TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi
Chương 53

Đàm Nhất Nhiên nghe thấy đối thoại của hai người thì mặt đen như đít nồi. Nhiều nữ sinh muốn hẹn hò với cậu như vậy, cho dù đi ngoài đường cũng đều có không ít nữ sinh nghĩ hết mọi cách để hấp dẫn sự chú ý của cậu như vậy, không ít người còn thông qua bạn bè của cậu để có được WeChat của cậu nữa.

Hà Nguyệt Tâm thế nhưng trực tiếp nói không thích cậu ư?

Cậu thậm chí còn có thể từ động tác cơ thể của hai người cảm nhận được sự chê bai nữa.

Lửa giận của cậu xông thẳng lên đỉnh đầu trong nháy mắt, lời nói khiêu khích hồi nãy của Hà Diễn Lạc khiến người khác điên đầu mà, trên mặt cậu không còn vẻ thẹn thùng khi tỏ tình nữa, giữa hai hàng lông mày mang chút tàn bạo: "Muốn quản à? Vậy cũng phải coi mày có bản lĩnh đó không."

Đàm Nhất Nhiên lời còn chưa nói xong thì mặt đã chịu một đấm.

Thần sắc Hà Diễn Lạc lạnh lùng, khí chất lười biếng trên người biến mất không thấy: "Vậy thì thử coi."

Hà Nguyệt Tâm có chút nôn nóng, cô nhìn ra được, anh ba thật sự tức giận rồi.

Đàm Nhất Nhiên cũng không phải ăn chay đâu, do chơi bóng rổ thường xuyên nên phản xạ của cậu nhanh nhẹn hơn người thường chút. Ở trong mắt cậu, Hà Diễn Lạc chính là tình địch của mình không sai vào đâu được rồi.

Bị đánh một đấm, đương nhiên là phải phản kích lại rồi.

Đàm Nhất Nhiên thở dốc một hơi, nắm chặt nắm đấm lại: "Mày có tư cách giành với tao à?"

Nói xong cậu liền xông lên ngay.

Hai người nhất thời lao vào đánh thành một đoàn.

Tình cảnh nhất thời trở nên có chút khó có thể thu thập được.

Hà Nguyệt Tâm muốn bước lên khuyên, nhưng động tác hai người đều rất kịch liệt, căn bản là không có cách nào đến gần được.

"Anh, anh đừng đánh nhau với anh ta nữa!"

Người này cô hoàn toàn không quen cũng không biết, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Anh ba cô đối với tất cả mọi chuyện đều trong tư thái lười biếng chuyện không liên quan tới mình, cô vẫn là lần đầu tiên thấy anh ba cô đánh nhau hùng hổ với người khác như vậy.

Cô nôn nóng đến không được, anh ba là game thủ chuyên nghiệp, không biết gần đây có cuộc thi nào nữa không, nhưng cho dù không có thi đấu thì bị thương cũng sẽ gây ảnh hưởng đến việc luyện tập.

Hà Diễn Lạc quanh năm ngồi trước máy tính chơi game, nhưng tố chất cơ thể lại không yếu không được ra gió, cũng không chiếm hạ phong, ngược lại còn khiến cho Đàm Nhất Nhiên chịu thiệt mấy lần nữa.

Nhưng Đàm Nhất Nhiên cũng không biết nặng nhẹ, Hà Diễn Lạc cũng không khá hơn là bao cả.

Trên quảng trường nhỏ có người chú ý đến động tĩnh bên này, liền vây quanh lại hóng. Có người nhận ra hai người đang đánh nhau là ai, một người là Đàm Nhất Nhiên khá quen mặt trong quảng trường nhỏ này, có mấy học sinh cấp 3 còn nhận ra người còn lại là Hà Diễn Lạc không lâu trước đây còn dắt bọn họ bay trong game.

Nhưng không có ai dám bước lên kéo hai người họ ra cả, bọn họ đều nhìn đến ngu người rồi.

Đàm Nhất Nhiên nổi tiếng là hoang dã, đánh nhau gây chuyện số một, bây giờ thế nhưng lại bị Hà Diễn Lạc đè dưới đất đánh tới không thể nào đánh trả lại được. Hà Diễn Lạc đánh nhau không nhờ sức trâu, nhưng cứ hễ anh ra tay là sẽ đánh trúng tử huyệt của đối thủ. Sức lực của Đàm Nhất Nhiên ngày càng cạn kiệt, sau cùng gần như là bị Hà Diễn Lạc đè trên đất đánh.

Trên người Đàm Nhất Nhiên bầm dập nhiều hơn Hà Diễn Lạc, trên cánh tay, trên mặt, trên bụng đều bị Hà Diễn Lạc đánh mấy đấm, ngược lại thì Hà Diễn Lạc hình như chỉ có trên tay bởi vì đánh người ta mà bị bầm tím mà thôi.

Thấy Đàm Nhất Nhiên nằm bẹp trên đất không còn sức nhúc nhích nữa thì Hà Diễn Lạc mới thả cổ áo cậu ra, đứng thẳng người dậy.

Nhìn bộ dạng thủ hạ bại tướng, không còn sức động đậy của Đàm Nhất Nhiên, Hà Diễn Lạc cười nhẹ một tiếng: "Mày nói lại lần nữa, tao có bản lĩnh quản không?"

Đàm Nhất Nhiên đến cả sức nói chuyện còn không có, gió luồng vào trong cổ họng do thở dốc, giọng nói không thể nào phát ra được, khó chịu muốn đòi mạng. Cậu thật sự là đụng phải ca khó rồi, không nghĩ tới người này lại đánh nhau giỏi như vậy.

Hà Diễn Lạc nghĩ tới cái gì đó, bổ sung thêm một câu: "Còn nữa, mày mà còn dám quấy rối em ấy thì sẽ không nhẹ nhàng như lần này vậy đâu."

Đàm Nhất Nhiên: "......"

Thấy đánh nhau xong rồi, có mấy bạn học quen biết với Đàm Nhất Nhiên lập tức vác Đàm Nhất Nhiên lên ngay. Cả đám nghĩ lại đều có chút sợ.

Bọn họ vây quanh nhìn đã được một lúc rồi, cũng từ lời nói khi hai người đó đánh nhau cũng biết được cả quá trình rồi. Đại khái là Đàm Nhất Nhiên tỏ tình với Hà Nguyệt Tâm xong rồi còn níu kéo không thôi nữa, cho nên mới bị người trước mắt này đánh.

"Đó là em gái của Hà Lộ Từ đúng không?"

"Vậy mà mày cũng dám chọc vào à? Mày không sợ Hà Lộ Từ kiếm mày à?"

Hà Nguyệt Tâm thường hay đến quảng trường nhỏ chơi, chuyện Hà Lộ Từ chống lưng cho Hà Nguyệt Tâm trước đây đã lan truyền hết rồi, gần như ai cũng biết Hà Lộ Từ có một đứa em gái cưng như cưng trứng, từ đó về sau không còn ai dám chiếm địa bàn chơi ván trượt của Hà Nguyệt Tâm nữa, cũng không ai dám chọc Hà Nguyệt Tâm cả. Cũng có không ít người yêu thầm Hà Nguyệt Tâm, nhưng lại không có ai có thể qua được ải của Hà Lộ Từ, Đàm Nhất Nhiên thế nhưng không biết sống chết mà đi tỏ tình với Hà Nguyệt Tâm, đây không phải là ăn no rửng mỡ sao?

Cổ họng Đàm Nhất Nhiên đầy mùi máu, toàn thân đều đau đến không được, nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Hà Diễn Lạc thì lửa giận trong lòng càng cháy càng lớn.

Cậu là thấy Hà Lộ Từ không ở đây cho nên mới đi tỏ tình, chỉ cần Hà Nguyệt Tâm có thể đồng ý cậu thì Hà Lộ Từ còn có thể làm gì cậu được nữa sao?

Kết quả ai biết được lại đụng phải một thằng "anh" này nữa.

Hà Nguyệt Tâm bước lại coi thương tích trên người Hà Diễn Lạc.

Khóe miệng Hà Diễn Lạc bị bầm tím một mảng, khớp ngón tay cũng có chút rách da và trầy, còn chảy máu nữa, là bị thằng nhóc đó đánh đấy.

Game thủ chuyên nghiệp quan trọng nhất là tay, nhưng giờ tay của Hà Diễn lạc bị thương rồi.

Hà Nguyệt Tâm kêu một tiếng anh, cổ họng có chụt nghẹn ngào, không biết nói gì.

Hà Diễn Lạc liếc nhìn cô một cái thì biết trong lòng cô đang nghĩ gì rồi, ngẩng đầu xoa tóc cô, giọng điệu không chút để tâm: "Vừa hay có lý do né luyện tập rồi, quang minh chính đại nghỉ ngơi mấy ngày."

Hà Nguyệt Tâm không tránh không né, cúi đầu xuống, lần này để mặc cho anh xoa đầu.

"Đều tại em cả......"

Lời còn chưa nói xong thì trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười giễu.

"Vì em à? Em nghĩ nhiều rồi."

Hà Nguyệt Tâm ngước đầu lên, nụ cười trên mặt Hà Diễn Lạc có chút tùy tiện, anh liếc xóe cô một cái.

"Là bản thân anh không muốn luyện tập, muốn nghỉ ngơi thôi." Nói xong ngừng lại một hồi, sau đó quét mắt trên dưới nhìn cô một cái, "Lại nói, anh trai có cần đánh nhau vì em không cơ chứ?"

Cảm xúc cảm động trong lòng Hà Nguyệt Tâm biến mất vô tung vô tích trong nháy mắt, cô siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, tự nói với mình là không được tức giận, tức giận ra mình thì tự mình thiệt thôi.

Đàm Nhất Nhiên được bạn học vác đi, chắc là đi bệnh viện rồi.

Trên người Hà Diễn Lạc bị thương nhẹ, có khuyên thế nào anh cũng không chịu đến bệnh viện, Hà Nguyệt Tâm chỉ còn cách đi ăn cơm với anh trước thôi.

Đợi gọi món xong rồi, Hà Diễn Lạc vừa sát khuẩn cho chén bát đũa vừa nghĩ tới cảnh tượng tỏ tình hồi nãy của thằng nhóc đó: "Lần sau có gặp người như vậy nữa thì đấm thẳng vào mặt nó, biết không?"

"Thấy em chơi ván trượt trượt rất mướt mà, sao đầu óc không xoay chuyển nhanh được nhỉ?"

Hồi nãy rõ ràng anh ba còn cảnh cáo Đàm Nhất Nhiên không được quấy nhiễu cô, bây giờ xoay mắt liền phủ nhận việc đánh nhau vì cô, rõ ràng trong lòng quan tâm cô, nhưng ngại mặt mũi mà không dám thừa nhận.

Giọng điệu Hà Nguyệt Tâm cứng ngắc: "Ờ."

Hà Diễn Lạc cũng không quan tâm việc Hà Nguyệt Tâm không đáp lại lời, huyên thuyên một đống thứ, gì mà con gái ra đường thì phải chú ý này nọ.

Sau khi món ăn lên rồi, Hà Diễn Lạc gắp một cục thịt kho lên.

Thực ra thương tích trên hai tay anh không nghiêm trọng lắm, chỉ là trầy ngoài da thôi, qua mấy ngày là khỏi ngay thôi, nhưng lúc gắp thức ăn đụng phải vết thương, anh rít một tiếng nhẹ theo bản năng, cục thịt gắp trên đũa cũng theo thế mà rớt lại xuống dĩa.

Đang chuẩn bị gắp lại thì Hà Nguyệt Tâm không chịu được nữa, dùng đũa của mình gắp cục thịt lên bỏ vào trong chén của Hà Diễn Lạc.

Tay Hà Diễn Lạc ngừng lại trên không trung, cúi đầu nhìn cục thịt trong chén mình, biểu cảm có chút cứng đờ, qua mấy giây sau mới chậm rãi nhướng mày lên.

Vẫn khá mới mẻ đấy.

Anh sống bên ngoài đã nhiều năm rồi, mỗi ngày ăn uống đại tiểu tiện chung với đám đội viên trong chiến đội, ở trên bàn cơm không có bởi vì giành đồ ăn mà đánh nhau thì đã tốt lắm rồi, chứ đừng nói là gắp thức ăn cho anh.

Anh ngước mắt nhìn Hà Nguyệt Tâm một cái, Hà Nguyệt Tâm nghiêng đầu qua chỗ khác, cố ý không nhìn anh, cô mím chặt môi lại, có thể thấy được là phần môi có chút dùng sức, cố ý tỏ vẻ không vui, như là đang muốn che giấu sự lúng túng vậy.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên.

Tiếp theo đó diễn ra cảnh anh bởi vì tay bị thương không có cách nào gắp thức ăn ba bốn lần, lần thứ n Hà Diễn Lạc gắp thức ăn thất bại thì Hà Nguyệt Tâm không nhịn được nữa, giật lấy cái chén của anh, gắp đầy một chén thức ăn cho anh luôn.

"Ăn đi."

Hà Diễn Lạc nhìn cô, giọng nói mang theo sự nhu hòa mà chính bản thân ăn cũng không nhận ra: "Cảm ơn Tâm Tâm."

Đầu Hà Nguyệt Tâm càng nghiêng ra xa hơn, gần như là dùng ót đối diện anh luôn.

Hà Diễn Lạc biết mánh khóe của anh không thể dùng hơn được nữa rồi, nếu mà để em gái nhìn ra được thì lại giận mất.

Anh chuyển sang chủ đề khác: "Thật sự không muốn chuyển ra ngoài ở chung với anh ba sao?"

Thấy Hà Nguyệt Tâm không hề bị đá động thì anh nửa thật nửa giả thở dài một hơi: "Tay anh ba đều bị thương rồi. Cơm cũng ăn không được nữa. Sống một mình không có ai chăm sóc anh cả."

Vết thương của anh đích thực không nghiêm trọng, nhưng Hà Nguyệt Tâm dễ mủi lòng, anh muốn sống chung với em gái, nói không chừng nhờ chuyện này mà có thể thuyết phục được em gái thì sao.

Hà Nguyệt Tâm cúi đầu ăn cơm của mình: "Thuê hộ công chăm sóc anh đi."

Hồi nãy anh ba còn thừa cơ cười nhạo cô, xoay đầu liền kêu cô sống chung với anh ba, lỡ như sống chung rồi thì không phải ngày nào cô cũng sẽ bị ăn hiếp sao?

Giọng điệu Hà Diễn Lạc tùy ý nói: "Anh ba nghèo lắm, thuê không nổi, Tâm Tâm tưởng rằng ai cũng giống em, là một phú bà nhỏ à?"

Hà Nguyệt Tâm một đầu đầy chấm hỏi: "Không phải anh cũng có di sản sao? Tại sao lại nghèo chứ?"

Sau khi ba mẹ qua đời di sản sớm đã chia hết cho mấy anh trai rồi, ngay cả Hà Lộ Từ cũng nhận được một đống di sản lớn rồi, sao Hà Diễn Lạc có thể không có chứ?

"Đều đầu tư vào chiến đội rồi, không dùng được."

Tiền trên người anh có một bộ phận đã đầu tư vào chiến đội không sai, nhưng tiền thì vẫn còn đó thôi.

"Vậy trước đây anh còn nói muốn nuôi em?"

Hà Diễn Lạc lời lẽ hùng hồn: "Anh nghĩ là nuôi em cũng chẳng tốn bao nhiêu gạo cả."

"Anh đang gạt em." Hà Nguyệt Tâm nhìn anh một hồi rồi đưa ra kết luận.

Thấy Hà Nguyệt Tâm không tin, Hà Diễn Lạc nhẫn nại nói: "Không tin thì em nhìn này, anh ba chỉ có một căn nhà thôi, Tâm Tâm có tận 5 căn lận. Em nói anh ba có nghèo không?"

Hà Nguyệt Tâm vẫn lạnh lùng cự tuyệt: "Vậy anh bán nhà rồi thuê hộ công đi."

Hà Diễn Lạc: "......"

Hà Diễn Lạc có chút khổ não dùng tay chống cằm, tư thế ngồi có chút lười biếng, anh nhìn Hà Nguyệt Tâm một cái.

Em gái tim cứng như đá.

Xem ra phải dùng cách khác rồi.

Đợi ăn cơm xong, Hà Diễn Lạc đề nghị: "Qua chỗ anh ba chơi lát đi? Anh có mua máy chơi game mới, rất đơn giản, chơi với anh mấy ván đi? Lần này anh không nhường em nữa đâu."

Anh vẫn muốn chơi game với Hà Nguyệt Tâm, cảm giác chơi game với Hà Nguyệt Tâm với luyện tập thường ngày hay đi đấu không giống nhau.

Nếu như dỗ được em gái qua đó, thì anh sẽ nhiều thời gian thuyết phục em gái hơn.

Hà Nguyệt Tâm nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi: "Tay anh đã như vậy rồi mà còn chơi game nữa sao?"

Tay anh đều bị thương rồi, gắp thức ăn còn gắp không được, còn đánh game nữa ư? Não anh ba cô không phải là úng nước rồi đấy chứ?

Giọng nói cô mang khí thế không thể chối từ: "Hơn nữa, em còn phải nắm bắt thời gian học hành nữa, anh cả đã mời gia sư cho em rồi, buổi tối thầy sẽ đến nhà dạy, em phải tranh thủ về nhà."

Học với gia sư vẫn rất có ích, những kiến thức không hiểu trước đây nhất thời đều rõ ràng hơn rất nhiều.

Cô nháy mắt đột phá lên một tầm cao khác, bình thường càng lên cao thì nâng điểm càng khó, khoảng thời gian trước học với gia sư xong thì điểm bình quân của cô đã nâng lên không ít rồi.

"Gia sư ư?"

"Đúng vậy. Em muốn thi vào trường đại học Top 1 trong nước." Giọng nói Hà Nguyệt Tâm mang chút trịnh trọng, "Cho nên anh ba, em phải học hành thật tốt, không thể chơi game nữa rồi."

Lần trước đi coi đấu game ma xui quỷ khiến chơi một ván game đã là việc ngoại lệ rồi. Làm sao có thể không có chuyện gì liền chơi game nữa chứ?

Hà Diễn Lạc có chút ngạc nhiên nhướng mày.

Kiếp trước thành tích của em gái rất bình thường, anh nhớ là cuối cùng em gái chỉ thi vào được trường loại 2 mà thôi, thì ra trước đây lý tưởng của em gái là thi vào trường đại học Top 1 ư?

Vậy cuối cùng chỉ thi vào trường loại 2, em gái không phải là rất thất vọng sao?

Nhờ phúc của việc trùng sinh, anh thậm chí biết được cuối cùng em gái sẽ thi vào được trường đại học nào.

Có nên nói cho em gái biết là có cố gắng bao nhiêu thì cuối cùng em gái cũng sẽ thất bại không đây?

Có thời gian đó thì không bằng chơi game với anh còn hơn.

Nhưng nghĩ lại thì dập tắt ý nghĩ đó ngay. Anh sợ quá đả kích em gái, khó khắn lắm mới dỗ dành được em gái, nếu lại chọc tức nữa rồi thì phải làm sao đây?

Hà Diễn Lạc hôm nay có lái xe đến, sau khi lên xe, Hà Nguyệt Tâm nhắn tin cho Lưu Vĩnh, kêu chú ấy về nhà trước không cần đón cô.

Đợi xe ngừng lại bên đường trước cửa nhà, Hà Nguyệt Tâm tháo khóa dây an toàn ra, giọng nói mang chút do dự nói: "Anh ba, bây giờ đã trễ như vậy rồi, hay là ở nhà một đêm đi, ngày mai hẳn đi được không?"

Cô vẫn luôn muốn khuyên anh ba về nhà, nhưng ngặc nổi cứ bị những chuyện ngoài ý muốn làm gián đoạn, sau này anh ba lại chọc cô tức giận, nên tới giờ vẫn chưa tìm được cơ hội nói.

Hà Diễn Lạc xoay đầu nhìn biệt thự có chút mơ hồ chìm trong cảnh đêm một cái.

Nó đã cũ kĩ hơn so với trong ấn tượng, tuy rằng thường được tu sửa, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là căn nhà đã có tuổi rồi.

Chỉ nhìn một mắt như vậy thôi liền cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần.

Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, giọng nói cũng lạnh nhạt hơn nhiều: "Không cần đâu."

Hà Nguyệt Tâm suy nghĩ một hồi hạ quyết tâm nói: "Anh ba, anh cả không trách anh rồi, anh về nhà ở đi, anh cả anh hai anh tư đều sẽ hoan nghênh anh thôi, hơn nữa người một nhà thì nên sống chung với nhau chứ phải không?"

Hà Diễn Lạc có chút ngạc nhiên, anh trầm mặc trong giây lát, tay sờ túi áo, theo bản năng muốn lôi thuốc ra hút, nhưng nghĩ tới gì đó, động tác trên tay ngừng lại, lại bỏ lại vào trong túi.

Anh thở dài một hơi: "Anh cả nói với em rồi à?"

Hà Nguyệt Tâm gật đầu: "Anh ba, chuyện đó đều đã qua rồi, không có ai trách anh đâu."

Anh ba muốn trở thành game thủ chuyên nghiệp không có sai, cái chết của ba mẹ cũng là sự việc ngoài ý muốn thôi, hai việc này không tồn tại quan hệ nhân quả gì cả.

Nhưng anh ba vẫn mãi canh cánh trong lòng.

Hà Diễn Lạc hồi lâu không nói gì cả.

Cuối cùng anh nhẹ nhàng thở dài một hơi.

"Em vào nhà đi."

Thấy Hà Nguyệt Tâm nhìn anh không chớp mắt, anh nhịn không được giơ tay lên sờ đầu cô, bổ sung thêm một câu: "Để anh ba nghĩ lại đã."

Sau khi vào nhà trong đầu Hà Nguyệt Tâm vẫn tràn đầy nghi vấn, anh ba đây là đồng ý rồi hay là chưa đồng ý vậy?

Nghĩ lại ý là sẽ nghĩ thông suốt hay là nghĩ không thông đây?

Sau khi về nhà học với gia sư xong, đợi cô tắm xong nằm bò trên giường thì trong lòng vẫn còn có chút thất vọng.

Điện thoại đột nhiên run lên, Hà Nguyệt Tâm mở ra xem, là tin nhắn của Phương Viên.

Phương Viên: OMG, anh bà thế nhưng mở live stream kìa!

Phương Viên: Triệu Nghệ ngồi chờ cả tháng đều không chờ được, tôi vừa fan cái là chờ được rồi, hahaha!

Phương Viên: 【Liên kết/[Chấn kinh, Fin thế nhưng mở live stream rồi!!], mau đến vây xem】

Hà Nguyệt Tâm thuận thế nhấn vào xem, trên màn hình là trang game PUBG, nhân vật trên đỉnh đầu có chữ SK_Fin đang dùng tốc độ cực nhanh lục soát trạng bị trong phòng.

Góc dưới cùng bên trái là một khung cửa sổ nhỏ hình vuông, trong khung hiện lên gương mặt của Hà Diễn Lạc, anh ngồi dựa vào ghế, tư thế ngồi rất lười, nhưng tay cầm con chuột lại hoạt động cực nhanh.

Nhưng khóe miệng và khớp ngón tay dán băng keo cá nhân vẫn thấy rất rõ.

Trên màn hình bay qua vô số bình luận của fan.

【AAA, xem coi đêm hôm khuya khoắt tôi lướt thấy gì này?】

【Fin thế nhưng mở live stream rồi, hôm nay là ngày tốt gì vậy?】

【Còn là ngày tốt gì nữa, ngày cuối tháng hiểu rõ một chút?】

【HAHAHAHAHA.】

【Cuối tháng đu KPI, đầu tháng anh làm gì rồi! Anh hay lắm!】

【Vết thương trên mặt Fin là sao vậy? Đánh lộn rồi à?】

【Trên tay cũng có băng keo cá nhân nữa, tôi nhìn thấy rồi!】

【Tay bị thương rồi còn có thể chơi mượt như vậy, trâu thật.】

Các thành viên đã ký kết thỏa thuận live stream trong nhóm sẽ phải live stream đủ thời gian chỉ định hàng tháng, thực tế thì rải rác mỗi ngày trong tháng chỉ cần live stream trong một hoặc hai giờ là được. Tuy nhiên, có một số người chơi không thích live stream như Fin thì sẽ đợi tới cuối tháng rồi điên cuồng cày live stream cho đủ thời lượng, ngay cả ăn cơm cũng vẫn sẽ mở live.

Hà Nguyệt Tâm ngồi bật dậy từ trên giường ngay.

Không phải nói là tay bị thương rôi thì có thể nghỉ ngơi thật tốt sao!

Lại gạt cô!

【Tôi cảm thấy anh ấy chắc là lại chặn chúng ta rồi QAQ】

【Rốt cuộc là tôi đã fan người đàn ông vô tình vô nghĩa này như thế nào vậy.】

【Nể mặt cái mặt đó, tôi có thể tha thứ sự lạnh lùng vô tình của anh ấy.】

Fin live stream rất ít khi nói chuyện, thậm chí rất ít khi tương tác với bình luận trên màn hình, gần như live stream chỉ là để ứng phó thời lượng live mà thôi, khán giả xem live gần như là như xem kịch câm vậy.

Hà Diễn Lạc cũng đích thực là làm như vậy, anh tắt nhắc nhở bình luận trên màn hình, chuyên tâm chơi game.

Anh không thích mở live, nhưng đã ký hợp đồng rồi, nên mỗi cuối tháng đều sẽ ứng phó như vậy. Tối nay sau khi tiễn Hà Nguyệt Tâm về nhà xong thì anh có chút tâm thần bất ổn, muốn chơi vài ván game giết mấy người để ổn định tinh thần, đột nhiên nhớ tới tháng này vẫn chưa live stream đủ thời lượng, cho nên mới thuận tiện mở live luôn.

Vết thương trên tay anh thực ra không gây cản trở gì cả, chỉ là trầy da mà thôi, nhưng cho dù bị thương thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới việc anh thắng game.

Hà Nguyệt Tâm nhìn gương mặt không chút biểu cảm của anh ba trên màn hình, biểu cảm trên mặt anh ba có chút khác với bình thường, mặt anh càng không có biểu cảm gì thì càng có thể cảm thấy anh có chút không vui.

Hôm nay cô nói sai gì rồi sao?

Tầm mắt lướt xuống băng keo cá nhân trên tay anh ba.

Trong lòng cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, tuy rằng nói vì live stream đủ thời lượng, nhưng nếu như bởi bị thương mà không thể live stream thì kênh phát sóng cũng có thể lý giải mà. Lại nói anh ba cô là Đại thần, kênh phát sóng cũng sẽ nể mặt mũi phần nào nữa.

Hôm nay anh ba nói anh ấy nghèo, chẳng lẽ anh ba vì thiếu tiền cho nên mới liều mạng vậy sao, ngay cả tay bị thương rồi cũng phải live stream?

Vậy cô có nên cứu tế anh ba chút tiền không?

Nhưng nếu như đưa thẳng cho anh ấy thì cô có thể tiên đoán được anh ba cô lại sẽ trêu chọc cô nữa đây.

Cô suy nghĩ một hồi rồi nhấn vào phần quà tặng dưới màn hình, bên trong có không ít quà tặng, như tên lửa siêu cấp và máy bay đồ, mỗi phần quà tặng đều có giá cả khác nhau. Tên lửa siêu cấp là đắc nhất, cần 2000 điểm lận.

Hà Nguyệt Tâm nhấn vào biêut tượng tên lửa siêu cấp, phát hiện phải nạp tiền trước mới được, trước khi nạp tiền còn phải đăng kí tài khoản nữa.

Hà Nguyệt Tâm thao tác trên điện thoại một hồi, hoàn thành việc đăng kí tài khoản, cũng may là phần mềm live stream này tiện lợi, chỉ cần dùng WeChat là có thể đăng kí được rồi.

Ở phần tên tài khoản cô dừng lại hồi lâu, cô không muốn để cho anh ba biết là cô tặng quà.

Suy nghĩ hồi lâu, cô tùy tiện đặt đại cái tên "xxx233". Cô đảo ngược chữ cái viết tắt tên mình lại, còn thêm một dãy số vào nữa.

Đợi tích hợp thẻ ngân hàng vào xong, cô lại mở danh sách quà tặng ra lần nữa.

Điểm tích lũy có tỉ lệ 1:1 với nhân dân tệ. Đồng nghĩa với việc một cái tên lửa siêu cấp cần 2000RMB.

Chuyện tặng quà này cô chưa từng thử qua, cô đang nghĩ hay là tặng thử một cái trước đi.

【xxx233 đã tặng tên lửa siêu cấp x1 trong phòng live của SK_Fin】

Gần như trong tích tắc liền có người chú ý tới vào bình luận trên màn hình ngay.

【Ông chủ hào phóng ghê! 】

【Ông chủ 666! 】

【Ông chủ không phải đều đập liền mấy cái mấy chục cái sao, huynh đài chỉ tặng có một cái, không đủ hào phóng. 】

【Y hệt dáng vẻ keo kiệt khi hết tiền của tôi. 】

【Bình tĩnh, có đã tốt lắm rồi, dù sao thì ông chủ cũng phải ăn cơm mà. 】

Tuy rằng đã tắt bình luận trên màn hình rồi, nhưng nếu như có người tặng quà thì vẫn sẽ có thông báo, Hà Diễn Lạc cũng đã thấy được thông báo nhắc nhở dưới góc bên phải rồi.

Nhưng anh đã quen với việc này rồi, bình thường cũng có fan tặng tên lửa siêu cấp, những streamer khác có lẽ sẽ mở miệng cảm ơn, nhưng anh thì chỉ nhìn thông báo tặng quà một cái rồi tắt ngay, sau đó tiếp tục tập trung chơi game tiếp.

【xxx233 đã tặng tên lửa siêu cấp x100 trong phòng live của SK_Fin.】

Bình luận trên màn hình nổ tung trong nháy mắt.

Một cái tên lửa siêu cấp là 2000RMB, 100 cái tên lửa thì là 200,000RMB!

【Phắt, trâu bò thật, 100 cái!! Ông chủ hào phóng quá! 】

【100 cái là bao nhiêu tiền? Xin hãy nói ra để tôi mở mang tầm mắt coi, dù gì thì tôi cũng chưa từng tặng phần quà nào trên 100 tệ cả.】

【Thành phần coi không không sợ gì cả.】

【Hồi nãy chỉ tặng 1 cái tôi vẫn cảm thấy quá nhỏ mọn, kết quả xoay người liền tặng hẳn 100 cái luôn, ông chủ hào phóng!】

Trong khung  cửa sổ nhỏ, khán giả trong phòng live có thể nhìn thấy sau khi Fin bắn bể đầu bên đối diện xong, thì có liếc xuống phần góc phải một cái, vẻ mặt không chút biểu cảm của anh đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó khóe miệng đột nhiên nhếch lên một nụ cười cực nhẹ.

- --

Chương hôm qua hơi ngắn, bù thêm cho mấy bạn một chương nữa này. 😇😇😇

Đọc truyện chữ Full