Biết mình lỡ lời, Lý phu nhân vội che miệng bực mình, thật là cái hay không nói lại nói cái dở. Nhưng ngoại trừ chuyện này bà cũng không còn chiêu gì khác. Hơn nữa Lý Ngọc Minh bị người ta chê cười còn không phải vì chuyện lui hôn với Tô gia kia thôi sao, chỉ cần bà có thể tìm được một nhà còn tốt hơn Tô gia để kết thân, những kẻ đó còn không phải lập tức ngậm miệng, ca ngợi hắn có mắt nhìn người?
Nhưng trong Hưu Ninh thành này, nữ tử vừa có dung mạo, vừa có gia thế tốt hơn Lý gia quả thật là không có. Đột nhiên nghĩ đến nhị phòng Tô gia cũng có nữ nhi, bà ta liền nói: “Nếu không chúng ta đi cầu hôn nhị phòng Tô gia, Tô gia nhị cô nương cũng xinh đẹp không thua kém gì đường tỷ của nàng. Bí phương sao trà kia nếu Tô đại cô nương có thể biết thì hẳn là nhị cô nương cũng sẽ biết. Nghe nói hai phòng bọn họ nháo lên vô cùng căng thẳng, nếu như có thể đính thân với chúng ta, nhị phòng Tô gia tất nhiên sẽ càng thêm nguyện ý.”
“Bí phương kia chỉ có một mình Tô đại cô nương biết, cho dù là hai đệ đệ kia của nàng cũng không biết, huống hồ là nhị cô nương.” Lý Ngọc Minh bực bội nói.
Chuyện Tô Trường Đình muốn cướp đoạt bí phương, bức bách Tô Ngọc Uyển chỉ trong hai ngày đã lan truyền khắp thành, mọi người đều biết bí phương kia đều là do Tô Ngọc Uyển tự mình nghiên cứu mà có.
Ngay từ đầu Tô Ngọc Uyển cùng Đại Phương đại sư đã thống nhất với nhau chuyện này. Nếu biết bí phương này là của đại sư thì Tùng La am tất nhiên sẽ không còn thanh tịnh nữa. Đại sư đã lớn tuổi, chỉ muốn an tĩnh qua ngày cho nên lúc nói cho Tô Ngọc Uyển phương pháp sao trà này đã cố ý căn dặn nàng không được để lộ ra hắn, nếu bắt buộc phải nói thì cứ nói do nàng tự nghĩ ra là được, Tô Ngọc Uyển không còn cách nào bất đắc dĩ đành phải lừa đời lấy tiếng.
“…”
Lý phu nhân hết chiêu bèn cắn răng nói: “Nếu không chúng ta lại đến Tô gia cầu thân, xin cưới đại cô nương?”
Lý Ngọc Minh đang định đập nốt lò hương bát giác men lam vân chìm cho bõ tức, nghe được lời này thì hơi khựng lại một chút rồi chậm rãi buông xuống, hơi do dự nói: “Nàng …sẽ đồng ý sao?”
“Sao lại không đồng ý? Ngươi không nhớ lúc trước chúng ta muốn từ hôn, nàng vẫn chai mặt la liếm không muốn lui hay sao? Có thể thấy được nàng chính là vô cùng yêu thích ngươi, nếu biết chúng ta lại đến cầu thú, nàng chắc hẳn sẽ vô cùng cao hứng, làm sao lại không đồng ý? Cho dù có đòi hỏi thêm cái gì đoán chừng nàng cũng sẽ không từ chối đâu.” Lý phu nhân tự tin nói.
“Vậy người nhanh phái người đi cầu thân đi, đừng để người khác tranh mất.”
“Không đâu, trong lòng nàng còn có ngươi, làm sao có thể nhìn trúng người khác?”
Lý phu nhân thấy nhi tử cao hứng thì vội vàng cho người đi gọi bà mối tới.
……………………
Ở Tô phủ, Tô Trường Đình cũng đập không ít đồ.
Ngụy thị mấy hôm nay bị Tô Trường Đình thu thập nhiều lần nên đã không còn ương ngạnh như trước nữa, cũng không dám lớn tiếng, chỉ ngồi một bên lau nước mắt oán giận: “Miệng mọc trên người người ta, họ muốn nói thế nào thì nói. Chờ thêm vài ngày nữa chuyện này lắng xuống, nào ai sẽ tới quản chúng ta sống thế nào? Đến lúc đó chúng ta lại thu thập tiểu tiện nhân Tô Ngọc Uyển kia, đoạt lấy bí phương là được, ngươi ở đây nổi nóng cái gì? Nhìn xem, đồ đạc đều quăng vỡ hết rồi còn phải tốn tiền mua lại.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Tô Trường Đình chỉ vào Ngụy thị mắng: “Bí phương sao trà bây giờ còn đợi chúng ta nghĩ cách hay sao?”
Ngụy thị không hiểu quanh co lòng vòng trong đó, ngơ ngác hỏi: “Vì sao không thể?”
“Ngu ngốc!” Tô Trường Đình mặc dù mắng nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Tiểu tiên nhân Tô Ngọc Uyển kia lúc tới trà sạn đã làm rơi mũ sa xuống, tức thì lời đồn bị hủy dung kia cũng sụp đổ. Cố tình nàng lại vừa mới lui hôn, cái này thì hay rồi, trong thành này có bao nhiêu nhà vì bí phương kia mà đến cầu thú nàng ngươi không biết. Lại nói bọn họ ai chứ, là Lương gia giàu nhất thành, còn có cả đối thủ một mất một còn trong lĩnh vực tơ lụa với nhà chúng ta là Phương gia, ta còn nghe nói ngay cả Huyện thái gia cũng kêu cháu trai mình tới cửa cầu hôn đâu. Những người này có ai không muốn đoạt bí phương về tay mình, làm gì có phần cho chúng ta, lại nói chúng ta dám chọc vào bọn họ sao?”
Nói xong lại mắng: “Đều tại ngươi, nếu ngươi không chen vào phá rối, nàng sao lại lui hôn với Lý gia? Nếu đã không lui hôn, cho dù nàng có nghiên cứu được bí phương gì chúng ta cũng không cần sợ. Lý gia cũng không hơn chúng ta bao nhiêu, gia cảnh lại đơn bạc, Lý thiếu gia tấm trí chưa định, chỉ cần đưa hai mỹ nhân tới thu phục là xong. Làm sao lại chọc nhiều toái tới cửa như bây giờ chứ, không những không chiếm được chỗ tốt còn phải đề phòng nha đầu kia bay lên cành cao xong quay lại trả thù.”
Ngụy thị nghe trượng phu nói vậy thì vô cùng hoảng sợ, tim đập thình thịch trong lòng ngực, đi qua đi lại vài vòng mới nói: “Hay là chúng ta xuống nước nhận thua với nàng đi.”
Tô Trường Đình thở dài một tiếng: “Cũng chỉ có thể như vậy.” Hắn dựa người vào ghế, cả người dường như không có sức lực, uể oải nói: “Ngươi nhìn xem trong nhà có đồ gì quý giá thì thu thập một chút, ăn cơm chiều xong chúng ta cùng qua đại phòng cầu xin Uyển tỷ nhi.”
“Ừm.” Ngụy thị cố gắng giãy giụa đi tới nhà kho chọn đồ.
Tô Trường Đình không yên tâm lại dặn với theo: “Ngươi cũng đừng tiếc của. Giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt. Đồ đưa qua nếu Uyển tỷ nhi thông cảm, sau này nàng gả cho người trong sạch chúng ta cũng được thơm lây.” Hắn dừng lại an ủi thê tử: “Mọi việc đều nên nghĩ tới chỗ tích cực. Lăng tỷ nhi nhà chúng ta mấy năm nay vẫn luôn muốn được gả vào chỗ tốt đó thôi. Nếu Uyển tỷ nhi có thể đính thân với quan gia, Lăng tỷ nhi cũng không thể gả kém bao nhiêu đúng không?”
Ngụy thị được trượng phu khai sáng thì lập tức lên tinh thần nói: “Ngươi yên tâm, ta biết rồi” sau đó mang nha hoàn ra ngoài.
Chỉ một lát sau Tô Trường Đình cùng Ngụy thị mang theo lễ vật, cũng không đi lối tắt ở hậu viện mà vòng ra cửa lớn, chính thức cầu kiến Ân thị cùng Tô Ngọc Uyển.
Lúc này Tô Ngọc Uyển đang ở Như ý cư giải thích cho Ân thị vì sao không được đáp ứng cầu thân của mấy người kia: “Nữ nhi bây giờ vẫn đang trong kỳ đại tang, làm sao có thể nghị thân? Có thể thấy được những người tới nghị thân đều là người không có quy củ, đã như vậy chúng ta làm sao có thể gả? Tất cả đều phải từ chối mới tốt.”
Ân thị lật chồng thiệp lớn trong tay vô cùng vui vẻ, nỗi lo sau khi bị từ hôn không gả được cho nhà tốt đã không cánh mà bay, rạo rực nói: “Uyển tỷ nhi, những người nay so với Lý gia còn tốt hơn rất nhiều. Ví dụ như Lương gia này chính là nhà giàu nhất trong thành, không chỉ có tiền mà thiếu gia nhà hắn tuổi còn nhỏ đã thi đậu tú tài, tiền đồ vô hạn, nói không chừng sau này ngươi còn có thể khoác mũ phượng khăn quàng, trở thành phu nhân quan gia ấy chứ.”
Bà lại lấy thêm một cái thiệp khác nói tiếp: “Còn cái này là cháu trai Huyện thái gia, cũng là đồng sinh, cha mẹ đều không còn, sống cùng với thúc thúc huyện lệnh kia. Ngươi vừa vào cửa chính là đương gia, mỗi ngày đều không cần phải nhìn mặt cha mẹ chồng mà sống. Người như vậy chỉ có thể gặp không thể cầu a, tuyệt không nên bỏ qua…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trà Môn Khuê Tú
Chương 58: Chịu thua
Chương 58: Chịu thua