Lần này không đợi Đa Dư ra tay, trên mặt đất lại nhiều thêm một tang thi bị bắn trúng mi tâm.
Người cảnh sát để râu kéo Đa Dư tránh sau lưng mình, thoát khỏi công kích của một cô bé tang thi sáu bảy tuổi.
‘Pằng’ một tiếng lại vang lên, giữa mi tâm của cô bé tang thi có thêm một lỗ thủng, cơ thể nhỏ bé ngã xuống đất.
Đa Dư đứng sau người cảnh sát để râu, nhìn bóng lưng thẳng tắp này thì dung mạo tuyệt sắc lộ vẻ cảm kích.
Cô là một cô nhi vừa sinh ra liền bị vứt bỏ, có thể vì cô là con gái, có thể vì một nguyên nhân khác.
Tóm lại cô bị bỏ rơi bên một lùm cây.
Cô không biết lúc đó tình trạng của cô như thế nào?
Có thể là đói đến mức sắp chết rồi.
Cô chỉ biết có một chú cảnh sát vừa vặn đi ngang qua cứu giúp, cuối cùng gửi cô vào cô nhi viện.
Những năm trong cô nhi viện có lẽ là đoạn thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô, mặc dù không bố không mẹ, không có người thân, nhưng lại có mẹ trưởng viện và chị Tiểu Mẫn quan tâm đến cô.
Đối với chú cảnh sát đó trong lòng cô luôn là sự cảm kích.
Đây cũng là nguyên nhân mà cô không lái xe đi mà xuất hiện ở nơi này.
Người ở quảng trường không quá nhiều, sau khi tiêu diệt sạch hơn mười con tang thi thì chỉ còn lại không đến hai mươi người.
Hai người cảnh sát được Đa Dư cứu giúp đang muốn tìm cô để biểu lộ sự cảm kích, thì nhìn cả quảng trường đã chẳng còn dáng ảnh cô nữa.
Đa Dư nhìn khu nhà ở ngoại thành cách không xa, đó là khu nhà cuối cùng cô phải vượt qua, muốn đi qua thì phải đi xuyên vào bên trong đó.
Khu nhà này thuộc khu vực của người già, gồm 20 tòa dân cư ở đông đúc, cứ kéo dài đến lúc này.
‘Rầm’ một tiếng rất lớn, xe bị rung chuyển một cách dữ dội.
Đa Dư vẻ mặt vô cảm nhìn nơi mui xe bị lõm.
Trên đó là một người phụ nữ chỉ còn lại nửa thân trên, mái tóc nhuộm vàng phủ lên mặt, bộ phần từ eo trở xuống đã không còn, khắp người đều là vết tích bị cắn không đồng đều, xương cốt lòi ra rõ rệt, máu tươi không ngừng chảy ra.
Cách đó không xa là hai tang thi nam bị tiếng động thu hút kéo đến, nhưng lại chỉ đứng cách xe một mét không động đậy, quay người hướng đến phương hướng có tiếng kêu thảm thiết đi đến.
Thị giác của tang thi: vô cùng kém, không bằng một phần vạn của người bình thường.
Thính giác: chúng có thể nghe được tiếng động rất nhỏ, thính hơn người thường gấp trăm lần.
Khứu giác: rất mẫn cảm với mùi vị của máu, cho dù là mùi vô cùng nhạt thì cũng hơn người thường gấp trăm lần.
Ban đầu tang thi không có tư tưởng, nhân loại là thức ăn chủ yếu của bọn chúng, nếu trong tình huống đặc biệt, đồng loại của chúng cũng sẽ trở thành thức ăn.
Một người biến thành tang thi là cả một quá trình.
Có thể nói ngoại trừ lớp người bị nhiễm đầu tiên, thì những người khác đều là bị cào thương hay cắn trúng nên trở thành người nhiễm bệnh.
Độc có thể thông qua miệng vết thương thâm nhập vào trong cơ thể, lúc xâm nhập được vào não bộ thì đến thần tiên cũng không cứu được.
Đương nhiên lúc mạt thể mới bắt đầu, chỉ cần bị người nhiễm bệnh cào bị thương, đâu chỉ là để lại đó một chút vết tích, một chút da bị bong tróc mà sẽ biến thành tang thi.
Ba tháng sau, lúc nhân loại thức tỉnh dị năng, những người bị tang thi cào thương có thể cũng sẽ trở thành dị năng giả, nhưng tỉ lệ rất thấp.
Hệ quang có một loại thủ thuật chữa bệnh, nếu bị cào trúng thì chỉ cần được kịp thời chữa trị, tỉ lệ bị biến dị sẽ rất thấp.
Đây cũng là nguyên nhân mà Đa Nghiên có thể thay thế cô một cách dễ dàng, dị năng giả hệ quang cả bốn căn cứ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trùng Sinh: Nữ Vương Cứu Thế
Chương 33: Mạt thế bắt đầu rồi 3
Chương 33: Mạt thế bắt đầu rồi 3