Phượng Hâm vẫn không nói gì, nhìn biểu tình như muốn ăn thịt người của Hào ca mà có thể thả người ra mới là lạ.
Nói đến đây thì cô cũng không muốn cứ thể mà ra đi, không dễ dàng gì mới vào được trong này.
Phía dưới cửa sổ góc bên phải, đó là một góc khuất không bắt mắt, cô thấy một thứ mà cô đang cần đặt ở đó.
Thuốc hạ sốt, các loại thuốc chống viêm khác nhau.
Lúc này, Hào ca đã đi đến đối diện Phượng Hâm, hắn cong miệng tỏ vẻ coi thường.
“Mạnh Đình, cô không thấy cô quá coi trọng bản thân rồi hay sao?
Cô thật sự cho rằng, cô vẫn là công chúa cao cao tại thượng, người người tâng bốc sao?
Còn không biết tìm gương mà tự soi dáng vẻ như quỷ bây giờ của cô đi, so với bọn tang thi ngoài kia thì có gì khác biệt.”
Mạnh Đình tức đến mức cả người run lên, nhiều hơn là vì uất ức.
Trong lòng cô ta thật sự không hiểu vì sao, đàn anh luôn một lòng hướng về cô ta lại có thể biến thành thế này.
“Uông Kiện Hào, anh không phải là người, anh là đồ súc sinh.”
Người đối diện không những không tức giận mà còn gật đầu.
“Cô nói đúng, bây giờ tôi chính là súc sinh.
Ban đầu lúc theo sau cô, khổ sở theo đuổi cô, không phải là cô còn khinh thường không để ý sao?
Bây giờ tôi sẽ để cho cô biết thế nào là cảm giác bị người người giẫm đạp.”
Mạnh Đình nắm chặt dao găm trong tay, có nằm mơ cô ta cũng không thể ngờ được Uông Kiện Hào lại là loại người như vậy, may mà cô ta còn nghĩ học nốt một năm đại học, tốt nghiệp xong mới gả cho hắn ta.
Có phải cô ta nên cảm tạ mạt thế ập đến hay không, mặc dù nó đã cướp đi của cô ta rất nhiều thứ, nhưng nó cũng khiến cho cô nhìn rõ được lương tâm của rất nhiều người.
“Uổng cho nhiều năm đọc sách như thế, các người lại có thể đối xử với tôi như vậy, đối xử với bố tôi đã liều mạng để đổi cơ hội sống sót cho các người.”
Phượng Hâm phát hiện lúc đám đông nghe lời nói của Mạnh Đình, có kẻ cúi thấp đầu, có kẻ vẻ mặt hổ thẹn áy náy.
Hào ca sao có thể không cảm nhận được biến hóa của mọi người, hắn cười lạnh nói: “Đừng nói tới việc bố cô là thầy giáo, cứu chúng tôi là nghĩa vụ của ông ta.
Hơn nữa trong trường ông ta đã bị tang thi cào bị thương rồi, cho dù cuối cùng ông ta không cứu chúng tôi thì kết cục vẫn là vậy.”
Tay Mạnh Đình run run giơ lên chỉ vào Hào ca nói không nên lời, tên vong ân bội nghĩa này, trước kia cô ta đúng là mắt mù rồi, còn cho rằng hắn là chính nhân quân tử.
Quên đi, nói nhiều cũng vô ích.
“Nói đi! Phải làm sao anh mới thả chị gái này ra, chị ấy là tôi đưa vào, tôi nhất định cũng phải mang chị ấy ra ngoài.”
Hào ca im lặng một lúc, hắn bắt đầu theo đuổi Mạnh Đình từ lúc bắt đầu lên đại học, qua nhiều năm như vậy, hận ý trong lòng sớm đã nhiều hơn cả tình yêu.
Hắn sao có thể cam tâm để cho cô ta chết đi dễ dàng như vậy.
“Chuyện này rất đơn giản, trước mặt tất cả mọi người ở đây, cô ngủ với tôi một lần, giao dịch giữa chúng ta chấm dứt.” nói đến đây, oán khí tích tụ nhiều năm trong lòng hắn đã vơi đi rất nhiều.
Mạnh Đình cả người run lên, tay siết chặt dao găm, từ từ cúi đầu, không ai biết cô ta đang nghĩ điều gì?
Phượng Hâm có thể cảm nhận được, cô bé trước mặt đang bị bao phủ trong tuyệt vọng.
Vài phút trầm mặc…
Hào ca không kiễn nhẫn nói: “Mạnh Đình, cô là một cô gái thông minh, phải lựa chọn thế nào cô nên hiểu rất rõ.
Tôi không có thời gian để lãng phí với cô, nói một cô khó nghe.
Thì cô có quyền lựa chọn sao?
Hôm nay tôi nói cho cô biết, cô đồng ý cũng được, không đồng ý cũng chẳng sao, tôi chắc chắn sẽ ngủ với cô.
Lúc trước để cho cô may mắn chạy thoát, cô cảm thấy còn có lần thứ hai sao?”
Mạnh Đình chậm rãi ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, trong lòng cô ta vẫn không tin nổi, gã đàn ông nham hiểm trước mắt lại chính là người luôn tỉ mỉ chu đáo bảo hộ cho cô ta.
Nực quả!
Thật là quá nực cười!
Trên thế giới này đã không còn thứ gì để cho cô ta lưu luyến nữa rồi.
Chỉ có một người duy nhất khiến cho cô ta cảm thấy mắc lỗi, chính là chị gái phía sau người này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trùng Sinh: Nữ Vương Cứu Thế
Chương 105: Ngoài dự liệu 6.
Chương 105: Ngoài dự liệu 6.