Về sau Cơ Huyền mới biết bản thân đã được xuyên tới thế giới của Đấu Phá Thương Khung.
Tuy kiếp trước đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết xuyên không và đồng nhân nhưng tự mình trải nhiệm lại là chuyện khác, một cảm giác khó diễn tả.
- Nếu mình đã thực sự xuyên tới tiểu thuyết Đấu Phá cũng là một hồi kì ngộ. Nếu vậy thì cũng nên làm chút gì đó như tranh đoạt cơ duyên kì ngộ với “Nhân vật chính” để không phụ lòng các xuyên việt giả chứ nhỉ.
Kiếp trước Cơ Huyền cũng giống bao người khác đều thích đọc tiểu thuyết huyền huyễn, mà Đấu Phá lại là một trong các quyển tiểu thuyết nổi tiếng thời kì đó.
Cơ Huyền đã luyện đi luyện lại cuốn tiểu thuyết này rất nhiều lần, tuy không dám nói thuộc lòng nhưng vẫn nhớ được rất nhiều chi tiết quan trọng.
- Vậy thì mình nên hóa thân thành chính nghĩa, đi cứu vớt những nữ nhân đáng thương không vì không có được tình cảm của Tiêu Viêm. Ừm ừm, mình vĩ đại quá đi.
Một đứa bè nào đó với tâm hồn người lớn đang tự sướng với bản thân, nhưng rất nhanh cậu nhận ra mọi tiểu thuyết xuyên việt đều là lừa đảo cả.
Vài năm sau…..
Một tiểu tử tầm năm – sáu tuổi ngũ quan tuy bình thường nhưng làn da trắng trẻo khiến nữ nhân thấy hâm mộ, ánh mắt của cậu nhìn về phía một đứa trẻ thanh tú đang là tâm điểm được được nhiều người vây lấy trong sân.
- Tiêu Viêm thiếu gia quả là thiên tài trong thiên tài, mới bốn tuổi đã có thể luyện khí, tương lai là trụ cột của gia tộc.
- Đúng vậy, quả nhiên là con trai của gia chủ, cùng là “hổ” cả…….
Đứa bé được mọi người vây lấy không ai khác chính là Tiêu Viêm – nhân vật chính của Đấu Phá, theo tiểu thuyết bốn tuổi hắn luyện khí, mưởi tuổi chín đoạn đấu khí, có tiềm năng đột phá đấu giả trẻ nhất thành tuyệt thế thiên tài của Ô Thản thành này.
Những người vây quay Tiêu Viêm, người lớn thì vuốt mông ngựa trẻ nhỏ thì nhìn Tiêu Viêm với ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái.
- Lựa chọn sai lầm, tên Tiêu Viêm này kiếp trước 28 tuổi rồi sao không thể bớt đi cái hư vinh đó nhỉ.
Đứa trẻ da trắng nhìn thấy cảnh tượng đó liền cười khẽ, có điều nụ cười này có chút trào phúng.
- Tiểu Huyền con đang làm gì đó? Di, đó không phải tam thiếu gia sao, mới bốn tuổi đã luyện khí được rồi sao, quả là thiên tài.
Từ xa có một lão nhân mặt mũi hiền từ đi tới, nói với đứa trẻ da trắnng.
- Gia gia, người khỏe, con chỉ thấy nơi đó tụ tập đông người nên hiếu kì thôi.
Đứa trẻ da trắng này chính là Cơ Huyền.
Cơ Huyền từ lúc biết mình xuyên tới Đấu Khí đại lục liền cố gắng rèn luyện bản thân và cố tìm ra những cái “cơ duyên” mà người xuyên việt có.
Nhưng cậu phát hiện ra mấy cái tiểu thuyết gì gì đó toàn là lừa đảo.
- Quả nhiên tiểu thuyết là thứ không thể tin được, cùng là người xuyên việt nhưng tên kia thì có thể tu luyện sớm nhưng mình thì cái gì cũng không thấy, haizzzz.
Cơ Huyền nghĩ thầm trong lòng, nếu có cái gì nổi bật thì chỉ có cậu có thể nói truyện từ rất sớm, thông minh hiểu chuyện hơn đồng lứa, nhưng đó là vì cậu đã xuyên việt nếu ở thế giới khác thì có thể coi là thần đồng còn ở nơi này thì đấu khí là tất cả.
- Tiểu Huyền con đang nghĩ gì vậy???? Con yên tâm, bây giờ con còn nhỏ chưa phải vội, thời gian của con còn dài.
Cảm thấy tâm trạng của Cơ Huyền có chút lạ, Tiêu lão nghĩ Cơ Huyền có chút buồn khi chứng kiến cảnh tượng của Tiêu Viêm.
Cơ Huyền tỉnh khỏi suy nghĩ của mình nhìn Tiêu lão nói, chỉ là trong câu nói cũng có chút gì đó khảm khái.
- Gia gia con không sao đâu, chỉ là “cây cao đón gió lớn” đạo lý này hi vọng không áp dụng lên tam thiếu gia.
Tiêu lão nghe vậy thì cũng nhẹ lòng, không nhận ra ý tứ khảm khái xa săm của Cơ Huyền. Cơ Huyền là do một tay lão nuôi lớn, thỉnh thoảng luôn nói những câu già trước tuổi, lão nghe rồi cũng quen.
- Vậy thì đi thôi, chỉ cần con tiếp tục nỗ lực con cũng làm được.
Tiêu lão cẩm tay Cơ Huyền dắt đi.
Người đang hưởng thụ cảm giác được tâng bốc Tiêu Viêm, nhận ra có ánh mắt từ xa đang nhìn mình, Tiêu Viêm liền quay lại và bắt gặp ánh mắt của Cơ Huyền, chỉ là trong ánh mắt đó không có gì giống như ghen ghét hay hâm mộ cả, nó tự như đồng tình nhiều hơn.
Tiêu Viêm thấy cảm thấy ánh mắt đó khó hiểu, nhưng chủ nhân của ánh mắt đó đã thu lại và rời đi của một lão nhân. Thấy vậy Tiêu Viêm cũng không để ý nữa.
Vài ngày sao đó khi Cơ Huyền đang ngồi thiền luyện thì bỗng cả nhận được dị trạng của cơ thể. Một cổ khí tức hắc kỳ dị không ngừng cuồn cuộn quanh người Cơ Huyền, sau khi cổ khí tức nồng hậu này bắt đầu loãng dần, trong nháy mặt biến ảo nhiều lần, mà lúc mỗi khi tia khí tức đó ngày càng yếu rồi biến mất.
- Đây là đấu khí sao?
Mở mắt, Cơ Huyền khẽ nói:
- Cuối cùng cũng được.
Vài năm nữa trôi qua…..
- Tiêu Viêm thiếu gia mưởi tuổi đột phá chín đoạn đấu khí, thành tuyệt thế thiên tài của Ô Thản thành
- Tiêu Viêm có trong hai năm nữa sẽ tiến giai đấu giả, thành đấu giả trẻ nhất, trụ cột tiêu gia
- Tiêu Viêm…….
Tin tức tam thiếu gia của Tiêu gia tuổi trẻ tiềm lực cực mạnh truyền đi khắp Ô Thản thành, trong thành không ai không biết về Tiêu Viêm, ai cũng khảm khái Tiêu gia có lẽ sẽ trở thành gia tộc đứng đầu trong chục năm tới.
Ở một căn phòng nhỏ của Tiêu gia…..
Một thiếu niên da trắng gầy gò đang ngồi nhập định tu luyện, xung quanh cậu xuất hiện những đường đấu khí đen tuyền lượn lờ.
Nhưng đường vân đấu khí đó như bùng nổ trong cơ thể thiếu niên, những tiếng động nhỏ phát ra quanh căn phòng.
Nửa tiếng sau tiếng động dừng lại, đấu khí màu đen lượn lờ quanh người Cơ Huyền đã được thu lại.
- Cuối cùng cũng đột phá ngũ đoạn đấu khí. Xem ra bản thân mình cũng có chút thiên phú tu luyện.
Cơ Huyền thoát khỏi trạng thái tu luyện, cảm nhận thực lực của chính mình khảm khái.
Cuộc sống của Cơ Huyền tại tiêu gia cứ bình đạm thế mà trôi đi, không phải xu nịnh ai cũng không gây sự với ai.
Cho đến một ngày Tiêu gia sảy ra đại sự lớn.
- Tiêu Viêm tam thiếu gia thiên tài của Tiêu gia mất hết đấu khí, thiên tài hóa thân thành phế vật.
Tin này lan truyền cả thành Ô Thản, người người đều biết. Từ tuyệt thế thiên tài biết thành phế vật, trở thành trò cười cho mọi người.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh
Chương 2: Tiêu gia
Chương 2: Tiêu gia