“Hào ca, con nhỏ này không còn thở nữa rồi.”
Đám đông đều cảm thấy tiếc nuối, khuôn mặt tuyệt sắc như vậy còn chưa kịp chạm vào.
Bàn tay cầm chân ghế của Hào ca siết lại, chết rồi? Hắn cố làm lơ đi hối hận trong lòng, vốn dĩ chỉ muốn dạy dỗ cô một chút, không ngờ lại thành ra thế này…
Chết thì chết, hắn cũng không thiếu đàn bà.
“Lôi đi, ném ra ngoài cùng với Mạnh Đình.”
Trương Tam không từ bỏ vẫn giữ tay dưới mũi Phượng Hâm, chỉ cần thở ra một hơi thôi cũng được!
Hào ca không thiếu đàn bà, nhưng gã còn chưa từng được nếm qua mùi vị.
Khoảng năm sáu phút sau.
Trương Tam chợt cao hứng nhảy dựng lên, “Còn sống, còn sống, Hào ca, con nhỏ này còn sống.”
Lý Tứ trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, hắn kéo Trương Tam đang chặn trước mặt ra.
“Mày rốt cuộc có biết kiểm tra không, lúc kêu chết, lúc kêu sống, mày đùa tao đấy à?”
Trương Tam gãi gãi đầu, “Vừa nãy nó thật sự không còn thở nữa.”
Lý Tứ cẩn thận kiểm tra hơi thở của Phượng Hâm, sau đó rất nhanh liền đứng lên.
“Hào ca, đúng là còn sống, hít vào ít thở ra nhiều, miễn cưỡng có thể qua được đêm nay.”
Hào ca nhìn Phượng Hâm dưới đất một cái, âm độc nói: “Tặng nó cho bọn mày, tối nay tận hưởng cho tốt.”
Hắn không có chút hứng thú nào với một người phụ nữ sắp chết.
Đám đông nghe thấy lời Hào ca, tên nào tên nấy đều hạnh phúc muốn chết.
Bọn chúng đều cho rằng có còn hơn không có.
Đương sự Phượng Hâm lcus này trog lòng đang trợn trắng mắt, bọn người này có phải là thèm phụ nữ đến phát điên rồi hay không, một người sắp chết như cô đây còn không bỏ qua.
Lúc trước Hào ca đánh cô, cô hoàn toàn có thể tránh thoát, nhưng cô không né tránh mà chỉ tránh bộ phận trọng yếu.
Vốn dĩ muốn giả chết nhưng không ngờ tên này lại ác độc như vậy, cứ vậy mà muốn ném cho tang thi ăn.
Cô không tin đám người này muốn cường bạo cô mà không bỏ tấm lưới này ra.
Hào ca ôm lấy một người đẹp đi về phòng nghỉ, hắn cần phải hạ hỏa.
Mẹ nó, tên nào cũng không để hắn được yên lòng.
Nếu bọn chúng giống hai người bên cạnh hắn đây thì thật tốt, muốn chơi đàu thế nào thì chơi đùa.
Phải biết rằng phụ nữ biết nghe lời thì mới có thể sống lâu một chút.
Hai người đẹp bên người Hào ca bả vai đồng thời run rẩy, sao đột nhiên lại cảm thấy lạnh lạnh.
Hai người gần như cùng lúc quay đầu lại, nhìn về phía Mạnh Đình, nhất định là do cô ta.
Lúc còn sống, cô ta là hoa khôi trong trường, luôn có dáng vẻ cao cao tại thượng, muốn bao nhiêu đáng ghét thì có bấy nhiêu đáng ghét.
Hai người sẽ không thừa nhận rằng trong lòng họ vô cùng ngưỡng mộ cô ta, gia thế tốt, tướng mạo cũng tốt.
Hai người rất nhanh liền quay đầu trở lại, nhìn nhiều lại cảm thấy phiền lòng.
Hiệ tại tên đang ôm hai người họ, chính là kẻ mặt dày theo đuổi phía sau Mạnh Đình.
Họ có cảm giác như nhặt lại đôi giày rách mà người ta không cần vậy.
Hai người quay đầu lại quá nhanh nên đã bỏ qua mất một chuyện quan trọng.
Không chỉ là hai người họ, mà tất cả mọi người ở đây đều không chú ý đến.
Mạnh Đình trên mặt đất, động đậy rồi, chuyển động cứng ngắc của cô ta khiến cho máu ở vết thương trên cổ không ngừng chảy, đối diện với đám lưng đang quay lưng về phía cô ta.
Nếu như có người cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện, màu sắc của máu tươi vốn dĩ có màu đỏ, lúc này đã biến thành màu đỏ đen rồi.
Cô ta chuyển động cứng ngắc từ từ đứng dậy.
Lúc này, Hào ca cùng hai người đẹp đã bắt đầu quấn vào nhau rồi.
Đám người không được ăn thịt đang vây lấy xung quanh Phượng Hâm, xem xét xem ai được lên trước.
Nếu như ra tay muộn, đến lượt rất có thể chỉ còn nhận được một thi thể lạnh ngắt.
Bọn chúng ngây ngốc ở một góc đã lâu như vậy, trong lòng đều một ngọn lửa, để ai lên trước thì những tên sau đều cảm thấy không phục.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trùng Sinh: Nữ Vương Cứu Thế
Chương 107: Ngoài dự liệu 8.
Chương 107: Ngoài dự liệu 8.