thành anh
Phong!”
Phòng ngủ chướng khí mù mịt, Sầm Phong dùng gối che đầu, sống không còn gì luyến tiếc mà ngã lên giường.
Lần đầu tiên công diễn kết thúc xong, 70 trainee còn lại lại huấn luyện
tiếp hai hôm, sau đó bắt đầu lần thu hình thứ tư. Lần thu này, ngoại trừ mười suất solo, 60 người còn lại sẽ chia thành sáu nhóm, mỗi nhóm mười
người tiến hành khảo hạch.
Lúc này quy
tắc lại đổi mới so với lần trước, lần trước là rút thăm quyết định, hoàn toàn dựa vào ý trời và vận may. Lần này là dựa vào xếp hạng, trừ mười
người solo, theo thứ tự dựa vào xếp hạng mà lựa chọn sáu ca khúc biểu
diễn. Mỗi ca khúc chỉ có thể được chọn mười lần, chọn đủ thì thôi.
Chín vị trí debut thì có sáu cá nhân được solo sân khấu, vì lần trước Phục
Hưng Ngôn chung nhóm với Ứng Hủ Trạch, kém 5 vote nên mất slot solo, làm tuyển thủ top 2 chọn ca khúc biểu diễn đầu tiên. Cái này lựa chọn không công khai, mọi người đều không biết cậu ta sẽ chọn bài nào.
Chu Minh Dục có chút xoắn xít, lần này Sầm Phong không cùng nhóm với cậu
chàng, cậu chàng cảm thấy mình như ưng non rời ưng mẹ, nhỏ yếu, đáng
thương lại bất lực. Cậu chàng túm tay áo Sầm Phong lo lắng hỏi: “Em nên
chọn bài nào ạ?”
Sầm Phong nhớ lại sáu trích đoạn bài hát vừa rồi một chút, khẽ nói: “《 Tâm nguyện 》 là đơn giản nhất.”
“Đấy không phải vocal sao ạ?” Chu Minh Dục khóc không ra nước mắt, “Anh giai, em hát có ra gì đâu.”
Thi Nhiên nghe không nổi nữa: “Nói như kiểu mày nhảy với rap thì ra gì đấy. Anh Phong quản được mày cả đời à, tự mình quyết định đi chứ!”
Chu Minh Dục dẩu miệng không nói lời nào, tự mình xem xét vậy.
Thi Nhiên thật ra rất hưng phấn mà xoa xoa tay, lần này cậu xếp hạng cao,
trong sáu bài hát có một bài có đoạn rap rất hợp với cậu, hẳn là có thể
chọn được.
Chờ chọn ca khúc xong, mọi người dựa theo phân nhóm đi lên trước đài, mới nhìn thấy lựa chọn của từng người.
Chu Minh Dục hoá ra lại không chọn 《 Tâm nguyện 》, mà là chung nhóm với Phục Hưng Ngôn, lựa chọn bài 《 Ảo mộng rừng xanh 》 có yêu cầu rất cao với hát nhảy. Hà Tư Niên là vocal, vẫn theo lựa chọn ban đầu chọn 《 Tâm nguyện 》, Thi Nhiên lựa chọn bài rap 《 Hành giả 》.
Thi Nhiên chửi bậy hai tiếng, gọi Chu Minh Dục nhóm bên cạnh: “Mày bị dở hơi à, sao lại chọn 《 Ảo mộng rừng xanh 》 thế?”
Chu Minh Dục đầy mặt ý chí chiến đấu sục sôi: “Phải nhảy ra khỏi vòng an
toàn của mình, dũng cảm khiêu chiến bản thân! Bằng không tao vĩnh viễn
không thể tiến bộ!”
Thi Nhiên: “…… Mày vui là được rồi, đến lúc đó đừng đi nhờ cậy anh Phong đấy.”
Phân nhóm xong, từng người trở về phòng tập huấn luyện, mười trainee có phần diễn solo sân lần này ở một phòng tập, yêu cầu thảo luận bài hát của
từng người và phong cách với tổ tiết mục đã, rồi mới tiến hành tập
luyện.
Ứng Hủ Trạch vui như mở cờ trong bụng: “Tui cuối cùng cũng được ở chung ban với anh Phong rồi!!!”
Ngoại trừ Triệu Tân Tân, bốn vị cố vấn kia đều đi tới nhóm solo. Mọi người
ngồi thành một vòng tròn dưới đất, bắt đầu thảo luận phong cách của từng người.
Mỗi người đều có chủ ý riêng,
phần lớn vẫn dựa vào ưu điểm và thứ mà mình am hiểu. Trong mười người có vocal, có rapper, cũng có dancer, qua mấy kì ghi hình, cố vấn đã tương
đối hiểu các cậu, đều đưa ra kiến nghị rất đúng trọng tâm.
Đến phiên Sầm Phong, liền có chút lúng túng.
Kỳ thật cho tới bây giờ, mọi người đều chưa thấy anh thực sự biểu diễn
hoàn chỉnh. Biết anh có thực lực, nhưng thực lực mạnh đến cỡ nào, am
hiểu nhất điểm nào, mọi người đều không biết.
Thời Lâm làm vocal, bây giờ đánh giá giọng hát của Sầm Phong rất cao, thật
ra hy vọng anh có thể an an tĩnh tĩnh hát một bài, bày ra ngón giọng của mình.
Ninh Tư Nhạc lại không tán đồng:
“Bây giờ em cần cho người xem triển lãm thực lực toàn diện của em, thầy
cảm thấy hát nhảy khả năng sẽ thích hợp hơn cho lần biểu diễn này, có
thể kéo được nhiều cảm xúc của khán giả hơn.”
Anh gật đầu, không biết nghĩ đến cái gì, khẽ hỏi: “Ca khúc tự viết có được không ạ?”
Thời Lâm kinh ngạc một chút: “Em biết viết bài hát à?”
Anh gật đầu: “Vâng, trước kia có viết, có lẽ sẽ tương đối thích hợp với sân khấu lần này.”
Ninh Tư Nhạc cười nói: “Nếu thích hợp thì đương nhiên có thể chứ, em có demo không? Cho chúng thầy nghe một chút.”
Sầm Phong trầm mặc một chút: “Không có.” Bài hát đều là viết từ đời trước,
đời này anh còn chưa chạm qua soạn nhạc, anh ngẩng đầu nhìn đàn điện tử
bên cạnh: “Em đàn một đoạn các thầy nghe thử nhé.”
Người biết soạn nhạc đương nhiên cũng biết chơi nhạc cụ, Thời Lâm hỏi thêm
một câu: “Ngoại trừ đàn điện tử, em còn biết chơi nhạc cụ khác không?”
Sầm Phong đã đứng dậy đi tới trước đàn điện tử: “Dương cầm và ghi-ta ạ.”
Anh cúi đầu nhìn phím đàn, thật ra đã rất lâu không chạm qua. Thử thử âm,
nhớ lại bản nhạc trước kia, anh tìm cảm giác xong, bèn tấu đàn.
Anh đứng đàn.
Tư thế vô cùng tùy ý, khi cúi đầu đánh đàn, tóc rủ xuống khóe mắt, có vẻ điển trai quạnh quẽ.
Giai điệu rất êm tai.
Anh đàn xong lại nhíu nhíu mày: “Biên khúc thì hơi phiền toái, có lẽ không kịp thời gian.”
“Đừng.” Thời Lâm phủ quyết ngay, Sầm Phong trong mắt anh ta bây giờ chính là
một kho báu, “Để thầy tìm người phối khí thầy hay hợp tác tới cho, thời
gian không thành vấn đề, cứ dùng bài hát này đi.”
Xác định xong, Thời Lâm lập tức đi liên hệ thầy phối khí, cũng may đều ở
thành phố B, bên kia đáp ứng đêm nay sẽ tới đây. Chờ xác định xong hết
các màn biểu diễn solo, Thời Lâm liền đưa Sầm Phong tới phòng phối khí,
viết hết bài hát này thành nhạc phổ cái đã.
Trong phòng, nhạc cụ gì cũng có.
Có Thời Lâm hỗ trợ, demo hoàn thành rất nhanh, chập tối thầy phối khí đã
tới nơi. Ba người gần như làm một chặp suốt đêm, chế tác xong bài hát
trong một đêm này.
Bài hát này đã từng
được phối khí hoàn chỉnh từ đời trước, chỉ là khi anh muốn phát hành
single thì chịu sự chèn ép của công ty, nên chưa từng được ra mắt. Sầm
Phong vừa phối khí vừa đưa ra không ít ý kiến, các thầy còn khen anh có
thiên phú biên khúc.
Chế tác ca khúc đã hoàn thành, kế tiếp chính là vũ đạo.
Lúc trước mới biên vũ được một nửa, giờ chỉ cần biên nốt nửa còn lại. Lại
lần nữa nhập tâm vào tác phẩm của mình, những khát vọng nhiệt tình đã
từng dường như lại dần dần thức tỉnh trong huyết quản.
Khi đám trainee còn đang nhiệt tình hết mình vì lần công diễn tiếp theo, 《 Thần tượng thiếu niên 》 tập 4 đúng hẹn online.
Trong tập này, đám trainee dùng phương thức rút thăm chia làm mười nhóm, lựa
chọn ca khúc, sau khi trải qua một tuần tập luyện, sẽ bước lên công diễn sân khấu lần đầu.
Club Phong Tranh đều
đã biết idol bấy giờ lên sân khấu biểu diễn không còn là bình hoa nữa,
cực kì chờ mong tập phát sóng lần này. Nhưng các cô không biết, còn có
một niềm vui bất ngờ lớn hơn nữa đang chờ các cô trong tập này.
Vũ đạo của cả bài 《Scream》 là do Sầm Phong dạy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Showbiz Là Của Tôi
Chương 70: Đều tại anh đẹp quá đấy
Chương 70: Đều tại anh đẹp quá đấy