TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trà Môn Khuê Tú
Chương 21: Bí phương

–     Ừm?

Đại sư mở mắt ra, nhìn Tô Ngọc Uyển liếc mắt một cái, lại uống một ngụm, sau một lúc lâu, mới hỏi:

–     Ngươi đây là như thế nào làm? Chẳng lẽ cũng giống như ta?

Thanh âm chưa dứt, hắn lại lắc lắc đầu,

–     Không đúng, trà này tuy rằng hương vị cực tốt nhưng so ra vẫn có chỗ bất đồng, chỉ là không thể diễn đạt rõ ràng được.

Tô Ngọc Uyển cười cười, đang muốn mở nắp bình trà mới pha, Đại Phương đại sư đã xua xua tay, nói:

–     Để ta nói cho ngươi cách chế khoản trà kia đã.

–     Đại sư……

Tô Ngọc Uyển biết bí phương này trân quý, bao nhiêu người nâng bạc lên núi, cầu Đại Phương đại sư truyền thụ một ít thủ pháp chế trà, đại sư đều không để ý tới. Nàng chỉ dùng một chút mánh khóe nho nhỏ liền đổi lấy kỹ thuật sao trà mới của đại sư, khác nào muốn chiếm tiện nghi của người khác?

Thấy nàng muốn thoái thác, Đại Phương đại sư vội vàng nói:

–     Ngươi đừng chối từ, lúc ta tìm ra phương pháp này đã tính toán dạy cho ngươi rồi.

–     Đại sư, cái này sao được…

–     Ngươi không cần nhiều lời. Lão hòa thượng ta đã tám mươi tuổi rồi, còn sống được mấy năm nữa đâu. Ta lại là người xuất gia, không có hậu nhân, cần bạc nhiều làm gì? Mấy phương pháp chế trà này ta chỉ truyền cho người thuận mắt, ngươi nếu không cần, ngày mai ta liền tùy tiện tìm một trà thương rồi cho hắn.

Nói xong còn liếc Tô Ngọc Uyển một cái, vẻ mặt như muốn nói: “ngươi nói xem”

Tô Ngọc Uyển dở khóc dở cười. Người này càng già tính tình càng như trẻ con, chỉ thích làm theo bản tính. Nàng hôm nay thật dám cự tuyệt ý tốt của Đại Phương đại sư, không chừng ngày mai hắn liền tùy ý tìm đại một trà thương tới mà truyền cho kỹ thuật mới này cũng nên.

–     Được rồi, ta còn từ chối nữa liền thành bất kính.

Đại Phương đại sư lúc này mới cười ha ha nói:

–      Như vậy mới đúng. Mịch Sơn đem nồi bạc của ta tới đây.

Chú tiểu Mịch Sơn lên tiếng, từ trong ngăn tủ bên cạnh, móc ra một cái nồi bạc chừng hai thước vuông, đưa cho Đại Phương đại sư. Đại Phương đại sư cầm nồi bạc, đắc ý nói:

–     Nhìn xem, bí mật chính là ở đây. Ta phát hiện ra, dùng nồi bạc này để sao, trà thu được hương vị so với dùng nồi sắt càng thơm càng thuần hơn rất nhiều.

Tô Ngọc Uyển mở to hai mắt, vạn vạn không nghĩ tới trà còn có thể như vậy sao. Nàng còn tưởng rằng, muốn cải tiến kỹ thuật sao trà phải cải tiến nhiệt độ hoặc thủ pháp đảo lá, bằng không cũng là thay đổi trong quá trình xử lý nguyên liệu. Nào ngờ mấu chốt lại ở chỗ dụng cụ sao trà. Kinh ngạc qua đi nàng cũng có chút cạn  lời, nếu không phải có tiền lại rảnh rỗi, ai lại nhàm chán nghĩ tới việc dùng nồi bạc đi sao trà.

Bởi vì tạo ra không ít danh trà, Đại Phương đại sư đích thực là người có tiền. Chùa này có hương khí cùng diện tích không nhỏ như bây giờ đều là do đại sư bỏ tiền kiến tạo, cho nên dù Đại Phương đại sư không phải phương trượng chủ trì, nhưng địa vị lại so với phương trượng chủ trì còn muốn siêu nhiên hơn.

Tô Ngọc Uyển mở to mắt, tò mò hỏi:

–     Đại sư có phải hay không cũng dùng nồi vàng thử một chút.

–     Khụ – Đại Phương đại sư xấu hổ đỏ mặt, thổi râu, trừng mắt nói – Tiểu hài tử không nên quá tò mò.

–     …

Tô Ngọc Uyển thức thời không nói nhưng cả mặt không giấu nổi ý cười. Đại sư bị đánh bại, dũng cảm vung tay:

–     Được rồi, ta thừa nhận, nồi vàng cũng đã thử qua nhưng hiệu quả không tốt.

Tô Ngọc Uyển cầm nồi bạc lên lật qua lật lại, cũng không thấy có chỗ nào kỳ lạ bèn hỏi:

–     Đại sư, ngươi có phải hay không nhìn thấy người ta dùng nồi bạc để nấu cháo đun thuốc, cho nên đột phát kỳ tưởng, dùng nồi bạc thử một lần, kết quả liền thành?

–     Thông minh, nồi bạc này dẫn nhiệt nhanh, lại không làm thay đổi đặc tính của thức ăn cùng dược liệu. Dùng nó để nấu thuốc, mùi thuốc so với mùi hoa quả, trái cây còn tốt hơn. Cho nên ta liền thử một lần, không nghĩ tới lại thành công.

Thấy Tô Ngọc Uyển đứng dậy, sửa sang lại quần áo, đại sư vội la lên:

–     Ai ai ai, ngươi cũng đừng hành tục lễ, ta thực không thích cái bộ dáng kia.

Tô Ngọc Uyển lại không để ý tới hắn, quỳ xuống cung kính mà dập đầu ba cái, hành một cái đại lễ, lúc này mới đứng dậy, nghiêm mặt nói:

–     Đại sư trời sinh tiêu sái, không thích tục lễ, nhưng ngoại trừ tục lễ, ta cũng không biết đưa gì. Để không uổng phí ân huệ, thôi thì đại sư liền cố nhận lấy phân đại lễ này đi.

–      Phụt – Đại Phương đại sư nhịn không được phì cười, dùng ngón tay điểm Tô Ngọc Uyển nói – trẻ con nghịch ngợm.

Sau đó hắn phẩy tay áo một cái nói:

–  Được rồi, đừng đùa nữa, mau ngồi xuống, nói cho ta biết cách chế trà của ngươi đi.

Tô Ngọc Uyển mở bình trà, lấy lá trà đã nở đặt tới Đại Phương đại sư:

–     Đại sư người xem.

–     Gì?

Đại Phương đại sư thấy lá trà còn không tin, dùng ngón tay vẹt vẹt, chọn ra một ít, ngẩng đầu kinh ngạc hỏi,

–     Trà cũ?

Tô Ngọc Uyển gật gật đầu, có chút ảm đạm nói:

–     Đúng vậy. Đây cũng là ta ngẫu nhiên phát hiện. Phụ thân bệnh nặng, ta tâm thần không yên, muốn ngâm một chút trà để tĩnh tâm. Kết quả tinh thần không tập trung cầm nhầm trà của năm ngoái, lúc đổi trà mới lại đã quên không bỏ trà cũ đi mà pha luôn, lúc uống mới phát hiện hương vị vậy mà lại vô cùng tốt.

Đại Phương đại sư gật gật đầu, thở dài một tiếng nói:

–     Thế gian hết thảy đều có thiên định, ta tới tám mươi tuổi vẫn còn sống là định số, phụ thân ngươi tuổi xuân chết sớm là định số, ngươi còn tuổi nhỏ liền đến trải qua trắc trở cũng là định số, sức người không thể sửa đổi, vạn vạn không thể vì những chuyện đã định mà ưu tư hao tổn tinh thần, hỏng rồi thân thể. Họa kia biết đâu sau này lại là phúc, phúc kia biết đâu chính là mầm tai họa, mọi việc đều phải nhìn về phía trước.

Tô Ngọc Uyển biết Đại Phương đại sư đây là đang an ủi chính mình, cảm kích nói:

–     Đa tạ đại sư dạy bảo.”

Đại Phương đại sư xua xua tay, đứng lên, đi đến ngăn tủ trước góc tường, từ bên trong lấy ra một cái bình gốm, để lên bàn, lấy ra một ít trà cũ, quay đầu hỏi Tô Ngọc Uyển:

–     Trà cũ bao nhiêu, trà mới bao nhiêu?”

Tô Ngọc Uyển đem ra ít trà cũ đặt ở chung trà khô mát, lại rút chút trà mới bỏ vào chung khác, để  trước mặt Đại Phương đại sư nói:

–     Tỷ lệ như thế này. Đây là kết quả sau nhiều lần uống thử của ta.

Đại Phương đại sư gật gật đầu, dựa theo tỉ lệ lấy trà, bỏ vào bình, chú tiểu Mịch Sơn cơ linh, thấy Đại Phương đại sư lấy vại trà cũ ra liền biết hắn muốn pha trà, sớm đã nấu nước, lúc này liền rót nước vào bình, chỉ một lát, hương trà đã tràn ngập toàn bộ nhà ở.

Đại Phương đại sư nghe hương trà, say mê nói:

–      Hương trà không tệ.

Lại rót ra một ly chạm rãi thưởng thức nói:

–     Bí phương này của ngươi so với ta còn mạnh hơn rất nhiều. Cách này của ngươi vừa nhanh vừa tiết kiệm không ít tiền bạc, công phu đã có thể uống được trà ngon, thật sự là tạo phúc cho khách nhân.

Mặt Tô Ngọc Uyển đỏ lên:

–     Đại sư đừng nói như vậy, ta cũng không tính toán đem phương pháp này thông báo thiên hạ, tạo phúc đại chúng. Chỉ muốn đem nó dùng ở trong quán trà nhà mình, kiếm một ít bạc thôi. Hổ thẹn hổ thẹn!”

Đại Phương đại sư cười ha hả, chỉ vào Tô Ngọc Uyển nói:

–     Tiểu quỷ nhà ngươi là đang châm chọc ta đấy à. Lão hòa thượng ta tuy là phương ngoại chi nhân, lại không tránh được việc thế tục. Những phương pháp chế trà đó của ta, tuy truyền lưu ra ngoài, cũng là kiếm chút tài phú cho chùa, để đám đồ tử đồ tôn không đến mức đói bụng, ngươi chớ lấy lời nói thứ ( đâm) ta.

Tô Ngọc Uyển trừng hắn một cái:

–     Ta thứ ngươi làm gì? Ta chỉ muốn nói hai người một già một trẻ chúng ta, chính là cái cá mè một lứa.

–     A ha ha ha……

Tiếng cười của Đại Phương đại sư thiếu chút nữa thổi bay cả nóc nhà. Hai người bạn vong niên nói đùa một hồi, lại nếm trà trong chốc lát, Tô Ngọc Uyển mới đứng dậy cáo từ.

Trở lại vườn trà, biết Hoàng quản sự bồi Tô Thế Thịnh lên núi, Tô Ngọc Uyển cũng thay đổi quần áo gọn nhẹ, mang theo Cốc Vũ cùng Tiết Sương đi lên. Bò đến giữa sườn núi, liền nhìn thấy hai người Hoàng quản sự cùng Tô Thế Thịnh đang ngồi xổm dưới một gốc cây trà nói chuyện. Gã sai vặt của Tô Thế Thịnh nhìn thấy đoàn người của  Tô Ngọc Uyển vội tiến lên hành lễ.

–     Đại cô nương.

Tô Thế Thịnh vội đứng dậy nhìn sang bên này đợi Tô Ngọc Uyển đến, chào đón nói:

–     Tỷ, về rồi.

Tô Ngọc Uyển nhìn Tô Thế Thịnh trên trán có mồ hôi, mặt còn dính chút bùn, lấy khắn tay xoa xoa cho hắn, cười hỏi:

–     Ừ, Đang nói chuyện gì vậy?

Đọc truyện chữ Full