Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)
Ánh đèn xe chói mắt lóe qua, đánh vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người.
Thời Hạ lùi về sau, nhẹ nhàng ho khan một tiếng che giấu sự ngượng ngùng.
Thẩm Nhất thành xoay người, biểu cảm trên mặt đã khôi phục như thường, tiến lên từng bước, đưa tay về phía ngực cô.
Thời Hạ đưa hai tay lên che ngực, đề phòng nhìn anh, "Cậu định làm gì đấy?"
Tay Thẩm Nhất Thành dừng lại giữa không trung, sau đấy chấp nhất tiến lên sửa lại áo khoác đồng phục cho cô, kéo khóa áo khoác lên, sau đấy ghé vào tai cô nói nhỏ, "Sau này nhớ mặc nội y đấy."
Mặt Thời Hạ đỏ bừng hết cả, giận dỗi đá anh một cái, nắm chặt quần áo chạy về nhà.
Cô vẫn nhớ rõ hôm nọ cô giỡn Thẩm Nhất Thành, cậu vẫn còn đỏ ửng mặt mày, không ngờ mới có mấy ngày không gặp mà kĩ năng tán gái của tên nhãi này đúng là nước lên thì thuyền lên ha!
Thời Hạ đóng cửa nhà, hít một hơi thật sau, đưa tay lên hai má quạt quạt, mấy thằng nhóc tuổi này biết lắm thứ quá đi!
Thời Hạ đi về phòng, bỗng nhiên lại nghe thấy Thời Gia Hoan đang nói chuyện điện thoại trong phòng, Thời Hạ lúc đầu không định nghe lỏm, nhưng lại thấy hai chữ "công trình" lọt ra, thế nên tiến tới cửa phòng ông nghe trộm vài câu.
"Có những chuyện có gấp cũng không ích gì cả, cậu lần đầu tiếp xúc nó, đường ngõ chưa tỏ tường, phải học hỏi nhiều vào, đừng chỉ vì cái lợi trước mắt không."
"Mai cậu qua công ty tôi, tôi tìm người nói chuyện với cậu."
....
Nghe xong câu cuối, tay Thời Hạ không tự chủ được thò vào túi mò thuốc lá, cuối cùng thì Thời Gia Hoan vẫn giao công trình cho Thời Lạc Văn.
Thời Hạ đương nhiên không tìm được thuốc lá, nhưng thật ra lòng cô cũng chẳng dao động gì nhiều, cô đã sớm dự liệu được từ lâu rồi, nếu tính cách của Thời Gia Hoan không phải là kiểu người tốt ngốc nghếch thì đã chẳng xảy ra mấy chuyện sau này cơ chứ.
Nhưng mà đấy vẫn là bố cô, trước đây cô thậm chí còn lấy bố cô làm gương nữa, bố cô thường bảo người sống trên đời đều chẳng dễ dàng gì, chúng ta giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.
Mỗi lần trường tổ chức hoạt động quyên góp gì, thì người góp nhiều nhất chắc chắn là Thời Hạ.
Mỗi lần gặp ăn xin trên đường, không lần nào mà Thời Gia Hoan không cho tiền cả.
Nhiều ngày rồi Thời Hạ đều vắt óc bày mưu tính xem nên giải quyết chuyện của Thời Lạc Văn thế nào, đương nhiên là cô không thể nào chạy qua nói với Thời Gia Hoan là, "Bố ơi thật ra con sống lại đấy.." được.
Thời Gia Hoan chắc chắn sẽ nghĩ là cô bại não.
Đương lúc Thời Hạ rối rắm thì hai tuần đã trôi qua mất rồi, lại bắt đầu chào đón kì thi tháng sắp đến.
Kì thi tháng chỉ cách kì thi cuối kỳ có hai tuần mà thôi, chưa kể đến lần thi chung toàn tỉnh vừa rồi chưa hạ xong nhiệt, thế nên kì thi lần này không chia phòng nữa mà ngồi tại lớp kiểm tra luôn.
Thẩm Nhất Thành trầm mặc hơn bình thường cự nhiều, nếu cô không chủ động bắt chuyện với anh thì hầu như anh sẽ chẳng nói gì cả, hơn nữa trước khi nói chuyện còn phải do dự 3 giây liền, nếu có thể dùng 1 chữ để giải quyết vấn đề thì chắc chắn sẽ không dùng tới 2, vô cùng nhất quán, triệt để thực thi phương châm sống vĩ đại "im lặng là vàng".
Hơn nữa Thời Hạ còn phát hiện ra dạo này Thẩm Nhất Thành học hành khá tích cực, trước kia mà đi học, Thẩm Nhất Thành hầu như chẳng bao giờ để ý giáo viên đang giảng gì, chỉ toàn tự đọc sách rồi tự làm bài tập, không thì chơi di động xong rồi ngủ, thế mà mấy ngày nay đi học lại còn ngồi im nghe giảng, không quấy rối, không đến muộn, cũng không về sớm nốt.
Đồng thời nữa là, anh không leo tường luôn, chủ nhiệm khối đến lớp kiểm tra mấy lần, còn vỗ vai Thẩm Nhất Thành, cảm khái cứ như ông lão hoài niệm: "Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy."
"Thẩm Nhất Thành, câu này giải thế nào?" Tự học tối, Thời Hạ đưa một câu toán cho Thẩm Nhất Thành xem.
Thẩm Nhất Thành một tay chống cằm, một tay buông bên người, nhìn cả ngày trời mới sai Thời Hạ, "Lật sang trang đi."
Thời Hạ hít một hơi thật sau, nhẫn nhịn lật trang cho ông lớn họ Thẩm nào đấy.
Đoạn phía sau của câu hỏi, Thẩm Nhất Thành lại mất thêm nửa buổi nữa để ngắm, sau đấy phun ra một câu, "Đơn giản quá, anh không thèm giảng!"
Thời Hạ, "..."
Thời Hạ giơ chân đạp anh một phát, "Thẩm Nhất Thành, cái tên Chú cô sinh này..."
Thẩm Nhất Thành tỏ vẻ thản nhiên, "Không phải còn có em à, sao lại làm chú cô sinh được?"
Thời Hạ tức đến mức mặt đỏ phừng phừng, không nhịn nổi nữa, "Chia tay đi!"
Thẩm Nhất Thành, "Ngại quá, đơn phương đề đơn, bản tòa không thèm thụ lý."
Thẩm Nhất Thành nói xong đã rút môt hộp hoa quả từ trong gầm bàn ra rồi.
Anh vĩnh viễn không thể nói cho cô biết không phải là anh không buồn giảng, mà là anh...thật sự quên hết sạch rồi.
Không ngờ Thẩm Nhất Thành anh đã từng tung hoành Nhất Trung ba năm trời mà có thể lưu lạc tới cái nước này, quả bi thương tột cùng.
Thời Hạ nghĩ Thẩm Nhất Thành miệng tiện một tí nhưng vẫn sẽ giảng cho cô thôi, nhưng đợi thật lâu vẫn không thấy anh có tí dấu hiệu nào là định giảng bài cho cô cả.
Lúc đấy Thời Hạ mới bất giác nhận ra được, Thẩm Nhất Thành thật sự không thèm giảng cho cô thật.
Thời Hạ ôm ngực tự an ủi mình thật lâu, người là do mình chọn, bất kể như nào cũng phải nhịn, phải nhịn!
Dù sao anh cũng là người dám ôm cô cùng chết cơ mà.
Thời Hạ, nhịn nào...
Đù mẹ nó chứ, nhịn thế quái nào được!
Thời Hạ không chút nể nang nào véo eo anh một phát thật đau.
Thẩm Nhất Thành đau tới mức lên cả gân cứng cả eo, đưa tay lên đè tay của Thời Hạ xuống, tay kia xiên một miếng hoa quả đưa qua, "Nào lại đây, ăn miếng lê hạ hỏa đã."
Thật ra Thời Hạ dễ dỗ cực kì, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh.
Thời Hạ định đưa tay ra nhận, đột nhiên cau mày, "Sao cậu lại có hoa quả?" Lại còn cắt sẵn nữa chứ.
Lâm Vận thường xuyên đưa hoa quả cho hai người đem theo, nhưng phải là hai phần riêng cơ, nếu Thẩm Nhất Thành có thì chắc chắn cô cũng có.
Nhưng hình như hôm nay Lâm Vận không hề chuẩn bị cặp lồng hoa quả cho bọn cô.
"Không phải em đặt trong gầm bàn của anh à?" Thẩm Nhất Thành cũng cau mày.
Thời Hạ bất đắc dĩ, "Lần nào chả là mẹ cậu chuẩn bị, tớ đã bao giờ đưa cặp lồng cho cậu đâu, cậu bị váng đầu đấy à?"
Thẩm Nhất Thành ngây người, đưa tay sờ sờ gầm bàn một hồi, hóa ra chỗ để cặp lồng còn có cả một tờ giấy nữa.
"Mong cậu sẽ thích. Mạc Mạt."
Thời Hạ đương nhiên cũng nhìn thấy tờ giấy, cô liếc Thẩm Nhất Thành.
Đúng là mấy đứa nhóc trẻ tuổi nên gan cũng lớn, chỉ cần là thứ mình thích thì không bao giờ nhả ra dễ dàng được, kiểu dũng khí này thực ra cũng khiến cô bội phục vài phần.
Thẩm Nhất Thành nhìn tờ giấy, con ngươi tối sầm hẳn đi, trả miếng lê đang cầm trên tay về cặp lồng, sau đó đứng dậy đi về phía Mạc Mạt.
Thẩm Nhất Thành khách sáo cảm ơn cặp lồng của Mạc Mạt, cũng trả lại cái cặp lồng đấy cho cô ta luôn.
Thời Hạ nhìn thấy vẻ ngạc nhiên vui sướng trong mắt Mạc Mạt, thế nhưng lúc mở cặp lồng ra thấy tờ 50 đồng trong đấy thì hốc mắt đỏ xoạch cả đi.
Thời Hạ nhíu mày lắc lắc đầu.
Đêm thứ 7 ấy ở quán Kara, người nhạy bén một tí đều nhận ra được ý tứ của Mạc Mạt, đến cả Lý Hoàn cũng biến sắc luôn rồi, Thẩm Nhất Thành làm người khôn khéo như thế, đương nhiên không thể nào không phát hiện ra được.
Nhưng hành động của Thẩm Nhất Thành mỗi ly mỗi phân đều tỏ ra vô cùng bình thản, muốn giữ lại mặt mũi cho Mạc Mạt, lại đồng thời âm thầm giải quyết tình huống xấu hổ sắp xảy ra lúc đấy.
Thế nhưng Thẩm Nhất Thành hôm nay lại không hề do dự tí nào, thậm chí phải nói là tàn nhẫn cảnh tỉnh một nữ sinh thích anh.
Sau khi Thẩm Nhất Thành quay trở lại, thấy Thời Hạ đang nhìn cô ta, nói thẳng, "Anh không thích cô ta."
Thời Hạ gần như gật đầu theo bản năng, "Tớ biết mà."
Thẩm Nhất Thành, "Ò, em biết là được rồi."
Hai người lại bắt đầu im lặng, rất lâu, mãi tới lúc chuông bào lớp vang lên lần nữa.
Thời Hạ đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, "Cậu không thích cậu ta, vậy cậu thích ai?"
Thẩm Nhất Thành đối lại ánh mắt của cô, không chút gợn sóng sợ hãi nào, "Em có chắc là em muốn nghe đáp án không?"
Thời Hạ không khỏi giật thọt trong lòng, không phải vì rung động, mà cô sợ sau đấy sẽ xảy ra chuyện gì đấy theo kiểu "năng lượng siêu cao" mất.
Quả nhiên, Thẩm Nhất Thành đứng thẳng dậy, đập đập quyển sách xuống bàn, phòng học liền im ắng hẳn đi, mọi người đều đưa đôi mắt kì vọng nhìn về phía Thẩm Nhất Thành, xem anh đang định làm "đại sự" gì.
Dù sao chỉ cần là chuyện Thẩm Nhất Thành, kiểu gì cũng vui.
Cuộc sống cấp 3 khổ đày quá rồi, mọi người phải tìm niềm sung sướng trong nỗi áp bức chứ.
Tim Thời Hạ hoảng loạng đập cheng cheng không ngừng, tay nắm chặt lấy bàn tay anh đang để dưới gầm bàn, hạ giọng, "Thẩm Nhất Thành, tớ sai rồi, tớ không muốn nghe đáp án nữa đầu, cậu đừng nói gì cả, ngàn lần vạn lần đừng nói gì hết..."
Với tính Thẩm Nhất Thành, chẳng có gì là anh không làm được cả.
Thẩm Nhất Thành cụp mắt nhìn đôi móng giò đang điên cuồng bạo lực cấu véo khắp người anh kia, ánh mắt sâu thẳm, "Vậy em đã biết đáp án chưa?"
Thời Hạ nuốt nước bọt, "Biết, biết, biết rồi, biết rồi, vô cùng biết luôn..."
Thẩm Nhất Thành, "Ai thế?"
"Tớ, tớ, tớ,..."
Thời Hạ "tớ" ba lần liên tiếp làm cho Thẩm Nhất Thành vô cùng, đặc biệt hài lòng.
Thời Hạ đã từng dùng chính cơ thể mình để thí nghiệm rồi, cả người Thẩm Nhất Thành đều là bẫy hết, đừng có nghĩ mình thông minh đi gài người ta làm gì, vì kiểu gì cũng dễ dàng lọt hố người ta cho xem.
Sau đấy à...
Thời Hạ không tự chủ được...cong môi cười.
Sau đấy, tự lọt hố mất kiểm soát luôn!
- -----
Các cậu đã đọc tới đây rồi thì quay ngược lại vote từ chương 1 đến chương 41 luôn cho tớ đi mà, năn nỉ ấy!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiều Em Đau Cả Trái Tim
Chương 41: Cậu thích ai?
Chương 41: Cậu thích ai?