Cơ Huyền nhìn theo bóng dáng Vân Vận rời đi, tiếp đến cậu liếc mắt nhìn tấm vải đỏ trong tay thở dài. Hỏa Phượng Bảo Y thậm chí còn ngăn được một quyền toàn lực của Đấu Tông cường giả, có nó thì dưới Đấu Tông chính là mình ta kiêu ngạo. Đáng tiếc bộng dáng của nó vô cùng…. Đáng xấu hổ… Nếu không cậu cũng muốn mặc nó lên người
Ngẫm lại nếu muốn kích phát được tấm bảo y này chính là phải lõa thể sao? Chính vì vậy Vân Vận mới không thèm mặc nó trên người. Nhưng nếu Vân Vận không nhận thì tặng cho Tiểu Y Tiên và Nhã Phi vậy. Hoặc bán quách nó đi, chứ một tên nam tử vác theo cái áo yếm thì không ổn cho lắm.
Thần thờ một hồi Cơ Huyền cũng hướng tới một phương trời lao đi. Trước tiên tiến tới đế đô của Lạc Nhạn quốc, sau đó mới tính kế lâu dài về Kim Nhạn tông được
Với cái lộ si như Cơ Huyền muốn tìm được đường tới đế đô đúng là khó như lên trời. May nắm khi cậu chém giết ở Vạn gia thì cũng thu thập được phương hướng tới đế đô, nếu không thì đúng là mất mặt…
Khởi hành được mấy ngày đường, mọi thứ diễn ra bình đạm, Cơ Huyền dựa theo lộ tuyến trong đầu liên tục di chuyển. Chẳng mấy chốc đã rời khỏi Dạ Mạc cốc, tiến vào một mảng rừng non xanh nước biếc tiếp giáp với Dạ Mạc cốc.
Theo lộ tuyến phí trước thì khoảng cách tới đế đô là rơi vào hơn nghìn dặm. Tiếp tục tốc độ này cũng tiêu tốn khoảng ba, bốn ngày đường nữa. Thế nhưng cả đường không có gì xảy ra đột nhiên Cơ Huyền lại khẽ cau mày, thân ảnh dừng lại. Xung quanh bốn bề yên tĩnh, không có chỗ nào bất ổn, thế nhưng Cơ Huyền cảm nhận được điều gì đó, trong sự yên tĩnh lại dường như có chút cổ quái.
Bỗng nhiên, một chiếc bóng đen thui đã phóng vút từ mặt đất lên, phóng thẳng về hướng Cơ Huyền. Cậu búng một ngón tay,không khí nhanh chóng nóng lên một thành tiểu trụ hình thành bắn tới bóng đen, chớp mắt khiến nó hóa thành tro bụi.
- Tam Hoa Xà sao?
Trong khoảng khắc ngắn ngủi vừa rồi Cơ Huyền đã nhìn thấy bóng đen lao tới là vậy gì, một con ma thú gọi Tam Hoa Xà. Thứ này tuy rằng là ma thú cấp thấp, thế nhưng lại cực độc, đồng thời động tác lại nhanh, trước giờ là một thứ tốt để người khác giết người phóng hỏa.
Loại xà này không thể gặp trong những nơi bình thường, trừ phi có người nuôi dưỡng, cũng tức là nói... có người sớm đã chờ mình ở đây sao?
- Đây rốt cuộc...
Cơ Huyền còn chưa dứt lời, đột nhiên đằng sau lưng mát lạnh, khiến cả người cậu lập thức né sang bên. Ẩm Huyết Kiếm tức khắc trong tay cũng thuận thể vung ra.
- Keng!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, Huyết Kiếm cơ hồ đã va chạm mạnh vào một thứ vũ khí nào đó, trong không khí bắn ra chùm tia lửa. Thân hình Cơ Huyền khẽ chấn động, còn cả người bị dư ba của đòn vừa rồi đánh lui mấy bước, sau đó mới dừng lại.
- Đã chờ sẵn ở đây sao không ra đây gặp mặt.
Không khí xung quanh rung lên, đạo quang trong dự liệu đột nhiên chém thẳng xuống đầu cậu.
Nhìn phương hướng xuất hiện đạo quang, Cơ Huyền nở nụ cười quỷ dị. Khi đạo quang đánh tới mi tâm của Cơ Huyền, ngay lập tức thân hình cậu biến mất, trong khu rừng lóe lên lôi quang từng đợt. Không chậm trễ, hai tay kết thủ ấn, trên đỉnh đầu cậu ngưng tụ thành năm thanh hắc kiếm bằng đấu khí.
- Thanh Mộc Kiếm Khí… Đi!
Năm thanh hắc kiếm xé gió đâm tới từ năm phí khác nhau khóa chặt phương vị của đối phương chém xuống lùm cây trước mặt. Lập tức khoảng cây trước mặt bị cắt thành cặn bã, nhưng bên trong không có bóng người nào.
Trên bầu trời không biết từ khi nào có xuất hiện một đạo bóng đen. Bóng đen này nhìn xuống dưới phía khoảng rừng nhưng không thấy bóng dáng của Cơ Huyền.
- Chiếu tướng!
Cơ Huyền đã tính trước rồi, lúc này cậu đã xuất hiện trên đỉnh đầu của người này. Song thủ đã vỗ liên hồi, một luồng sóng đấu khí đã quét ra khắp nơi, khẽ quát một tiếng:
- Lãng trọng điệp…. Bạo phá!
Bóng đen cũng lập tức phản ứng, một bàn tay mảnh mai đánh ra một chưởng lực với khí thế như trẻ tre.
- Bùm!
Thủ chưởng của đôi bên cơ hồ đã chạm thẳng vào nhau, đấu khí sôi trào giống như sóng khí sôi sục ở bốn bề, hình thành một đạo ba động dữ dội.
Quyền chưởng giao nhau, Cơ Huyền liền cảm nhận trong chưởng khí của người này sinh sôi ra thứ năng lượng vô cùng quỷ dị, giống như đem đấu khí của cậu xóa đi.
Đồng thời Cơ Huyền ngầm xác định được thực lực của người này, chính là Đấu Hoàng cường giả. Trong lòng cậu cười khổ, dạo này Cơ Huyền toàn gặp lũ cao thủ hiếm mà người khác cũng hiếm khi gặp. Đấu Tông gặp qua vài cái, còn Đấu Hoàng thì nhiều như rơm, hơn nữa cái loại Đấu Hoàng cậu gặp toàn lũ đỉnh phong trong đống cao thủ khiến bản thân cũng chỉ có thế nhún vai tiếp nhận.
Thần thất trong chốc lát, Cơ Huyền lập tức tập chung tinh thần vận chuyển đấu khí đối kháng thì phát hiện trong kinh mạch của bản thân có dị vật. Sắc mặt cậu lập tức biến đổi, trong kinh mạch, các sợi hắc khí như linh xà đang chạy dọc đem đấu khí trong nội thể xáo động.
Có điều cá sợi hắc khí này chạy loạn chưa bao lâu thì xuất hiện một đầu hắc động to lớn, đem các sợi hắc khí này cắn nuốt. Hắc khí bị hắc động nuốt lập tức xuyên qua đầu hắc động tiếp tục chạy loạn.
Mà bên ngoài Cơ Huyền muốn lồi cả mắt ra vậy, lần đầu tiên thấy hắc động thất thủ, không tin vào mắt mình cậu thử lại lần nữa. Đem một mớ hắc động gọi ra, kết quả… hoàn toàn thất bại. Lần này thì Cơ Huyền đã cả thấy nguy cơ, tâm niệm liền động triệu hoán ra dị hỏa xuất trường. Dị hỏa vừa hiện các sợi hắc khí đó như gặp phải đối thủ, nhanh chóng bị tịnh hóa.
Tất cả nhưng gì xảy ra chưa đầy một tích tắc ngắn ngủi phát sinh ra nhiều việc như vậy. Cao thủ so chiêu, tích tắc liền phân thắng bại. Người thần bí nhân lúc Cơ Huyền đình trệ trong tích tắc đó bạo phát tốc độ thực nhanh đem cậu đánh bay xuống mặt đất mạnh một cái.
Hắc dực của Cơ Huyền như phóng lớn thêm, liên tục tác động vào hư không, miễn cưỡng đem thân thể ổn định lại. Chưa kịp thở dốc trên bầu trời trút xuống một lượng không nhỏ Tam Hoa Xà. Trong vô thức hoàng ngân hỏa diễm xuất hiện, bao bọc lấy thân thể của Cơ Huyền bảo hộ.
- Ầm ầm.
Khói bụi mù mịt khắp rừng, tiếp đến Cơ Huyền cảm thấy có một bàn tay lạnh giá áp vào lưng mình không biết từ lúc nào, cậu thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng đấu khí ẩn hàm trong lòng bàn tay lạnh giá ấy đang nhích động cơ hồ muốn đánh mình thành tàn phế.
- Di! Sao không phản kháng nữa?
Một âm thanh mềm mại nhàn nhạt vang lên, từ âm thanh ấy có thể nhận ra người đăng sau là nữ.
Phản kháng, phản cái quỷ. Đến khi nàng ta tiếp cận bản thân, xuyên qua lớp màng dị hỏa như nào cậu còn không nhận ra thì phản kháng làm sao được. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng vẫn tỏ vẻ lạnh lùng nói:
- Tại sao ta phải tốn công động thủ với người không có sát khí với ta. Lãng phí sức lực của ta.
Cơ Huyền vừa dứt lời, đấu khí ngưng kết ở thủ chưởng sau lưng tăng cường lên, nếu lúc này Cơ Huyền nhìn thấy đấu khí của người thần bí này chắc sẽ rớt cả tròng mắt, vì nó có tương đối giống với đấu khí của cậu. Không chỉ vậy, bên trong nó còn bao hàm các nguyên tố năng lượng khác, vô cùng quỷ dị.
Đó là nếu, còn lúc này Cơ Huyền chỉ cảm thấy được hàn khí thẩm thấu vào khiến cậu cả người đau nhức. Một hội lâu đối phương không có ý muốn lên tiếng, mới bất động thanh sắc cong môi, do thám:
- Lần này thì là vị đại nhân nào muốn tìm đến ta tâm sự vậy. Kẻ hèn này vô cùng kinh sợ nga.
- Ngươi đoán.
Âm thanh trong trẻo ấy lại vang lên, cơ hồ còn mang chút vị đạo không nhiễm hương khói nhân gian, vô cùng thanh nhã, có chút tinh nghịch của thiếu nữ. Nếu là thông thường Cơ Huyền sẽ có chút tận hưởng, đánh giá. Có điều lưng cậu đang tận hưởng cảm lạnh lẽo tới cảm lạnh rồi.
- Ngươi bảo ta đoán mò sao? Ít nhất cũng cung cấp một chút thông tin thì ta mới có thể đoán được chứ.
Sau một hồi đôi co trong im lặng, Cơ Huyền cũng đành thở dài nói tiếp chuyện. Cậu không biết mục đích của người này là gì, nhưng nếu không có sát khí thì không cần tốn công động thủ. Tạm thời cứ thuận theo ý nàng ta.
- Cũng đúng…. Vậy ta ngợi ý nga.
Người thần bí thấy Cơ Huyền nói có lí, nàng cười khanh khách, cơ thể dựa gần vào người thanh niên trước mặt này, giọng điệu quyến rũ mê người, giống như thì thầm bên tai nói:
- Đầu tiên ngươi giúp chúng ta loại bỏ một cái gai khiến chúng ta khó chịu. Tiếp theo ngươi gửi ở chúng ta ba thứ, nhưng chờ rất lâu không thấy ngươi quay lại lấy nên chúng ta đành phải đi tìm người. Mà trong ba thứ ngươi gửi ở chúng ta có món đồ thú vị….. Giờ đến ngươi đoán rồi đó.
Với khoảng cách giữa hai người như này, Cơ Huyền dường như có thể ngửi thấy một mùi huyễn hương dụ người khác phạm tội. Có điều Cơ Huyền đã không còn là tên nam nhân chưa trải sự đời, chút hương thơm mê hoặc này chưa đủ để làm cậu thất thố.
Tâm trí tập chung suy đoán câu nói vừa nãy. Câu đầu tiên của nàng ta nói có lẽ là ám chỉ đến giết ai đó, là người của Lạc Vô Song, hoàng thất Lạc Nhạn, hay Vạn gia? Thời gian gần đây người chết trong tay cậu tương đối nhiều, trong chốc lát khó nhớ ra. Còn gửi nàng ta ba thứ, trong thời gian này cậu làm gì có thứ gì mà gửi, thêm cả món đồ thú vị bên trong ba thứ đó.
Khoan đã, ba “ thứ ” đó liệu có thực sự là “ thứ ” không? Bây giờ mới nhớ ra đúng là bản thân mình nhờ ở Huyền Thiên thương hội ba người phụ nữ. Trong tay ba người họ còn có tấm tàn đồ quý giá. Đúng là mình đem một tên thuộc Khố Lợi gia tộc giết đi, vừa vặn khiến đám Huyền Thiên thương hội không còn chướng mắt.
Nhớ ra điều này Cơ Huyền giọng điệu như vô cùng giật mình cùng hoan hỉ nói:
- Thì ra tỷ tỷ là người của Huyền Thiên thương hội sao! Sao không nói sớm, ta với Huyền Thiên thương hội vô cùng thân thiết với nhau, giống người nhà. Người nhà gặp nhau sao phải lắm việc thế này, chỉ cần tỷ tỷ nói ra thì ta sẽ vui vẻ ngồi xuống nói chuyện tâm sự.
Lần này đến phiên nữ tử thần bí này giật mình, nàng không nghĩ Cơ Huyền nhanh như vậy đoán ra được, hơn cả là giọng nói thay đổi ngay lập tức, gọi hai tiếng tỷ tỷ vô cùng thuận miệng.
- Ai là tỷ tỷ của ngươi, gọi đến thuận miệng như vậy…. Có điều ngươi đoán ra khá nhanh đấy, đúng khiến người khác ngạc nhiên.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cười phì một cái, nàng ta nói:
- Ngươi khá thông minh, nhưng so với trong lời của Hàn Đan lão quỷ thì không giống. Nào là ngoại hình không xuất chúng, tính cách âm trầm, quyết đoán, là nhân trung chi long điểm nào. Nhiều ra cái phần mặt dày, vô sỉ.
Năm chữ “ ngoại hình không xuất chúng ” như đâm vào tìm Cơ Huyền, vốn đặc chưng của xuyên việt giả chính là đẹp như tạt tượng, trên người tỏa ra khí tức bá vương khiến người khác khuất phục. Mà Cơ Huyền thì hay rồi, ngoại hình bình thường, còn bị nói rằng mặt dày, vô sỉ…. Mà lúc trước còn bị Vân Vận hiểu nhầm là biến thái. Hài, số mệnh!
Cậu bất đắc dĩ nói:
- Đoán cũng đoán được rồi, sao tỷ tỷ vẫn còn sờ tay trên lưng ta…. Nói cho tỷ biết ta không phải nam nhân tùy tiện. Ta có ý chung nhân rồi. Nếu tỷ dám làm liều, ta chết cho tỷ coi. Cùng nắm Cơ Huyền ta mười tám năm sau vẫn là một hảo hán.
- Cơ Huyền sao? Ta rất muốn biết chữ Cơ này có ý nghĩa là “ thiên cơ” hay là “ cơ trí ” đây. Ta nghĩ nhất định là cơ trí, vì vậy mới khiến ngươi giảo hoạt như vậy. Có điều, ngươi cũng thú vị lắm!
Giọng điệu của nàng ta vô cùng mềm mỏng vô cùng dịu dàng, thân thiết giống như tỷ tỷ nhà bên vậy.
Chữ “ cơ ” chắc chắn là “ cơ cực ”, thế nên ta mới vất vả như vậy. Từ lúc rời khỏi Tiêu gia mỗi ngày không phải căng não ra tinh kế, thì cũng phải chém giết, thỉnh thoảng tận hưởng khoảng khắc bên mỹ nữ thì y như rằng có việc xấu xảy ra. Mạng cũng suýt chết… à phải là chết vài lần rồi sống lại.
- Còn nếu ngươi tha thiết muốn thực hiện cái ý ngươi nói, cũng không phải không thể. Ở đây rừng núi hoang vu, dù ngươi có kêu rách họng cũng không có ai nghe thấy đâu. Lấy đất làm chiếu, lấy bầu trời làm chăn, một đêm phong lưu.
Cơ Huyền nghe nàng ta nói thì đổ mồ hôi hột, gặp phải nữ lưu manh rồi. Cậu lập tức đanh trống lảng nói:
- Haiz, bây giờ tỷ tỷ đã gặp được ta rồi. Vậy món đồ mà cần đưa cho ta vẫn chưa thấy đâu, không phải tỷ để quên ở nhà rồi chứ. Vậy thì tỷ về lấy đi, ta sẽ chờ ở đây.
Bày ra một bộ dáng ta thật thà nhất, ta nghe lời nhất, không biết nàng ta có thấy được không, Vừa nãy bị đấu khí của nàng ta xâm nhập vào khiến đấu khí của cậu lần nữa bị đình trệ, thậm chí có dấu hiệu tiêu thất khiến Cơ Huyền sợ hãi.
Lúc này Cơ Huyền khá có nghi hoặc, cậu cảm thấy dường như nữ nhân này có thứ gì đó đang áp chế bản thân mình. Lần đầu tiên từ lúc đến thế giới này gặp phải tình huống lạ như vậy. Nên Cơ Huyền không dám sơ sảy, ít nhất cũng phải tìm ra nguyên nhân ra gì khiến nàng ta có thể áp chế mình.
Cơ Huyền cảm tháy thủ chưởng ở sau lưng chậm chậm tách ra trong lòng vô cùng kinh hỉ, bây giờ bỏ tay ra rồi trong lòng thầm vận chuyển Hỗn Nguyên Thôn Thiên quyết đến cực hạn chuẩn bị tinh thần tháo chạy. Tái tàn đồ rách kia coi như thí cho nàng, cậu không cần nữa.
Bỗng Cơ Huyền thoáng đờ đẫn người, cậu cảm thấy một ngón tay điềm trên trán mình. Tuy rằng trên đầu ngón tay không có chút khí tức đấu khí nào, chỉ là bị móng tay của nàng ta khẽ chà vào, khiến cậu cảm thấy ngứa. Kèm theo đó là cảm giác rùng mình.
Cậu vô thức ngẩng đầu lên nhìn, không thể nhìn được khuôn mặt nàng ta. Chỉ nhìn thấy, ống tay áo rộng đang từ từ bay trong gió, cánh tay trắng muốt như ngọc, còn diện mạo của nàng ta lại bị chặn sau ống tay áo rộng ấy, thoáng ẩn thoáng hiện.
Cho dù là vậy, Cơ Huyền vẫn có thể miễn cường cảm nhận ra, thân hình nàng cao gầy, nổi bật lên hai món thần khí nhô ra phai trước, trên người phảng phất mùi hương, mơ hồ đem tới cảm giác vô cùng quen thuộc….
Di, từ khi nào bản thân mình lại háo sắc như vậy, định lực của mình không thể kém như vậy. Đang mơ hồ suy nghĩ thì một thanh âm quyến rũ kéo cậu về thực tại.
Đối phương cơ hồ cười khanh khách, sau đó cả người dựa vào bên cạnh Cơ Huyền, chiếc miệng nhỏ kề sát bên người, khẽ thổi một hơi vào tai cậu, chậm rãi nói:
- Tiểu quỷ gian manh, đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, muốn chạy khỏi tay ta đừng có nằm mơ, hừ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh
Chương 242: Bị tập kích
Chương 242: Bị tập kích