Edit by Thanh Thanh
~~~~~~~~~~~
Qua sinh nhật Tiết Tích, thành phố này rơi tuyết đầu mùa, mãn thành ngân trang tố khỏa, thời tiết càng thêm rét lạnh.
Chu Ức Chi lại bồi anh đi thăm bà ngoại một lần, thuận tiện mang một ít đồ giữ ấm đi, lần này lão nhân không ngủ, nhưng thần trí vẫn không quá thanh tỉnh, cũng không thể nhận ra Tiết Tích tới, càng đừng nói Chu Ức Chi, nhưng ở lúc Tiết Tích đứng dậy dịch chăn giúp bà, bà vẫn là cầm lòng không đậu mà lộ ra tươi cười hiền từ.
Chu Ức Chi trọng sinh trở về, tri thức cao trung cơ bản đã quên hết. Ba tháng thời gian căn bản không đủ để cô ôn tập hoàn toàn chương trình học cao trung. Thẳng đến trước hai ngày thi, cô tự mình ngầm làm một chút đề bắt chước, vẫn là chỉ có 90% xác suất làm đúng. Cái thành tích này ở cả niên cấp ước chừng có thể đứng thứ 80, đối với người bình thường mà nói, đã xem như thành tích không tồi.
Nhưng là đối với Chu Ức Chi mỗi lần không phải đứng thứ nhất chính là đnứg thứ hai mà nói, cái thành tích này thật sự là trượt xuống đến quá mức thái quá.
Đến lúc đó, chỉ sợ Chu Độ căn bản không quan tâm cô đều phải hoài nghi cô có phải bị người khác hồn xuyên hay không.
Trong trường học chỉ sợ cũng sẽ có người nghị luận.
Cho nên, trước khi thi, Chu Ức Chi có chút lo âu.
Nếu lại cho cô mấy tháng thời gian, trên cơ bản là cô có thể ôn tập lại trình độ năm đó, nhưng hiện tại thời gian khẳng định không đủ.
Chu Ức Chi chỉ nghĩ tới một cái biện pháp: Giả bệnh.
Vốn tưởng rằng giả bệnh sẽ rất khó khăn, dễ dàng bị lộ, rốt cuộc cô không tàn nhẫn xuống tay với mình được, không có biện pháp ngày mùa đông tắm nước lạnh. Nhưng không nghĩ tới, trước hai ngày thi đột nhiên hạ nhiệt độ, Chu Ức Chi sáng sớm đi ra ngoài chạy bất hạnh trúng chiêu, cư nhiên thật đúng là mắc phải cảm.
Chu Ức Chi rốt cuộc được như ý nguyện, đi ba bước một cái hắt xì, đầu choáng váng não trướng, vui rạo rực ốm yếu mà cuộn tròn vào ổ chăn, để anh xin nghỉ giúp cô.
Tiết Tích cầm nhiệt kế đứng ở mép giường, nhìn đến phát sốt hơn 38 độ, bảo quản gia gọi bác sĩ tư nhân tới.
Anh thực hối hận hai ngày trước Chu Ức Chi đi chạy, chính anh không màng cô không đồng ý cứng rắn đem khăn quàng cổ đeo lên cho cô.
Chờ nhìn Chu Ức Chi uống thuốc xong, nằm xuống tiếp tục ngủ, Tiết Tích sờ sờ trán cô, cảm giác được đã bắt đầu hạ sốt, mới kéo ghế dựa tới, ở bên cạnh ngồi xuống đọc sách.
Chu Ức Chi ghé vào trong ổ chăn, cằm gác trên khuỷu tay, trên mặt có vài phần sinh bệnh đỏ lên, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh không đi trường học sao?”
Tiết Tích đổ chén nước cho cô: “Trước khi thi thì đi.”
“Đi thôi, chú Hà cùng dì Hà đều ở đây, em không có việc gì.” Chu Ức Chi đuổi anh đi.
Tiết Tích do dự, nhưng anh ngồi ở chỗ này Chu Ức Chi thật sự là ngủ không được.
Đèn tắt còn đỡ, một mảnh đen nhánh, cô chảy nước miếng anh cũng nhìn không thấy, nhưng hiện tại là ban ngày ban mặt, mặc dù bức màn kéo đến kín mít, trong phòng vẫn sáng sủa. Cô ngáp một cái, tiếp tục thúc giục, đem Tiết Tích đuổi ra bên ngoài: “Đi nhanh đi, em muốn ngủ.”
Tiết Tích lúc này mới buông sách, dịch dịch chăn cho cô, lấy tay xoa xoa đầu cô: “Ngoan, hảo hảo ngủ một giấc.”
“Vâng.” Chu Ức Chi ôm tay anh, thuận tiện đem tóc từ trên mặt đẩy ra, mới buông lỏng tay anh ra.
Tiết Tích xin nghỉ cho Chu Ức Chi, Chu Ức Chi không thể tham gia kỳ thi.
Chu Độ mới vừa xuống phi cơ, cũng nghe nói Chu Ức Chi bởi vì cảm không thể đi thi, nhưng cũng không để ý, ông ta cho rằng, chỉ cần Chu Ức Chi tham gia, không phải thứ nhất chính là thứ hai, một hai lần không vượt qua kì thi, ngược lại cũng không sao.
Kỳ thi qua đi, Chu Ức Chi lại ở nhà nằm hơn một tuần.
Thể chất của nam sinh và nữ sinh rốt cuộc là có khác biệt. Tiết Tích cũng bị cảm, nhưng thân thể anh khỏe mạnh, sinh mệnh lực ngoan cường, gần một đêm liền đỡ đến không sai biệt lắm, ngày thứ hai đã nhìn không ra dấu hiệu sinh bệnh.
Mà Chu Ức Chi lại là bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, nằm ở trên giường chỉ huy Tiết Tích đem cô tính cả thảm lông cùng ôm đi xuống lầu xem TV, sống như một mỹ nhân ốm yếu.
Cô cậy sủng mà kiêu mà quấn lấy Tiết Tích suốt một tuần, quản gia đều có chút nhìn không được.
Tiết Tích chỉ là cười, ở trong sân giúp quản gia làm việc, nói với quản gia: “Ức Chi như vậy khá tốt.”
Chờ Chu Ức Chi lại đi trường học, cô phát hiện mấy giáo viên trong lớp học đối với anh càng thêm hòa ái chút, khi gọi anh mang mấy nam sinh đi ra ngoài hỗ trợ dọn đồ vật, tươi cười trên mặt quả thực có thể nở hoa luôn rồi.
Chu Ức Chi lúc này mới từ trong miệng Viên Mai biết được, kỳ thi lần trước, thành tích của Tiết Tích đứng thứ nhất, giáo viên các môn vui vẻ ra mặt.
Viên Mai cùng những người khác đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng Chu Ức Chi cho rằng còn quang vinh hơn nữa, lại không ngoài ý muốn, rốt cuộc, đời trước cũng là cái dạng này.
Chu Ức Chi hiện tại sầu nhất chính là mình.
Kỳ thi này tránh được, nhưng kỳ thi cuối kỳ không trốn được.
Vô luận như thế nào ở trước kì thi cuối kỳ, thành tích phải kéo về đến vị trí thứ ba.
Chu Ức Chi chọn lựa một phen sau, báo lớp học bổ túc.
Lúc ăn cơm quản gia cùng dì Hà nghe cô nói báo lớp học bổ túc, đều rất là kinh ngạc, trước kia trừ bỏ khóa dương cầm tốt nhất, khóa vũ đạo, việc học Chu Ức Chi chưa bao giờ yêu cầu đi lớp học bổ túc.
Chu Ức Chi thực nhẹ nhàng mà liền có lệ cho qua, nói với bọn họ, việc học cao trung áp lực dần dần lớn, hơn nữa cô bởi vì bị cảm, thiếu rất nhiều bài, phải nhanh chóng đuổi kịp mới được.
Quản gia cùng dì Hà thực dễ dàng đã bị đuổi rồi, Tiết Tích ngồi ở đối diện cô, đưa qua một tờ khăn giấy cho cô, hơi dừng, hỏi: “Sau khi tan học đi lớp học bổ túc hai giờ, thời gian nghỉ ngơi đủ không?”
“Chính là về sau thời gian luyện cầm bị giảm đi.” Chu Ức Chi nói: “Nhưng không phải vấn đề gì lớn, em sẽ quen thôi mà.”
“Có yêu cầu gì.” Tiết Tích nhịn không được nói: “Có thể tìm anh.”
Chu Ức Chi nâng má nhìn anh, thần sắc giật giật.
Đối diện tầm mắt Chu Ức Chi, Tiết Tích nắm chặt dao nĩa, lại bất động thanh sắc mà bổ sung câu: “Đương nhiên, giáo viên lớp học bổ túc đích xác sẽ càng có kinh nghiệm.”
Chu Ức Chi ở trong lòng tính toán, mỗi ngày 6 giờ tan học, trên đường qua lại nửa giờ, nếu cô muốn đi học bổ túc mà nói, như vậy về sau ở trong nhà liền không thể cùng anh ăn cơm chiều, cuối tuần cũng như thế. Hai ngày mỗi tuần thời gian chỉ có hai người ở nhà cũng bị kịch liệt giảm bớt.
Nhưng là, cô nếu như đi thỉnh giáo anh, có chỗ không hiểu hỏi anh, chẳng phải là rất mất mặt sao?
Chu Ức Chi sĩ diện nhất, quyết định vẫn là đem một mặt mất mặt này giao cho giáo viên lớp học bổ túc.
Cô vẫn là hạ quyết định, khí phách hăng hái nói: “Em đi lớp học bổ túc!”
Tiết Tích đem trứng chiên bỏ vào đĩa của cô, nhìn cô một cái, cười nói: “Ừ, cố lên.”
***
Chu Ức Chi đã liên tục đi lớp học bổ túc một tuần.
Cô báo danh lớp học bổ túc là lớp học bổ túc tốt nhất toàn thành phố, dựa theo thành tích phân chia ba lớp A/B/C, Chu Ức Chi đương nhiên ở lớp A, lớp A những người khác cũng phần lớn là học sinh xuất sắc đến từ trường học khác.
Đời trước cô thái độ ngạo mạn, trong trường học mặc dù có rất nhiều người thích cô, lại cũng chùn bước. Không phải tất cả mọi người đều có tâm thái tốt cùng mặt dày mày dạn như Tùng Du.
Mà một đời này tính cách cô rõ ràng hiền hoà rất nhiều. Tuy rằng vẫn không quen cùng người không quen thuộc nói nhiều, có vẻ có vài phần lãnh đạm, nhưng lại không phải loại mặt như băng sương cự người ngàn dặm ở ngoài.
Cho nên, cô ở lớp học bổ túc cư nhiên rất có nhân khí.
Khi tan học người đến gần đếm không hết.
Chu Ức Chi không để ý tới, cũng không có tham gia liên hoan lớp trưởng lớp học bổ túc khuyến khích, nhưng ôm tâm thái một đời này nghiêm túc kết giao mấy người bạn học, cô cũng nhớ kỹ tên vài người trong lớp học bổ túc.
Trước khi lớp học bổ túc tan học, giáo viên dạy bổ túc liệt một đống sách tư liệu, để học sinh trước cuối tuần chuẩn bị tốt.
Chu Ức Chi cự tuyệt một nam sinh thanh tú đề nghị cùng đi mua sách, đi ra ngoài lớp học bổ túc, gọi điện thoại cho Viên Mai ở một lớp học bổ túc khác bên lớp B, để cô ấy cùng mình cùng nhau đi mua.
Tài xế Chu gia vẫn luôn chờ ở dưới lầu.
Chở Chu Ức Chi cùng Viên Mai đi ăn cơm, sau đó đưa bọn họ đến hiệu sách phụ cận trường học.
Chu Ức Chi cùng Viên Mai mua chút đồ ăn vặt, xách theo mấy túi giấy xinh đẹp, một đường tùy ý mà tản bộ đến hiệu sách.
Viên Mai nói với cô: “Tớ cảm thấy không thể tưởng tượng.”
Chu Ức Chi đem đồ ăn vặt ăn xong ném vào thùng rác ven đường, rút khăn giấy ra xoa xoa tay, hỏi cô ấy: “Sao vậy?”
Viên Mai nhìn cô từ trên xuống dưới.
Thiếu nữ mặc áo lông vũ dài màu trắng, búi tóc, dây cột tóc cùng màu với khăn quàng cổ ô vuông, mặc dù mặc đơn giản hào phóng, nhưng vẫn cứ lộ ra một cỗ rụt rè ưu nhã, trước kia là tuyệt đối khinh thường cùng bọn họ đi quán ven đường.
Nghe xong nghi vấn của cô ấy, Chu Ức Chi cười nói: “Người sẽ luôn thay đổi.”
Viên Mai cũng nghĩ không ra nguyên cớ, chỉ cho là mình trước kia cũng không hiểu biết Chu Ức Chi.
Hai người đi đến cửa hiệu sách, ông chủ nhìn thấy hai người, trước mắt sáng ngời, nói với Chu Ức Chi: “Hai vị em gái này muốn mua sách gì?”
Viên Mai ngẩng đầu nhìn hiệu sách, nhưng thật ra bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Chu Ức Chi: “Tớ ngày đó nhìn thấy anh cậu sau khi tan học ở hiệu sách này ngồi suốt mấy giờ, giống như đang đợi người nào đó, thường thường nhìn về đối diện —— cậu ấy có phải kết giao bạn gái hay không?”
Anh trai bà con xa của Chu Ức Chi chuyển trường lại đây rất tuấn tú, mặc dù anh không làm chuyện gì làm người chú ý, nhưng là trong trường học vẫn có rất nhiều nữ sinh không tự giác mà chú ý đến anh. Viên Mai tự nhiên cũng không ngoại lệ, nhìn thấy anh sau khi tan học xuất hiện ở hiệu sách, tự nhiên nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Tay Chu Ức Chi đang chọn lựa tư liệu nhất thời dừng lại, cô không nghe rõ, chỉ nghe được mấy chữ “Anh trai”, “Bạn gái”, liền táo bạo mà nổi lên một phen tức giận, tình huống là như thế nào, anh ở chỗ này chờ người khác?! Anh không nói qua với cô! Cô chịu đựng xúc động hỏi: “Cậu nói cái gì? Ngày nào cơ?”
Chu Ức Chi phản ứng rất lớn, nhưng Viên Mai cho rằng cô là ôm tâm lý bát quái giống mình, không nghĩ nhiều.
Vì thế Viên Mai buồn rầu mà suy nghĩ một lát, nói: “Đại khái là hơn một tháng trước.”
Chu Ức Chi cắn chặt răng: “Cậu cẩn thận hồi ức một chút.”
“Ai ai đừng nóng vội.” Viên Mai suy nghĩ hơn nửa ngày, mới nói: “Tớ nhớ ra rồi, là sau sinh nhật Tùng Du ngày thứ năm, ngày đó còn có mưa nhỏ!”
“Tớ còn tưởng rằng anh ấy đi thăm bà ngoại, anh ấy sao không nói cùng tớ rồi, cậu xác định là anh ấy đang đợi người ——” Chu Ức Chi tức muốn hộc máu, nhưng nói đến một nửa, đầu óc tựa như rỉ sắt của cô chậm rãi chuyển động.
Từ từ.
Mắt Chu Ức Chi hơi hơi trợn to, bỗng nhiên nhớ tới, là ngày đó.
Ngày đó không phải cô ở quán món cay Tứ Xuyên ném Tùng Du sao?
Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, bước nhanh đi đến cửa hiệu sách, ngẩng đầu nhìn về phố đối diện.
Vừa nhấc đầu, thình lình thấy chiêu bài quán món cay Tứ Xuyên.
Chu Ức Chi: ……
Trong lòng Chu Ức Chi bỗng nhiên toát ra suy đoán không xác định mà ẩn ẩn làm cô hân hoan nhảy nhót, trái tim kinh hoàng, mặt đỏ tai hồng ——
Cô hoài nghi, anh ngày đó chờ chính là cô.
Anh chờ cô làm gì?
Cô nói với anh, đi gặp Tùng Du, anh rõ ràng thờ ơ?
Đúng rồi, ngày đó anh về nhà tóc còn hơi ướt.
Anh không ghen anh ở chỗ này nhìn chằm chằm quán món cay Tứ Xuyên đối diện làm gì?
Sẽ không phải là lúc này anh đã bắt đầu thích cô chứ?
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Em gái: Đề toán học kinh điển tới, có một phỏng đoán, sau đó nghĩ cách chứng minh. Anh à, em tới đây (′・Д・)”
Anh trai: Thi đứng thứ nhất còn không đủ để làm em ấy chủ động tới tìm tôi học bổ túc sao, cái danh thứ nhất này có ích lợi gì.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi
Chương 23: Thăm dò
Chương 23: Thăm dò