Tề Dự vừa nói xong, xung quanh lập tức truyền đến tiếng cười nhạo với quy mô nhỏ.
Tính cách Tề Dự cứng nhắc lại cố chấp, thành tích học tập lúc nào cũng dao động ở hạng 1, hạng 2 cấp lớp. Cậu ta luôn đặt chuyện học tập lên hàng đầu.
Nữ sinh trong lớp không phải thích ầm ĩ thì thành tích không tốt bằng cậu ta. Nếu như chung bàn với học sinh yếu kém mà họ lúc lên lớp không chỉ không chuyên tâm, thì thậm chí có thể sẽ làm phiền đến việc học hành của cậu nữa. Bạn chung bàn với cậu bây giờ thành tích cũng cỡ cỡ với cậu, bầu không khí cạnh tranh học tập giữa hai người như vậy rất thích hợp với cậu.
Cậu cũng không cảm thấy lời nói của mình có gì không đúng, nói xong lại cúi đầu xuống cầm bút làm đề tiếp.
Sắc mặt Cô Mã lập tức đen đi, nhưng nghĩ tới tính cách của Tề Dự, có nói gì thêm cũng vô dụng.
Nhưng câu nói này của Tề Dự khiến cho trên mặt đại đa số những người trong lớp lộ ra vẻ xem kịch vui.
Không ai muốn chung bàn với Hà Nguyệt Tâm, lớp trưởng Tề Dự còn xem thường cô trước đám đông nữa chứ.
Hà Nguyệt Dao và Vương Mộng Giai nhìn nhau một cái, đều có chút cười trên nỗi đau của người khác, bọn họ đang đợi nhìn bộ mặt không xuống đài được của Hà Nguyệt Tâm khi trong lớp không ai muốn ngồi chung với nó.
Ý cười trên mặt Hà Nguyệt Tâm nhạt dần đi.
Lời nói của Tề Dự, không chỉ là đang xem thường học sinh yếu kém, mà còn đang xem thường con gái nữa.
Cô không để tâm đến việc cậu ta hiểu lầm là thành tích kém, bởi vì cô biết thành tích của cô tốt hơn cậu ta, nhưng bị kỳ thị giới tính trước đám đông thì cô nhịn không được.
Anh cả có nói qua, nếu như người khác thân thiện với cô thì cô cũng phải thân thiện với họ, nhưng nếu người khác không thích mình thì cô cũng không cần thiết phải khách khí với họ.
Lớp học vì lời nói của Tề Dự mà náo động lên không ít, cũng nhiều lời ra tiếng vào hơn.
Gân xanh trên trán Cô Mã giật giật, đập tay lên bàn: "Im lặng."
Tiếng động bên dưới nhỏ hơn rất nhiều.
Hà Nguyệt Tâm chậm rãi mở miệng: "Thành tích của cậu rất tốt sao?"
Giọng nói cô thanh thúy, âm lượng không lớn, nhưng cô vốn đang là trung tâm dư luận, nên vừa mở miệng, cả lớp liền yên lặng như tờ, đều nín thở nhìn cô, không hiểu đây là tình huống gì.
Tề Dự phát giác cả lớp im lặng đi rồi mới ngẩng đầu lên, thấy Hà Nguyệt Tâm đang nhìn cậu chằm chằm.
Cậu nhíu mày lại: "Cậu đang hỏi tôi ư?"
Hà Nguyệt Tâm gật đầu, trong mắt tràn ngập sự hiếu kỳ: "Đúng."
Cô nhớ về đề thi mà hai hôm nay mình làm. Trong đó có một bộ đề thi toán học kỳ 1 của lớp 11, điểm tối đa là 150 điểm, cô được 143 điểm.
Tề Dự bây giờ chỉ mới nhập học lớp 11 thôi, độ khó đề thi cuối kỳ của lớp 10 không khác gì mấy với đề kỳ đầu lớp 11 thôi, thậm chí đề thi lớp 11 còn phải khó hơn lớp 10 một tí nữa.
Hà Nguyệt Tâm hỏi: "Đề thi toán lớp 10 tối đa 150 điểm, cậu có thể thi được bao nhiêu điểm?"
Bạn học trong lớp đều không hiểu Hà Nguyệt Tâm đột nhiên hỏi thành tích để làm gì, Vương Mộng Giai cười nhạo ra tiếng, tay chống lấy cằm ung dung nói: "Mày hỏi cái này cũng vô dụng thôi, nói chung là điểm số mày không thi nổi."
Mọi người nghe xong thì cười phá lên.
Tề Dự không quá muốn trả lời, nhưng Hà Nguyệt Tâm vẫn đang nhìn cậu chằm chằm, cậu cằm chặt cây viết trên tay, khai thật ra: "Thi cuối kỳ năm học trước, toán tôi thi được 128 điểm."
Môn toán vốn là môn cậu giỏi, luôn đứng nhất lớp, và có thể đứng trong top 10 toàn khối. Năm học trước điểm đó của cậu xếp đến hạng 7 toàn khối.
Chỉ thua hạng 1 toàn khối 10 điểm thôi.
"Đùa sao, môn toán Tề Dự lớp chúng ta không thua ai bao giờ! Môn toán hạng 1 lớp, hạng 7 toàn khối!"
Một người khác trong lớp phụ họa theo.
Hà Nguyệt Tâm mở lớn mắt, trước khi chuyển đến Thập Nhất Trung cô biết đây là trường cấp 3 trọng điểm, nhưng không biết trình độ cụ thể ra sao, nhưng điểm bình quân chắc chắn cao hơn trường cũ cô rất nhiều.
Nhưng cô không biết trình độ của mình ở Thập Nhất Trung có đủ xem không.
Tề Dự 128 điểm đã đứng nhất lớp, đứng thứ 7 toàn khối rồi, vậy nếu đổi thành cô thì sẽ ra sao nhỉ?
Hà Nguyệt Tâm lơ đễnh gật đầu: "Ồ." Nói xong phát hiện giọng nói này có chút lạnh nhạt, cô lại bổ sung thêm một câu, "Thật lợi hại."
Tề Dự khẽ nhíu mày lại, Hà Nguyệt Tâm tuy rằng đang khen cậu, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy Hà Nguyệt Tâm khen không có tâm gì hết nhỉ?
Cảm thấy trong lời khen có chưa một cảm giác bất quá chỉ vậy mà thôi.
Khiến cậu có chút không thoải mái.
Nghe thấy xung quanh vẫn còn có người thổi phồng thành tích của cậu, cậu đột nhiên cảm thấy mặt có chút đỏ, hận không thể khiến người đó im miệng ngay.
Hà Nguyệt Tâm suy nghĩ xong, ngẩng đầu nghiêm túc nói với Cô Mã: "Cô Mã, em cũng không muốn ngồi chung với cậu ta."
Cô Mã có thể lý giải, người ta đã cười nhạo mình trước đám đông luôn rồi thì làm sao em ấy còn đồng ý ngồi chung với cậu ta nữa chứ?
Đang định gật đầu, chỉ thấy Hà Nguyệt Tâm mở đôi mắt sáng rực nhìn cô, chân thành nói: "Em cũng không muốn ngồi chung với nam sinh có thành tích kém, em cảm thấy có khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc học của mình."
Mọi người:?
Học sinh bên dưới lập tức náo loạn lên liền.
Hà Nguyệt Tâm này nhìn thì ngoan ngoãn nhưng nói chuyện lại càn quất như vậy sao? Là vô tri khiến người càn quấy à?
Tề Dự ảnh hưởng thành tích nó ư? Nó nói ngược rồi đúng không. Thành tích của nó có thể so với Tề Dự được à?
Thật là uổng cho ngoại hình ngây thơ vô hại của nó mà, thì ra chỉ là đứa nói chuyện không có đầu óc.
Vương Mộng Giai cùng bạn cùng bàn cười bò ra bàn.
Cô Mã cũng có chút lúng túng, nhưng cô cũng không thể nói thẳng được, vì dù sao thì có tự tin cũng là chuyện tốt.
Cô nhỏ giọng nói: "Vậy......được thôi."
Cây bút đang làm để của Tề Dự ngừng lại trên trang giấy, để lại một vết tích dài.
Bên cạnh có người thấy sắc mặt Tề Dự không tốt liền nhỏ giọng hỏi: "Tề Dự, ông sao rồi?"
Tề Dự sớm đã ngừng làm đề rồi, chữ trên giấy không thêm được chữ nào.
Câu hít sâu một hơi.
Tuy rằng lời nói của Hà Nguyệt Tâm với mọi người nghe thì hoang đường vô cùng, nhưng ở chỗ cậu lại nghe ra được sự tự tin vô bờ bến.
Cậu có chút cười không ra.
Thấy học sinh bên dưới cười không dứt, Cô Mã không thể chịu đựng nổi, giơ tay lên đập lên bàn.
Cô có chút tức giận: "Im lặng hết cho tôi. Bây giờ tôi hỏi lại lần nữa, có ai muốn giúp bạn học mới không? Nếu không ai lên tiếng thì tôi sẽ chỉ định."
Lời vừa nói ra, bên dưới ai cũng mặt mày đau khổ cả.
Hà Nguyệt Tâm nhìn thì ngoan hiền, nhưng nó ăn hiếp Hà Nguyệt Dao, lại còn tự tin quá lố, nói chuyện không suy nghĩ, ai muốn ngồi chung với nó chứ!
Hà Nguyệt Tâm vô cùng ung dung, cô đã làm tốt chuẩn bị sẽ ngồi một mình rồi, có lẽ ngồi một mình sẽ tiện cho việc học hơn nữa. Việc này cũng không có gì không tốt cả.
Trong sự yên lặng thì cuối lớp có một cánh tay nhỏ bé giơ lên: "Em......đồng ý chung bàn với bạn ấy."
Mọi người qua đầu lại nhìn.
Bàn dãy cuối trong góc lớp có một nữ sinh giơ tay lên, thấy mọi người đều nhìn mình, cô vội cúi đầu xuống ngay.
Hà Nguyệt Tâm chớp chớp mắt, nữ sinh này cô gặp qua, chính là cái người xém chút té lầu thang hồi nãy, hồi nãy cô còn đỡ bạn ấy nữa.
Nữ sinh ấy tóc cắt ngắn ngang tai, mắt tròn tròn, ngũ quan trên mặt thanh tú, cả người đều nhỏ bé, tròn tròn.
Vương Mộng Giai nhìn thấy người xong liền quay đầu lại cười một tiếng: "Vừa hay, đội sổ ngồi chung với đội sổ, tuyệt phối."
Nữ sinh tên là Phương Viên 方圆, thành tích mọi năm đều xếp cuối lớp, tính cách hướng nội lại tự ti, ở trong lớp luôn cứ như người tàng hình.
Cũng khó trách cô sẽ giơ tay lên, vốn chính là người bị cô lập rồi, ngồi chung với Hà Nguyệt Tâm, hai người bị cô lập ôm ấp lấy nhau cũng không tệ lắm.
Phương Viên cúi đầu xuống, tai đều đỏ lên rồi, cô gom góp gan đảm lắm mới dám giơ tay lên. Bình thường trong lớp đều không thấy được cô nói câu nào cả.
Hơn nữa cô không hiểu, mọi người tại sao đều không muốn ngồi chung với Hà Nguyệt Tâm vậy!
Cô ấy đẹp gái đến thế mà, cứ như là tiên nữ vậy đó!
Cảm giác cô ấy đem đến khiến người khác không tự giác được muốn thân cận.
Có thể làm bạn cùng bàn với Hà Nguyệt Tâm tốt biết bao chứ.
Cô Mã hài lòng gật đầu, nếu không có người giơ tay nữa thì cô thật sự không xuống đài được rồi. Không chỉ cô không xuống đài được, mà Hà Nguyệt Tâm thấy nhiều người không thích mình như vậy thì tâm linh nhỏ bé của em ấy sẽ bị tổn thương nhiều lắm.
Chỗ ngồi sắp xếp theo thành thích học tập, nên chỗ ngồi của Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên nghiễm nhiên sẽ bị xếp xuống phía cuối lớp.
Hà Nguyệt Tâm có ấn tượng khá tốt với Phương Viên, vừa ngồi xuống liền mỉm cười nói: "Tôi tên Hà Nguyệt Tâm. Chào bà."
Mặt Phương Viên có chút đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Tôi tên Phương Viên."
Hà Nguyệt Tâm nở nụ cười với Phương Viên.
Phương Viên mở to mắt ra, chỗ ngồi của bọn họ gần cửa sổ, ánh nắng bên ngoài đúng lúc chiếu vào mặt Hà Nguyệt Tâm. Da Hà Nguyệt Tâm vốn trắng trẻo, được ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ chiếu vào như thế này, nhìn cứ như đang phát sáng vậy.
Phương Viên nhịn không được nói: "Bà thật đẹp gái mà."
Hồi nãy Hà Nguyệt Tâm đỡ cô lúc cô xém té lầu, nên cô cũng có ấn tượng rất tốt với Hà Nguyệt Tâm.
Tiểu tiên nữ xinh đẹp lại thích giúp đỡ người khác, ai lại không thích chứ.
Hà Nguyệt Tâm chân thành đáp: "Cảm ơn."
Cô lôi sách giáo khóa trong cặp ra, đặt lên trên bàn.
Mặt Phương Viên đỏ bừng bừng, thấy Hà Nguyệt Tâm hòa đồng, nên cũng không e dè nữa, cơ thể cô sáp lại gần Hà Nguyệt Tâm, nhỏ giọng nói: "Thành tích của bà cũng không tốt à? Tôi cũng vậy. Tôi cảm thấy não mình quá ngu, lúc nào cũng không nhớ nổi mấy công thức đó, cho dù là nhớ rồi, cũng không thể nào ứng dụng linh hoạt như lời của giáo viên cả."
Hà Nguyệt Tâm trầm ngâm: "Không biết dùng công thức nào?"
Phương Viên lấy tập bài tập ra, trong đó có một đề tới cái đề thôi cô cũng đọc không hiểu, hoàn toàn không cách nào xuống bút được.
Cô mở tập bài tập ra trước mặt Hà Nguyệt Tâm, miệng cắn bút mặt khổ não.
Hà Nguyệt Tâm nhìn đề bài, đây là kiến thức toán học học kỳ 2 lớp 10, đề bài có 2 điểm kiến thức lồng vào nhau, còn có một cái bẫy nữa, nếu như không phải rất am hiểu về hàm số và cấp số cộng thì có thể sẽ xem không hiểu.
Cô cằm một cây bút lên, khoanh mấy trọng điểm trong đề ra: "Đầu tiên sử dụng sin của góc kép của hàm lượng giác để tính hai chỗ này, sau đó áp dụng công thức này vào, đáp án sẽ là......"
Cô tính sơ trên giấy nháp một hồi, viết ra con số 2.
Phương Viên nhíu mày suy ngẫm vài giây, nhìn quá trình tính toán của Hà Nguyệt Tâm, đột nhiên hiểu ra.
"Bà giỏi thật đó! Đề này tôi làm mấy ngày rồi vẫn không ra, bà nhìn một cái là ra liền."
Hà Nguyệt Tâm cười nói: "Trong đề có một cái bẫy, vòng hết một vòng lớn, nghĩ theo hướng khác xíu là ra được ngay thôi."
Phương Viên nhìn bài giải của Hà Nguyệt Tâm từ đầu đến cuối một lần, hồi nãy tốc độ giải đề của Hà Nguyệt Tâm nhanh đến không ngờ, bài tính trên giấy nháp cũng viết cái ra ngay.
Trước sau chỉ tốn có mấy phút thôi.
Một hồi sau Phương Viên mới ngước đầu thành thật nói với Hà Nguyệt Tâm: "Hồi nãy bọn họ đều nói thành tích của bà không tốt, tôi cảm thấy bọn họ nói không đúng."
Cho dù là Tề Dự cũng chưa chắc có thể làm ra được, còn làm nhanh vậy nữa chứ.
Được Phương Viên khen lấy khen để như vậy, Hà Nguyệt Tâm có chút ngại ngùng.
"Chỉ cần nghiêm túc nghe giảng, tan học nghiêm túc làm đề, có gì không hiểu thì đi hỏi thầy cô, loại đề này không khó làm đâu."
Hà Nguyệt Tâm nhớ ra chuyện mọi người trong lớp nói Phương Viên đội sổ, cô mỉm cười nói: "Chúng ta cùng nhau cố gắng nha."
Phương Viên dùng sức gật đầu: "Ừm!"
Đến lúc vào giờ học, cảm tình của hai người đã thuận lợi tăng nhiệt rồi, Phương Viên đã lôi được Hà Nguyệt Tâm vào phe cánh bạn bè của mình rồi.
Hà Nguyệt Tâm cũng rất vui, tuy rằng mọi người trong lớp đều không thích cô lắm, nhưng chí ít thì cô đã có được một người bạn rồi.
Sau khi thân hai người tùy ý hơn rất nhiều, lúc tan học Phương Viên nhìn kẹp tóc trên đầu Hà Nguyệt Tâm, chiếc kẹp có hình lá dương xỉ, trên phần lá có đính kim cương sáng lấp lánh, điểm túy trên mái tóc đen mượt, vừa lấp lánh vừa tinh tế.
Cô nhịn không được cảm thán: "Kẹp tóc của bà đẹp thật đấy."
Hà Nguyệt Tâm ngước đầu sờ sờ kẹp tóc trên đầu, đây là anh hai mấy hôm trước mua về từ tiệm trang sức cho cô.
Cô rất thích những món đồ nhỏ xinh sáng lấp lánh, cho nên ngày đầu tiên nhập học, cô liền kẹp lên tóc đi học luôn.
Khóe miệng cô khẽ cong lên một góc độ: "Anh tôi tặng cho đấy, tôi cũng cảm thấy rất đẹp."
Phương Viên nhìn kẹp tóc không chớp mắt, ánh mắt sáng rỡ.
Hà Nguyệt Tâm thấy vậy liền cười một tiếng, gỡ kẹp tóc ra khỏi đầu, đưa đến trước mặt Phương Viên.
Phương Viên xòe tay ra nhận, cô cẩn thận ma sát kim cương trang trí trên bề mặt: "Đẹp quá! Bà mua ở đâu vậy? Bao nhiêu tiền thế?"
Cô cũng muốn mua.
Bình thường cô cũng hay thích mua mấy thứ này, mỗi lần nhìn thấy chân liền cắm rễ thẳng xuống lòng đất vậy.
Nhưng cô chưa từng nhìn thấy cái kẹp tóc nào thủ công tinh tế đến vậy bao giờ, kim cương trang trí trên bề mặt nhìn cứ như kim cương thật vậy đấy.
Hà Nguyệt Tâm nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi cũng không biết bao nhiêu tiền nữa, nhưng mua trong tiệm trang sức thì chắ cũng khá rẻ đấy."
Phương Viên gật đầu, cô tuy rằng thành tích không tốt, nhưng điều kiện gia đình khá tốt, thậm chí còn tốt hơn gia đình khá giả một tí.
Cô thích mua đồ trang sức nhỏ, nhưng đồ cô mua mỗi món cô mua đều phải mấy ngàn tệ cả, loại trong tiệm trang sức lề đường, cô không thường mua.
Hà Nguyệt Tâm thấy Phương Viên thích không rời tay liền hào phóng nói: "Bà thích à? Cho bà mượn đeo đấy."
Ánh mắt Phương Viên sáng rực lên, cô quả thực rất thích, cái kẹp tóc này nhìn còn tốt hơn cả mấy cái kẹp tóc cô mua mấy ngàn tệ nữa!
Nhưng cô không thể chịu không ý tốt của Hà Nguyệt Tâm được.
Cô nhìn Hà Nguyệt Tâm, sau khi không có kẹp tóc, trên đầu bạn ấy hình như cũng đơn điệu đi rất nhiều.
Cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi xài kẹp tóc của bà rồi thì bà xài cái gì? Bà có mang theo sơ cua nữa à? Hay là ngày mai tôi mang một cái ở nhà lên, chúng ta trao đổi nhau kẹp."
Hà Nguyệt Tâm nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nói: "Tôi chỉ có cái kẹp này thôi. Nhưng mà không sao, mượn bà kẹp, tôi không kẹp cũng được."
Thần sắc Phương Viên khựng lại, chỉ có một cái kẹp tóc mà thôi ư? Hà Nguyệt Tâm nghèo đến vậy à?
Kẹp tóc và trang sức nhỏ của cô đựng đầy cả tủ, càng đứng nhắc tới những thứ thuận tay mua lúc đi dạo phố, thế nhưng Hà Nguyệt Tâm lại chỉ có một cái mà thôi ư?
Xem ra điều kiện kinh tế của gia đình Hà Nguyệt Tâm không được tốt lắm, chí ít thì thua xa cô rất nhiều. Vì dù sao thì một cái kẹp tóc của cô cũng đã mấy ngàn rồi.
Thật đáng thương mà!
Cô nhịn không được có chút đồng tình Hà Nguyệt Tâm.
Hà Nguyệt Tâm hiếu kỳ nhìn cô: "Sao vậy?"
Phương Viên nhìn Hà Nguyệt Tâm, càng thương tiếc cho bạn mình hơn, mặt thì như người mẫu trên poster, xinh đẹp, nhưng lại quá nghèo rồi! Chỉ có một cái kẹp tóc thôi, mỗi ngày đều kẹp đi kẹp lại không thay cái khác!
Thật là trời ghen tỵ hồng nhan mà.
Cô mím chặt môi, tuy rằng cô rất thích cái kẹp tóc này, nhưng đây là kẹp tóc duy nhất của Hà Nguyệt Tâm, sao cô có thể giành được cơ chứ!
Cô xòe bàn tay ra, đưa trả kẹp tóc cho Hà Nguyệt Tâm, có chút hiên ngang lẫm liệt nói: "Không cần đâu! Bà kẹp sẽ đẹp hơn!"
Cô đang cân nhắc việc hay là cô về chọn một cái kẹp tóc trong tủ trang sức của mình tặng cho Hà Nguyệt Tâm được không nhỉ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi
Chương 24
Chương 24