Edit + Beta: meomeoemlameo.
Nhân viên công tác ở hiện trường cũng không biết anh đang làm gì, chỉ có ánh mắt Đằng Văn lóe lên, như thể ý thức được cái gì, khóe môi cong lên
thành một nụ cười nhẹ, ông cầm bộ đàm nói: “Chuẩn bị.”
Mọi người vào chỗ.
Sầm Phong ngồi xuống trước bàn ăn, mấy giây sau, vẻ nản lòng chết lặng lại quay về gương mặt anh.
Đạo diễn nói: “Action!”
Anh vô cùng bình tĩnh mà cầm hamburger trên bàn lên, tựa như ăn một bữa
trưa bình thường, há mồm cắn xuống. Viên kẹo cà phê cứng theo mẩu bánh
mì đi vào trong miệng, khi chạm vào hàm răng, phát ra tiếng răng rắc.
Tấm lưng gầy mỏng của anh run lên một chút, khuôn mặt vốn dĩ tiều tụy cơ hồ nháy mắt trở nên trắng bệch, trong đôi mắt dại ra nổi lên sự đau khổ
khủng khiếp. Sau khi nôn khan, anh đột nhiên cúi người, không kịp nhào
tới thùng rác, nôn thẳng lên mặt đất.
Tất cả mọi người đều nhìn ra, lần này khác những lần nôn giả kia, lần này anh thực sự phun ra.
Ngón tay thon dài nắm chặt một góc bàn tay, mu bàn tay nổi gân xanh, anh nửa quỳ trên mặt đất, nôn hết toàn bộ đồ ăn hôm nay ra, cuối cùng chỉ còn
lại từng đợt nôn khan.
Nghe thấy những tiếng này, người ở trên hiện trường đều cảm thấy khó chịu, mấy người chịu không nổi đã trốn thẳng ra ngoài.
Đằng Văn rất hài lòng với trạng thái lần này, qua hồi lâu mới hô: “Cut, qua.”
Lời nói vừa vang lên, một bóng người trong đám đông vọt tới.
Sầm Phong còn quỳ trên mặt đất chưa gượng lại được. Cơ thể anh run từng
đợt, cảm giác ghê tởm vẩn vương mãi không hết, cổ họng vừa cay đắng vừa
chua xót, mặt anh đầy nước mắt.
Cảm giác
buồn nôn và sợ hãi sinh lý giống như một tấm lưới kín mít chụp lấy đầu
anh, bọc lấy cả người anh, không để lại khoảng trống để hít thở, buộc
anh ngạt hơi.
Thân thể run rẩy đột nhiên được một vòng ôm nho nhỏ bao lấy.
Anh ngửi thấy hương tuyết tùng lạnh lẽo quen thuộc, cùng với nhiệt độ cơ
thể của cô gái nhỏ, tựa như hương vị của ánh mặt trời rạng rỡ.
Bên tai truyền tới giọng nức nở của cô: “Anh ơi, anh có sao không? Có phải
khó chịu lắm không ạ? Chúng mình đi bệnh viện, em gọi bác sĩ tới……”
Trên mặt đất rất bẩn thỉu, đều là những gì sót lại sau trận nôn mửa.
Cô lại chẳng thèm để ý chút nào.
Cô quỳ gối trước người anh, dang cả hai tay ôm lấy anh, vừa khóc vừa nhẹ nhàng vỗ về sống lưng run rẩy của anh.
Sầm Phong chôn ở cổ cô, đôi mắt nhắm nghiền, nhẹ giọng nói: “Anh không sao.”
Tựa như ánh mặt trời xé rách bóng tối, anh giãy giụa thoát ra khỏi tấm lưới khiến anh ngạt thở.
Anh căng người ngồi dậy, định đưa tay thay cô lau nước mắt, nhưng nghĩ đến
tay mình không sạch sẽ, anh lại thu về, khẽ nghiêng đầu khàn giọng nói:
“Ngoan, đừng khóc.”
Hứa Trích Tinh đột nhiên duỗi tay ôm lấy mặt anh, vừa nức nở vừa túm cổ tay áo giúp anh lau đi vết bẩn nơi khóe miệng.
Người Sầm Phong cứng đờ, ngón tay nắm lấy cổ tay cô, giọng nói vì nôn mửa còn chưa khôi phục lại, có vẻ khàn khàn hơn bình thường: “Đừng chạm vào, dơ em.”
Cô mím chặt môi không nói lời nào, cố chấp thay anh lau hết vết bẩn trên mặt.
Vưu Đào rót một cốc nước ấm chạy tới, các nhân viên công tác còn lại cũng
đều sôi nổi tiến lên quét tước rửa sạch. Sầm Phong cầm ly nước đi đến
toilet, bên trong có để dụng cụ rửa mặt, mười phút sau mới rửa ráy sạch
sẽ đi ra.
Hứa Trích Tinh dán vào tường
đứng bên ngoài, nước mắt trên mặt còn chưa khô, hốc mắt đỏ bừng, vừa
thấy anh ra đã vội vàng đi qua: “Anh ơi, khá hơn chút nào chưa ạ? Còn
khó chịu không anh?”
Anh cười lắc đầu:
“Không sao.” Anh rất tự nhiên mà dắt cánh tay đang rũ bên người của cô,
kéo cô đến toilet, “Tay áo em bẩn hết rồi.”
Hứa Trích Tinh còn chưa tỉnh ra từ thương xót, lí nhí nói: “Không sao.”
Sầm Phong vặn nước ấm, ấn chút nước rửa tay vào lòng bàn tay, xoa xoa thành bọt. Anh kéo tay cô đặt trong tay mình, giúp cô rửa sạch sẽ hai tay,
lại dùng khăn lông ướt lau đi vết bẩn trên cổ tay áo.
Hứa Trích Tinh ấp úng đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích mà nhìn anh, nhìn một lúc nước mắt lại rơi xuống.
Sầm Phong dùng khăn lông lau khô nước trên tay cô, quay đầu lại mới phát hiện cô gái nhỏ lại đang khóc.
Cô cũng không khóc thành tiếng, tựa như chính cô cũng không biết mình đang khóc, chỉ yên lặng rơi nước mắt.
Ánh mắt anh càng sâu hơn, nắm tay cô kéo cô lại gần một chút, anh khẽ cúi
người, động tác rất nhẹ nhàng lau mắt cô, “Sao thế em?”
Cô lắc đầu, chẳng nói lời nào, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
Sầm Phong buông tiếng thở dài, duỗi tay ấn cô vào lồng ngực. Cô chôn trong
ngực anh, phát ra những tiếng nức nở đứt quãng, hồi lâu mới rốt cuộc
khóc như mưa.
Vừa khóc vừa hỏi: “Anh ơi, anh bị dị ứng kẹo cà phê ạ?”
Một lát sau, đỉnh đầu mới vang lên giọng nói ôn hòa của anh: “Hồi còn nhỏ
anh rất thích ăn kẹo, nhưng lão không chịu mua cho anh, anh đã nghĩ sau
này anh lớn rồi kiếm được tiền, anh phải mua thật nhiều kẹo.”
Tiếng nức nở nhỏ đi, cô cọ cọ trong ngực anh, khẽ ngẩng đầu lên.
Nhìn từ góc độ này, chỉ có thể thấy chiếc cằm gầy ốm lún phún râu của anh.
“Có một năm, trưởng trấn tặng một vại kẹo cà phê, lão nói phải mang bán lấy tiền, không cho anh ăn. Nhưng lúc đó anh đói quá, nhân lúc lão không ở
nhà, anh trộm mở ra ăn hai viên, kết quả bị lão phát hiện ra.”
Đôi mắt Hứa Trích Tinh khẽ trừng lớn, hai bàn tay nhỏ còn túm góc áo của anh, thân người lại thẳng lên, ngơ ngẩn nhìn anh.
Sầm Phong cúi đầu, cười với cô: “Đương nhiên anh bị đánh cho một trận, còn
bị lão nhét kẹo cà phê đầy miệng, từ đó về sau anh không thể ăn kẹo
nữa.”
Nước mắt vốn đã thôi rơi của cô nay lại dâng đầy.
Cô vẫn luôn cho rằng anh thích ăn kẹo.
Anh thích ăn đồ ngọt, fans luôn tặng anh rất nhiều kẹo, anh chưa từng nói
rằng anh không thích, mỗi lần đều sẽ mỉm cười nhận lấy. Cô nhớ tới năm
đó, cô thậm chí còn để lại một hũ kẹo trái cây lớn ở tiệm tạp hóa, nhờ
chị chủ tiệm mỗi ngày tặng anh một viên.
Sao cô lại đáng ghét như vậy chứ.
Sầm Phong vươn ngón tay cái lau khóe mắt cô, giọng nói vừa thấp lại nghiêm
túc: “Anh còn có rất nhiều quá khứ đau khổ, đều có thể kể cho em. Nhưng
đó không phải vì muốn làm em khổ sở, biết không?”
Hốc mắt Hứa Trích Tinh ưng ửng: “Vậy thì tại sao ạ?”
Đầu ngón tay anh mơn trớn má cô, khi cúi đầu, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ướt dầm dề của cô: “Vì muốn chia sẻ cuộc đời anh cho em thôi.”
Những quá khứ anh từng chỉ cần ngẫm lại đã cảm thấy đau khổ, bây giờ đã có thể bình thản nói ra như vậy.
Lông mi cô khẽ run lên.
Cô ngơ ngác nhìn anh rất lâu, đột nhiên nhón chân, vươn đôi tay ôm lấy cổ
anh, tư thế như thể đang úp lấy người anh. Sầm Phong hạ người theo bản
năng. Cô nhón gót, ngửa đầu hôn lên khóe môi anh, giọng nói nghẹn ngào
lại mềm mại: “Em yêu anh.”
Thân hình anh cứng đờ.
Cô hôn xong rồi, có chút ngượng ngùng mà cúi đầu, gót chân cũng hạ xuống
đất. Ngay sau đó, đôi tay Sầm Phong nâng eo cô lên, bế bổng hẳn cô dậy,
lúc cô ngớ ra, cả người cô đã ngồi trên bồn rửa tay.
Đôi tay còn quàng lên cổ anh, anh bóp eo cô, dán vào thật sát, cúi đầu kề
trán mình vào trán cô, hơi thở giao triền bên nhau. Dáng ngồi này của cô cực kỳ không thoải mái, hai chân lơ lửng, theo bản năng cuốn lấy anh.
Vì thế hai người càng sát lại gần nhau hơn.
Hứa Trích Tinh bèn đỏ bừng cả mặt.
Cô nghe thấy anh thấp giọng hỏi: “Suy nghĩ cẩn thận chưa?”
Cô lo lắng cực kỳ, định thu tay về, nhưng anh siết eo cô không cho cô cử động, còn chơi xấu ấn ấn vào thắt lưng cô.
Giọng Hứa Trích Tinh phát run: “Chư…… Chưa ạ! Em chưa mà!”
Anh cười một tiếng: “Vậy vừa nãy em hôn anh làm gì?”
Hứa Trích Tinh nhắm chặt mắt lại, cả hàng mi đều rung động, lắp bắp nói: “Nhất thời…… Cầm lòng không đậu……”
Vừa mới nói xong, môi đã bị cắn.
So cái hôn như chuồn chuồn lướt nước trước đây, lần này anh không khắc chế như vậy nữa, một tay bóp eo cô một tay nâng đầu cô, khiến cô không thể
không duy trì tư thế thuận theo anh.
Trong không khí đều tràn ngập hương vị của anh, Hứa Trích Tinh bị hôn đến đầu váng mắt quay, suýt thì nằm liệt trong lồng ngực anh.
Anh ôm cô, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, khàn giọng nói: “Nhất thời cầm lòng không đặng.”
Cô xấu hổ đến nóng bừng cả người.
Vừa đúng lúc này có người tới gõ cửa, giọng Vưu Đào truyền vào: “Sếp ơi, đạo diễn Đằng gọi em nè.”
Hứa Trích Tinh hoảng loạn muốn nhảy xuống, Sầm Phong ấn vai cô, bình tĩnh nói: “Em biết rồi ạ.”
Nói xong, anh mới ôm cô từ bồn rửa tay xuống, sau đó quay người đi, thấp giọng nói: “Em ra ngoài trước đi, anh rửa mặt cái đã.”
Hứa Trích Tinh hít sâu hai hơi, cảm thấy bước chân mình như muốn bay lên.
Khi mở cửa, Vưu Đào đang đứng ở bên ngoài, xem xét cô hai cái, chị đầy ý nhị nói: “Đại tiểu thư, em nên tới cửa sổ hít thở không khí tí đi.”
Hứa Trích Tinh vùi đầu đi về phía cửa sổ.
Tiếng nước trong toilet vang lên một lúc, đôi tay Sầm Phong bị nước lạnh làm
đông cứng đến đỏ bừng. Anh lại dường như không thèm để ý, hất tiếp hai
vốc nước lạnh lên mặt, ngẩng đầu nhìn về phía gương, chờ dục vọng trong
mắt biến mất, mới rốt cuộc xoay người đi ra ngoài.
Phòng khách đã dọn dẹp sạch sẽ, đạo diễn Đằng kéo anh tới trước màn hình, vô
cùng hưng phấn chỉ cho anh xem: “Biểu hiện tốt lắm cháu, cháu xem phản
ứng kích ứng vô cùng chân thật của cháu này, quá tuyệt vời.”
Vẻ mặt ông cảm thán vỗ vỗ vai Sầm Phong: “Vì nghệ thuật hiến thân, tinh
thần chuyên nghiệp này chú bội phục, vất vả cho cháu rồi.”
Sầm Phong cười lắc lắc đầu.
Lúc Hứa Trích Tinh hít thở không khí xong quay về, cảnh ăn hamburger đã
quay bù xong rồi. Sầm Phong nôn xong thì dạ dày hơi khó chịu, Đằng Văn
xê dịch phần diễn sau của anh, để anh đi nghỉ ngơi một lúc.
Sủi cảo trong phòng nghỉ đã lạnh, tới nước này Hứa Trích Tinh cũng không
thể để anh ăn sủi cảo nữa. Cô nhờ Vưu Đào mua cháo và thuốc đau bao tử
về, chờ Sầm Phong nằm xuống trên sofa trong phòng nghỉ, cô đắp chăn đàng hoàng cho anh, lại rót nước ấm cho anh uống.
Thấy dáng vẻ idol nhíu mày vì đau dạ dày, Hứa Trích Tinh đúng là thương anh
gần chết, cũng chẳng rảnh lo đến cái màn thẹn thùng mới nãy nữa. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, hai bàn tay nhỏ áp vào nhau ra sức xoa xoa xoa, xoa đến mức lòng bàn tay nóng đỏ, vội vàng luồn vào áo khoác anh. Bàn tay
cô hạ xuống, cách một tầng áo hơi mỏng, che ở vị trí dạ dày của anh.
Nhiệt độ của bàn tay xuyên qua lớp áo thấm vào dạ dày anh, cứ như vậy mấy
lần, Sầm Phong cũng không cảm thấy khó chịu như trước nữa.
Hứa Trích Tinh thấy mặt mày anh giãn ra, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở
phào. Cô đang định rút tay khỏi áo anh, Sầm Phong giơ tay nắm lấy cổ tay cô.
Hứa Trích Tinh run lên, theo bản năng liền nói: “Thời gian bốn tháng còn chưa tới mà!”
Anh nhịn không được cười một tiếng.
Bàn tay anh buông cổ tay cô ra, nhưng vẫn không để cô bỏ tay ra, mà cầm lấy ngón tay cô ấn trở lại trên bụng mình. Anh khép hờ mắt, hình như hơi
buồn ngủ, giọng nói cũng lười nhác, “Ừa, còn hai tháng nữa, không vội.”
Hứa Trích Tinh rũ đầu, trộm ngắm anh.
Dường như anh thật sự mệt nhọc, lông mi dịu dàng đáp trên mí mắt.
Bàn tay đang dán trên bụng anh của cô không dám lộn xộn, sợ đánh thức anh, ngón tay lại không tránh được sờ phải cơ bụng anh.
Tuy rằng cách một tầng vải dệt, nhưng xúc cảm vẫn cực thích.
Qua một hồi lâu, cô nghe thấy tiếng anh thở vừa sâu vừa vững, hình như đã
ngủ. Vì thế tâm tư bị khắc chế liền nhộn nhạo, bàn tay nhỏ vụng trộm
lướt xuống, sờ soạng đủ cả cơ bụng mà cô ao ước bấy lâu.
Đù, sờ sướng thật cmn chứ!
Làm sao mà anh luyện được body ngon thế này nhỉ!
Bàn tay Hứa Trích Tinh ấn trên cơ bụng anh, không nỡ rời ra.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy idol nói: “Sờ một phút đồng hồ trừ đi một ngày, em chỉ còn thời gian một tháng.”
Hứa Trích Tinh:!!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Showbiz Là Của Tôi
Chương 147: Anh khàn giọng nói: “Nhất thời kìm lòng không đặng”
Chương 147: Anh khàn giọng nói: “Nhất thời kìm lòng không đặng”