Tô Ngọc Uyển suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngươi có đồng ý để hắn tới phủ thành làm việc không? Nếu như đồng ý, ta sẽ thay ngươi trả hết những khoản nợ kia, xem như là ta cho ngươi mượn. Bao giờ ngươi có bạc thì trả lại cho ta cũng được.”
“Cô nương…” Hoàng quản sự lắc đầu, “Tính tình kia của hắn đã không thể sửa được nữa. Để hắn tới phủ thành, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại còn gây ra họa thì khổ. Thôi thì cứ để ta từ chức quản sự, dẫn hắn đến thôn trang làm việc, trông chừng hắn cho thật kỹ, để tránh cho khỏi họa. Còn bạc thì lão nô đành phải mặt dày mượn cô nương trước, rồi sẽ làm trả dần dần ạ.” Hoàng quản sự hơi xấu hổ nói.
“Ngươi nói xem, ngoại trừ ngươi ra, ta còn có thể tìm ai tới quản lý vườn trà này đây? Bây giờ đang là lúc rối loạn, nhà ta lại đang mở rộng buôn bán, đúng là lúc cần người nhất, cho dù muốn hay không thì ngươi cũng không thể không làm được.” Tô Ngọc Uyển nói.
“Lão nô, lão nô xin lỗi cô nương.” Hoàng quản sự lại quỳ xuống.
“Đứng dậy trước đã rồi hẵng nói.”
Hoàng quản sự đành phải đứng dậy, cúi đầu xuống đứng ở một bên.
“Là ngươi không muốn để nhi tử chịu khổ hay là có nguyên nhân khác?” Tô Ngọc Uyển kiên nhẫn hỏi.
“Ta làm sao lại không nỡ để hắn chịu khổ được chứ?” Hoàng quản sự cười khổ nói, “Ta chỉ hận không thể đánh chết hắn ngay lập tức. Nhưng mà nếu hắn chết, nương ta cũng không thể sống được, cho nên mới phải để lại cho hắn một mạng…”
Tô Ngọc Uyển ngắt lời hắn hỏi: “Nếu ta mang hắn đi phủ thành, liệu lão phu nhân có đồng ý không?”
“Đồng ý.” Hoàng quản sự nói, “Nương ta bây giờ cũng rất hối hận, cũng nói mình đã hại tôn tử. Nếu ta để hắn đi, bà ấy sẽ hiểu là vì muốn tốt cho hắn, nhất định sẽ không ngăn cản.”
Tô Ngọc Uyển gật đầu nói: “Vậy thì được. Ngươi yên tâm, đứa con này của ngươi cứ đưa đến phủ thành đi, sẽ không gặp rắc rối gì đâu. Ngươi cũng biết Lý Mãng có phải không? Ta sẽ mang hắn tới phủ thành, lúc đó lại để nhi tử của ngươi bái hắn làm thầy. Dựa vào thủ đoạn của Lý Mãng, nhi tử ngươi sẽ không gây ra sóng gió gì được, nhưng mà sẽ phải chịu khổ đó.”
Vừa nghe là Lý Mãng, Hoàng quản sự đã vui vẻ đồng ý: “Chịu khổ cũng không sao, có thể được Mãng thúc quản thúc, đó là phúc phận của nhi tử nhà ta.”
Nói xong lại quỳ xuống dập đầu với Tô Ngọc Uyển, “Đa tạ đại cô nương. Người có thể an bài như vậy đã là một ân huệ rất lớn với nhà chúng ta, nếu nhi tử của ta có thể sửa đổi, ta nguyện vì cô nương vượt lửa qua sông, có chết cũng không chối từ.”
Hoàng quản sự nói xong lại cảm thấy có chút không ổn. Hắn là nô bộc của Tô gia, cái mạng này của hắn và con hắn cũng đều là của Tô gia. Lời này nói ra lại có vẻ như ban đầu hắn cũng không có trung tâm lắm vậy. Hắn muốn bổ sung thêm vài lời nhưng mà cứ “Ta, ta…” nửa ngày cũng không tìm được lời nào thích hợp để diễn tả tâm trạng kích động của mình.
Tô Ngọc Uyển thấy Hoàng quản sự lại quỳ xuống thì cũng rất bất đắc dĩ, bảo Lập Xuân đỡ hắn dậy rồi mới nói: “Ngươi trung tâm thế nào ta rất rõ ràng. Nhiều năm nay ngươi thay phụ thân ta quản lý vườn trà, cho dù không có công lao cũng có khổ lao. Ta an bài nư vậy cũng là vì muốn tốt cho Tô gia mà thôi, ngươi không cần nghĩ nhiều.”
“Vâng.” Hoàng quản sự lau nước mắt, đứng dậy chắp tay nói: “Cô nương yên tâm, lão nô nhất định sẽ quản lý thật tốt vườn trà, không để người khác chui vào chỗ trống.”
Tô Ngọc Uyển gật đầu, chỉ cái ghế bên cạnh, “Ngồi xuống nói chuyện.”
Sau khi hạ quyết tâm xong thì Hoàng quản sự cũng thu lại cảm xúc trong lòng, ngồi xuống, chậm rãi nhấp một ngụm trà lấy lại bình tĩnh rồi mới hỏi: “Lúc nãy cô nương nói đến phủ thành, chẳng lẽ cô nương mới mua thêm điền trang ở phủ thành?”
Lúc Tô Trường Thanh vừa mới qua đời, Tô Trường Đình xúi giục người trồng trà đến gây rối, có người đã nhìn thấy hạ nhân của nhị phòng có ra, vào nhà của Hoàng quản sự. Cho nên mặc dù hắn vẫn biểu hiện rất tốt, Tô Ngọc Uyển cũng không hạn chế quyền hành của hắn, nhưng trong lòng vẫn có chút đề phòng. Dù sao Hoàng quản sự cũng có nhược điểm chính là con trai hắn. Cho nên chuyện nàng dùng bí phương sao trà hay đến phủ thành mua vườn trà cũng đều không nói với hắn. Cho tới vừa rồi hắn nói hết những chuyện trong nhà ra, nàng mới không còn cảnh giác với hắn nữa. Đương nhiên nàng đưa nhi tử của hắn đến bái Lý Mãng làm sư phụ cũng là để hắn làm con tin cho mình. Có như vậy, nàng mới yên tâm giao vườn trà trên núi Tùng La này lại cho hắn được.
Hoàng quản sự thông minh nhạy bén như vậy, chắc hẳn cũng không thể không biết chuyện này, cho dù bây giờ không nghĩ tới thì sau này lúc bình tĩnh lại nhất định cũng sẽ biết. Có điều Tô Ngọc Uyển cũng không thể quản nhiều như vậy được. Nàng còn ít tuổi nên uy tín không đủ, trong nhà lại đang lúc rối ren, cho dù nàng có cẩn thận đề phòng thế nào cũng không đủ. Mà nàng cũng không lo lắng Hoàng quản sự sẽ vì vậy mà thất vọng buồn lòng, dù sao nàng an bài như thế vẫn tốt hơn là để cả nhà hắn tới thôn trang làm việc.
Lý Mãng chính là binh lính trở về từ trên chiến trường, nhờ cơ duyên xảo hợp được Tô lão thái gia mang về Tô gia làm nô bộc. Hắn giỏi rèn sắt cho nên sức lực rất lớn. Bởi vì mỗi vườn trà khác nhau sẽ cần dùng nồi sắt khác nhau, đây cũng xem như là bí mật của mỗi nhà, cho nên từ trước đến nay nồi sao trà của Tô gia đều do một tay hắn rèn. Bởi vậy mà địa vị của Lý Mãng ở Tô gia cũng rất cao. Nồi bạc lần trước Tô Ngọc Uyển dùng để sao trà cũng do hắn lén chế tạo cho nàng. Sau khi sao trà xong, Tô Ngọc Uyển đã kêu hắn nung chảy hết số nồi này để xóa dấu vết rồi.
Nhi tử của Hoàng quản sự theo hắn, nhất định sẽ được quản giáo đàng hoàng. Bởi vậy Tô Ngọc Uyển cũng có thể yên tâm nói rõ mọi chuyện với Hoàng quản sự, “Đúng là có mua, nhưng không phải mua điền trang mà là vườn trà.”
“Vườn trà?” Hoàng quản sự khiếp sợ, trong chốc lát dường như nghĩ tới cái gì, kinh hỉ nói, “Chẳng lẽ trà bên kia cũng có thể chế được trà Tùng La?”
“Ừ.” Tô Ngọc Uyển gật đầu, “Lần này ta đi phủ thành đã xem xét tình hình dọc đường, tự mình sao thử rồi mới mua vườn trà.” Sau đó nàng kể lại cho hắn nghe chuyện mình mua vườn trà và trà sơn (núi hoang mà nàng ấy mua để trồng trà á) ở phủ thành.
“Cô nương, cô nương…” Hoàng quản sự còn kích động hơn cả lúc nãy, nói năng hơi lộn xộn, “Năm đó lão gia vẫn luôn muốn phát triển sự nghiệp, không ngờ… không chờ chuyện ngài ấy còn chưa làm được, chỉ sau mấy tháng cô nương đã có thể làm xong rồi.”
Nhắc tới phụ thân, Tô Ngọc Uyển cũng hơi buồn, im lặng không nói gì.
Hoàng quản sự biết mình lỡ lời, vội vàng đổi đề tài: “Vườn trà ở phủ thành, cô nương định để ai tới quản?”
Tô Ngọc Uyển thầm than một tiếng, “Vốn ta còn muốn để ngươi tới quản, Diệp gia viên bên này dù sao cũng đã đi vào ổn định, chỉ cần để nó vận hành như bình thường là được. Nhưng mà vườn trà trên núi Tùng La này chính là căn cơ của chúng ta, chỉ cần nơi này không loạn thì mọi chuyện đều có thể giải quyết được. Cho nên ngươi không thể đi, mà hai vị quản sự dưới trướng của ngươi cũng không thể, chỉ cần điều bọn họ đi, người khác sẽ hoài nghi chúng ta đi mua vườn trà bên phủ thành, chỉ cần theo chân họ điều tra một chút, bí mật gì của chúng ta cũng sẽ bị người ta nắm hết. Cho nên mấy người các ngươi ai cũng không thể đi được. Bên phủ thành vẫn chưa tìm được người quản sự, tạm thời vẫn phải dùng người ở đó.”
Hoàng quản sự nhíu mày, sốt ruột nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu bây giờ cô nương mua người chỉ sợ cũng không ổn, chưa nói năng lực thế nào, bọn họ có trung tâm hay không cũng là cả một vấn đề.”
Chuyện này Tô Ngọc Uyển đã có tính toán trong lòng, hôm nay nói những lời này cốt chỉ để cho Hoàng quản sự biết nàng làm vậy cũng là vì bản thân có tính toán khác chứ không phải là không tín nhiệm hắn, miễn cho hắn lại suy nghĩ lung tung. Một khi nghĩ sai, lâu dần sẽ khó tránh khỏi dị tâm.
Nàng nói: “Xương ca nhi và Thịnh ca nhi cũng sẽ đi phủ thành. Tuy hai đệ ấy còn nhỏ nhưng cũng đã đến lúc gánh vác trọng trách rồi. Trong khoảng thời gian này Thịnh ca nhi cũng thường xuyên lên núi xử lý vườn trà ở đây. Hoàng quản sự cảm thấy hắn thế nào? Có thể quản lý vườn trà bên kia được không?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trà Môn Khuê Tú
Chương 112: Nói rõ ngọn ngành
Chương 112: Nói rõ ngọn ngành