TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mùa Xuân Của Chó Độc Thân
Chương 26

“Nếu thay đổi môi trường hiện nay thì sao?” Thu Xích Tây đứng nói chuyện qua điện thoại với bác sĩ.

“Cũng có thể được, tình trạng bệnh nhân vẫn tốt, không có xu hướng làm tổn thương người khác” bác sĩ nghĩ ngợi rồi nói

“Cảm ơn bác sĩ.” Thu Xích Tây cảm ơn rồi cúp máy.

Chương Minh Hủy chắc chắn đã bị hoàn cảnh bên ngoài kích thích, nhưng không biết… có phải bà thật sự đã nhìn thấy Thu Kiến Thành hay không? Năm đó Thu Kiến Thành bỏ đi, nhà cũng không để lại. Ông ta lặng lẽ bán nhà, hai mẹ con cô không có tiền, một nơi để ở cũng không có. Chương Minh Hủy đến từ một thị trấn nhỏ phía nam, ban đầu gia đình bà còn mong bà chu cấp, sau biết bà rơi vào tình trạng này thì không nói một lời, ngay lập tức cắt đứt quan hệ. Đây là cọng rơm cuối cùng đè chết tinh thần Chương Minh Hủy.

Thu Xích Tây đứng trên sân thượng để gió lạnh thổi vào người một lúc lâu, rồi đi vào phòng, Chương Minh Hủy đã ngủ. Tháng trước cô đã tìm được chỗ ở mới nhờ sự giúp đỡ của Liễu Tri Tự, Liễu Tri Tự còn phàn nàn anh đã thỉnh một vị Phật lớn về thế này thế nọ. Thu Xích Tây không bận tâm những gì anh nói, Liễu Tri Tự là như vậy, khẩu xà tâm phật. Tiền thuê nhà đắt hơn hiện nay rất nhiều nhưng Thu Xích Tây có thể chi trả.

Hai người từ bệnh viện về đã là buổi chiều, tối vẫn phải nấu ăn. Thu Xích Tây nghĩ ngợi rồi lấy áo khoác đồng phục, ra ngoài mua thức ăn. Thu Xích Tây kiếm được không ít tiền, mỗi xu mỗi đồng đều được cô tính toán chi li cẩn thận, chỉ quên mua đồ mùa đông cho chính mình.

Thu Xích Tây giống Thu Kiến Thành, vóc người cao, bây giờ cô đã cao 1.75m. Thời cấp 2 dinh dưỡng không đầy đủ nên cũng không phát triển mấy, đến cấp 3 thì vóc dáng thay đổi rất nhiều, quần áo cũ đều trở nên chật chội, ngắn đi. Đồng phục học sinh bây giờ cũng còn vừa nhưng mùa đông thì vẫn lạnh, có mặc áo khoác vẫn lạnh lẽo. Tay đút trong túi, Thu Xích Tây đi xuống cầu thang.

Khoảng cách giữa cầu thang rất nhỏ, hai người đi ngược chiều dễ va chạm vào nhau, ban ngày cũng tối âm u, chưa kể nay là mùa đông, vừa hơn 4h30 chiều là trời đã tối sầm lại. Cửa hàng ở dưới tầng 1 gì cũng có, cạnh đó còn có nhà bán sỉ thịt heo, mùi rất nặng, mặt đất gồ ghề lồi lõm, quanh năm suốt tháng máu heo với nước bẩn hòa lẫn, không thể đặt chân đi. Thu Xích Tây dường như không thấy không khí gay mũi xung quanh, nước bẩn dưới chân cũng chẳng màng tới, thờ ơ lướt qua, chỉ nghĩ Chương Minh Hủy có thể ăn cái gì.

“A Thu?” một giọng nam vui mừng vang lên cách đó không xa.

Thu Xích Tây quay sang nhìn, một gương mặt trắng trẻo, sạch sẽ không thuộc về nơi này đập vào mắt cô. Dưới ánh sáng lờ mờ, Ninh Cảnh Trần nhanh chóng bước về phía Thu Xích Tây, môi cong lên. Vừa nãy anh đến chợ đêm, hỏi ông chủ quán đồ nướng mới biết cô không còn làm thêm ở đó. Hỏi được địa chỉ của cô, anh đi lòng vòng nãy giờ ở đây cũng không tìm được Thu Xích Tây, rất may là gặp cô từ trên lầu vừa xuống.

“Đừng di chuyển!” Thu Xích Tây quát nhỏ, Ninh Cảnh Trần bị giọng nói lạnh lùng của cô làm giật mình, nhưng bước chân không dừng lại. Đôi giày trắng sạch sẽ bị dẫm lên nước bẩn, nhưng Ninh Cảnh Trần không chú ý, chỉ nhìn Thu Xích Tây, trong ánh sáng mờ tối nhìn cô, lo lắng. Thu Xích Tây nhìn chăm chăm vào đôi giày dính bẩn của Ninh Cảnh Trần, lông mày xoắn tít lại. Không đợi Ninh Cảnh Trần phản ứng, Thu Xích Tây nắm tay anh, kéo anh ra khỏi con hẻm tối tăm chật hẹp.

Hơi lạnh từ bàn tay cô khiến tim Ninh Cảnh Trần nhảy nhót loạn xạ. Anh tụt về phía sau, nhìn sườn mặt Thu Xích Tây, độ cong gương mặt, quai hàm căng chặt cho thấy tâm trạng của chủ nhân nó. Ai cũng nói Thư Ca đẹp, Ninh Cảnh Trần lại thấy chỉ có người đang nắm tay anh mới thật sự là người đẹp nhất trên đời.

Đi ra phía ngoài, không đến mức xa hoa rực rỡ nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với bên trong kia.

“Cậu tới đây làm gì?” Thu Xích Tây hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn. Không phải cô ngại vì anh biết cô ở đâu, chỉ đơn giản không muốn Ninh Cảnh Trần bị dơ giày. Một người sạch sẽ, trên người luôn có hương cam ngọt ngào như anh không thích hợp với hoàn cảnh ở đây.

Ninh Cảnh Trần bị Thu Xích Tây quát vẫn chưa hết lo, giọng càng nhỏ hơn “Mình… cãi với mẹ nên đi ra ngoài, vừa lúc gặp A Thu…”

Ninh Cảnh Trần cúi đầu, không thấy ánh mắt ngạc nhiên của Thu Xích Tây. Kiếp trước Thu Xích Tây ở một buổi tiệc có gặp người nhà họ Ninh, cả nhà họ Ninh đối với Ninh Cảnh Trần yêu chiều đến mức cả giới thượng lưu không ai không biết, làm sao lại có chuyện anh cãi nhau với mẹ được? Nghĩ như vậy nhưng Thu Xích Tây không nói ra, không liên quan gì tới cô.

Thấy Thu Xích Tây im lặng, Ninh Cảnh Trần ngước lên hỏi “A Thu đi đâu vậy?”

Giọng điệu anh nhẹ nhàng, có hơi làm nũng, nếu là nam sinh khác sẽ bị xem là ẻo lả. Có điều người đẹp, giọng nói trong trẻo ấm áp không làm người ta thấy ghét.

“Mua thức ăn” Thu Xích Tây buông tay ra, giọng đã nhẹ nhàng hơn nhiều, khôi phục lại vẻ mặt thờ ơ.

Ninh Cảnh Trần vừa nghe xong đã lấy tay ôm bụng, mặt mày có vẻ tủi thân “Mình có thể đi cùng cậu không?”. Người khác nhìn qua là biết anh muốn tỏ vẻ để được ăn ké.

“Cậu bị đau bụng? Đến bệnh viện khám đi” Thu Xích Tây thu hồi ánh mắt, Ninh Cảnh Trần là con trai duy nhất của nhà họ Ninh, có mâu thuẫn gì cũng giải quyết được “Gọi điện thoại cho người nhà đến đón cậu”

Ninh Cảnh Trần ngây người, nhanh chóng lấy lại dáng vẻ tội nghiệp “Không đi, mình chỉ đói bụng thôi”

Đói bụng thì đi ăn, Thu Xích Tây chưa kịp nói thì Ninh Cảnh Trần đã nhìn Thu Xích Tây ra vẻ ấm ức “Đi vội nên không mang theo tiền”

Ninh Cảnh Trần không cho Thu Xích Tây kịp nói cho cậu mượn tiền đã nói tiếp “Mình ăn ở nhà A Thu có được không?”

Ninh Cảnh Trần hiểu muốn Thu Xích Tây biết ý của mình bằng cách nói quanh co lòng vòng là không xong nên dứt khoát nói thẳng ra mong muốn của mình. Thu Xích Tây ngẩn người, bản năng muốn từ chối, khóe mắt lại thấy vẻ mặt thất vọng của Ninh Cảnh Trần, không hiểu sao cô lại nhớ cảnh anh ngồi trước mộ mình rơi nước mắt. Trong lòng Thu Xích Tây thấy rất bất lực, kiếp trước cô nợ Ninh Cảnh Trần một lần, có vẻ như vẫn chưa trả. Cô im lặng quay sang hướng khu chợ gần đó. Ninh Cảnh Trần đứng sau cô ngẩn ngơ rồi lập tức theo đuôi.

Chợ bán thức ăn không còn nhiều đồ ăn vào lúc này, chỉ còn những thứ còn thừa của ban ngày. Thu Xích Tây đi vài vòng, tiền mua thức ăn bây giờ không còn quá lo lắng nên cô phải chọn những thứ tốt hơn trước. Ninh Cảnh Trần chưa bao giờ tới những nơi như thế này, vừa tò mò vừa bị ám ảnh bởi đủ thứ mùi xung quanh.

“Không quen à? Ra ngoài kia chờ tôi” Thu Xích Tây quay lại nói.

Ninh Cảnh Trần lắc đầu “A Thu, mình đi với cậu”. Khi nói chuyện anh xích lại gần Thu Xích Tây vài bước như muốn nhờ cô chắn bớt mùi giúp mình.

Đầu óc Thu Xích Tây không nghĩ tới mấy chuyện tình tình yêu yêu, cô khá chậm chạp trong phương diện này. Trong mắt cô, Ninh Cảnh Trần giống công tử nũng nịu, nói mấy lời nũng nịu cũng là bình thường. Trước kia cô thấy chủ nhà cưng cháu ngoại cũng giống như vầy, cháu ngoại cô ấy cao to mà trước mặt cô chủ nhà luôn làm nũng để được chiều chuộng. Cháu ngoại? Thu Xích Tây nhìn Ninh Cảnh Trần, anh đang duỗi tay chọc thức ăn.

“Trong này có nước nè” Ninh Cảnh Trần ngạc nhiên, lại chọc chọc. Anh chưa bao giờ thấy thịt để trần trụi như vậy trên các quầy sạp. Lúc đi siêu thị có thấy bày bán nhưng là được đóng gói đẹp đẽ.

“Thức ăn ở đây có phải rất tươi không?” Ninh Cảnh Trần tới gần Thu Xích Tây tò mò hỏi, anh đứng khá gần nên khi nói, hơi thở anh phả lên mặt Thu Xích Tây.

Thu Xích Tây dời chân sang “Không phải, họ rảy nước lên”

“Vậy à”. Không biết Ninh Cảnh Trần nghe có hiểu không, Thu Xích Tây đứng bên cạnh chọn thức ăn, trả tiền, chờ chủ tiệm đưa đồ ăn thì anh thò tay tới nhận. Ninh Cảnh Trần dáng dấp đẹp, đứng ở chợ thức ăn này như sáng lên, mắt chủ tiệm đảo qua hai người, dừng ở đồng phục của Thu Xích Tây.

Mua đồ ăn xong, đi tới đầu hẻm, Thu Xích Tây dặn “Đi theo tôi, đừng dẫm vào nước bẩn”

Ninh Cảnh Trần nhìn xuống giày mình, giọng cao lên “Được”

Hành lang mờ tối, trên tường dán đầy mảnh quảng cáo nhỏ như người bị bệnh vẩy nến. Ninh Cảnh Trần không nhìn lung tung xung quanh, chỉ ngoan ngoãn đi theo Thu Xích Tây.

“Lát nữa cậu điện thoại cho người đến đón” Thu Xích Tây trước khi lên sân thượng quay lại nói. Thấy Ninh Cảnh Trần im lặng, cô đau đầu “Đừng gây rắc rối”.

Trong lòng cô phiền não, nếu không để Ninh Cảnh Trần ở bên cạnh cô, không chừng anh lại quay về bên Thư Ca, nếu không phải vậy cô sẽ không cần chăm sóc anh thế này.

“Ừ” Ninh Cảnh Trần thấy sự mệt mỏi của Thu Xích Tây, trong lòng nhói lên.

Căn phòng trên sân thượng nhỏ hẹp khiến Ninh Cảnh Trần không thể nói nên lời, Thu Xích Tây lại không có phản ứng gì. Không thể nấu ăn trong nhà vì sợ làm bẩn nhà, đối với việc lọc máu cho Chương Minh Hủy không tốt nên Thu Xích Tây dựng một cái lều, đồ đạc nấu ăn để bên trong đó. Căn phòng mẹ con Thu Xích Tây ở cũng xây bất hợp pháp nên việc Thu Xích Tây dựng thêm căn lều nhỏ chủ nhà cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

“Mình giúp cậu” Ninh Cảnh Trần ngồi xổm xuống định rửa rau dưới vòi nước nhưng anh làm sao biết cách làm.

“Cậu vào trong lấy cái ghế dựa ra đây ngồi” Thu Xích Tây đẩy tay anh ra, không cho anh nhúng tay vào. Hai món mặn một canh, rất đơn giản.

Ninh Cảnh Trần mím môi đi vào nhà lấy ghế dựa, bên trong có mùi thuốc sát trùng nhẹ, không khó ngửi. Vóc dáng anh cao, đi vào nhà chỉ liếc mắt một cái là nhìn không sót thứ gì. Trên giường mẹ A Thu đang ngủ, chắc bà ngủ say nên chăn đã trượt xuống dưới gần hết. Ninh Cảnh Trần suy nghĩ rồi lại gần kéo chăn lại giúp bà. Vừa lui lại thì thấy bên cạnh giường có tấm chiếu với chăn. Mặc dù Ninh Cảnh Trần được người khác chăm sóc từ bé nhưng ý thức cơ bản vẫn có, anh nhìn xuống đất, sạch sẽ. Chắc hẳn là có người nằm ở đây. Ánh mắt anh quay lại giường, trên giường là mẹ A Thu, không ai có thể nằm cùng. Cho nên…

Ninh Cảnh Trần xoa ngực, cảm thấy khó thở. A Thu, người trong tim anh, từ trước tới giờ luôn phải sống như thế này?

Khi anh quay ra ngoài, Thu Xích Tây đã đem một chén canh tới. “Gọi điện thoại?” Thu Xích Tây nhìn Ninh Cảnh Trần, trong giọng nói nghe như thúc giục, dễ làm người khác hiểu lầm là cô không kiên nhẫn. Thực ra Thu Xích Tây chỉ cho là Ninh Cảnh Trần như đóa hoa trong nhà kính, không thể chịu được sự độc hại bên ngoài.

Ninh Cảnh Trần cười “Mình gọi ngay bây giờ”

Thu Xích Tây gật đầu, không chú ý tới anh nữa, cô có quá nhiều việc cần xem xét, trong đầu cô chưa bao giờ nhàn rỗi.

Đọc truyện chữ Full