Ngô Chính Hạo đi ra ngoài một lát rồi dẫn một nam tử khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi vào giới thiệu: “Hắn à Vương Đại Hữu, là người Hấp huyện, cũng khá nhạy bén.”
Tô Ngọc Uyển đánh giá nam tử trước mặt, thấy diện mạo của hắn cũng thuộc diện bình thường, chỉ cần lẩn vào trong đám người là tìm không thấy nữa, hơn nữa tướng mạo cũng rất thành thật trung hậu, vừa nhìn đã có thể khiến người khác tin phục ngay thì vừa lòng nói với Ngô Chính Hạo, “Ừm, chọn hắn đi.”
Từ sau khi chịu thua thiệt ở tiêu cục cũ rồi vào Tô gia, nếu không phải chuyện chủ tử phân phó mình thì Ngô Chính Hạo sẽ không hỏi nhiều. Thấy Tô Ngọc Uyển không dặn dò gì thêm thì hắn liền hành lễ rui ra ngoài, không hề tò mò Tô Ngọc Uyển sẽ dùng Vương Đại Hữu làm gì.
Vương Đại Hữu hơi bất an, toát cả mồ hôi trán. Tô Ngọc Uyển mỉm cười, chỉ vào ghế dựa bên cạnh nói: “Ngươi ngồi xuống nói chuyện đi.”
Hắn vội vàng cúi đầu, chắp tay thi lễ: “Tiểu nhân không dám.” Xong cũng không dám ngồi xuống.
Lập Xuân đứng một bên đành phải lên tiếng: “Cô nương kêu ngồi thì ngươi cứ ngồi xuống đi.”
Vương Đại Hữu đành phải ngồi xuống, có điều cũng chỉ ngồi nửa mông, eo đĩnh thẳng tắp, hai mắt nhìn chằm chằm xuống đất, không dám nhìn loạn, chỉ sợ mạo phạm Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì không khỏi nhíu mày, hỏi: “Trong nhà ngươi còn có những ai? Vì sao lại đến đây làm hộ vệ?”
Bởi vì nhà cũ bên Hưu Ninh vẫn cần phải có người trông coi nên lúc Tô Ngọc Uyển cùng với mẫu thân và đệ đệ tới Huy Châu chỉ mang theo một bộ phận hộ vệ, sau khi an trí thỏa đáng rồi mới kêu Ngô Chính Hạo chiêu mộ thêm một số hộ vệ ở Huy Châu. Vương Đại Hữu chính là một trong số đó. Hắn vừa mới tới Tô phủ được mấy ngày cho nên cũng không quen thuộc với chủ tử Tô gia.
Hắn thấy Tô Ngọc Uyển hỏi tình huống trong nhà mình thì càng thêm khẩn trương, nói chuyện cũng không được trôi chảy: “Tiểu nhân, nhà tiểu nhân còn có một mẹ già và một muội muội mười tuổi. Từ nhỏ tiểu nhân đã theo cha học chút công phu quyền cước. Nhưng vì trong nhà quá mức túng thiếu, muội muội lại bị bệnh, cần phải có nhiều tiền để khám chữa bệnh, nếu chỉ dựa vào làm ruộng thì không đủ sống cho nên tiểu nhân mới phải đến phủ thành tìm việc. Đúng lúc trong phủ cần người, đãi ngộ lại rất tốt cho nên tiểu nhân mới tự mình bán thân, vào phủ làm hộ vệ.”
Tô Ngọc Uyển thấy hắn ban đầu còn hơi khẩn trương mà nói lắp, nhưng sau đó đã có thể nói năng rõ ràng liền mạch. Hơn nữa một nam tử sẵn sàng bán mình, từ bỏ tự do vì muội muội hẳn cũng là người có tình nghĩa, chút không hài lòng ban nãy cũng dần dần tiêu tán.
Nàng nói: “Quy củ trong phủ của ta chắc Ngô thúc cũng đã nói với ngươi rồi có phải không? Chỉ cần mỗi ngày đều làm tốt công việc của mình thì sẽ nhận được tiền công đầy đủ. Nếu như chủ nhân có thêm phân phó gì khác, chỉ cần ngươi có thể làm cho chủ tử vừa lòng, sẽ được thêm tiền thưởng.”
“Vâng, Ngô đại thúc đã nói rồi ạ.” Vương Đại Hữu hơi thả lỏng nói.
“Bây giờ ta có một việc định để cho ngươi làm, ngươi có muốn làm không?”
Vương Đại Hữu ngẩng đầu lên nhìn Tô Ngọc Uyển, nhưng mới nâng mắt lên một nửa lại nhớ tới chuyện này không ổn thì lại cúi đầu xuống, lắp bắp nói: “Nhưng mà, việc đó là việc gì ạ?”
Tô Ngọc Uyển biết những người có lương tâm như Vương Đại Hữu, nếu không nói rõ ràng mọi chuyện với hắn, để hắn tưởng mình muốn hắn đi làm chuyện hại người thì hắn nhất định sẽ không làm.
Nàng trầm ngâm, sắp xếp lại ý tưởng trong đầu một lát rồi mới nói: “Chuyện trong phủ chúng ta chắc ngươi cũng biết rồi. Phụ thân ta mới qua đời không bao lâu, thúc thúc đã muốn tìm cách chiếm đoạt gia sản, bởi vì đau khổ tương bức, chúng ta không còn cách nào mới phải chuyển nhà tới phủ thành. Ta lại là một nữ tử nhu nhược, chỉ muốn xử lý tốt gia nghiệp, chờ đệ đệ trưởng thành rồi giao lại cho hắn. Cho nên làm việc gì cũng phải cẩn thận, không dám khinh người, chỉ sợ bị người ta khi dễ. Nhưng mà vẫn có người không chịu buông tha cho chúng ta…”
Nàng kể cho Vương Đại Hữu nghe chuyện Hoàng Hoài An từng bước bức bách Tô gia như thế nào xong mới nói: “Mặc dù ta chỉ là nữ tử nhu nhược nhưng ta cũng không muốn bị người ta khi dễ trắng trợn như vậy. Hoàng Hoài An đã muốn ép buộc chúng ta, nếu ta còn không tỏ thái độ, sẽ khiến hắn cho là chúng ta dễ khi dễ, sau này còn không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu. Cho nên, ta muốn ngươi đi giúp ta làm một chuyện.”
Vương Đại Hữu là người chính trực, lòng mang chính nghĩa, thấy Hoàng Hoài An khi dễ một nữ tử nhu nhược như vậy thì cũng nổi giận. Hắn đứng lên chắp tay cúi đầu thi lễ với Tô Ngọc Uyển: “Có thể được cô nương sở dụng chính là vinh hạnh của Vương Đại Hữu ta. Ta nguyện dốc hết sức mình để làm việc cho cô nương.”
“Rất tốt.”Tô Ngọc Uyển rất hài lòng, nhìn qua cửa sổ thấy Cốc Vũ đã tự giác canh giữ ngoài cửa rồi bèn nói tiếp: “Ngươi đến thôn Quế Lâm một chuyến, sau đó thì làm như thế này…”
“Tiểu nhân nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh.” Vương Đại Hữu kích động chắp tay, lĩnh mệnh rời đi.
Đợi cho bóng dáng của hắn biến mất bên ngoài cửa viện rồi, Tô Ngọc Uyển mới thở ra một hơi, đi vào phòng trong, ngồi xuống cạnh cửa sổ, cầm sách lên đọc.
Chỉ là nàng còn chưa đọc được mấy tờ đã thấy Tô Thế Xương vội vàng đi vào, còn chưa tới cửa đã cao giọng hỏi: “Tỷ, tỷ có ở nhà không?”
Tô Ngọc Uyển vén rèm ra ngoài cười nói: “Mã chưởng quầy bảo đệ trở về à?”
Mấy ngày nay Tô Thế Xương đều đi sớm về trễ, cả ngày đều ngâm mình ở vườn trà, chưa tới giờ cơm chiều thì sẽ không về. Bây giờ còn chưa tới buổi trưa mà hắn đã trở lại, nhất định là vì mấy lời nàng để Ngô Chính Hạo đến truyền lại cho Mã chưởng quầy.
Quả nhiên Tô Thế Xương nói: “Còn không phải sao? Tỷ, trong hồ lô của tỷ rốt cuộc là đựng cái gì thế? Tỷ không chịu nói rõ, báo hại ta và Mã chưởng quầy nghiền ngẫm cả nửa ngày vẫn không sao hiểu được.”
“Không vội, đợi thêm mấy nhày ngày nữa là đệ sẽ biết kết quả thôi.” Tô Ngọc Uyển cũng không chịu nói rõ, “Đệ chỉ cần nói với Mã chưởng quầy đi nói với Ngô viên ngoại, Hoàng Hoài An ra giá bao nhiêu, chúng ta sẽ ra giá cao hơn hắn, nhưng cũng đừng vội ký khế ước với hắn, sau khi nói xong thì cứ nói với Ngô viên ngoại là phải về bẩm báo với chủ nhân, để chủ nhân tới định đoạt.”
Tô Thế Xương năn nỉ, làm nũng cả nửa ngày mà Tô Ngọc Uyển vẫn không chịu lộ ra nửa chữ, hết cách hắn đành phải ỉu xìu trở về viện của mình.
Trước khi đi hắn còn nói thêm: “À quên, tỷ, Mạnh di nương lại bị bệnh, nói muốn gặp tam đệ.”
Tô Ngọc Uyển xua tay nói: “Đệ nói với Thịnh ca nhi đi, còn muốn đi hay không thì cứ để đệ ấy tự quyết định.”
Mạnh di nương cũng đi theo bọn họ đến phủ thành, có điều không ở đây mà bị đưa đến thôn trang ở gần vườn trà. Mấy ngày đầu bà ta còn thành thật chút, nhưng sau đó liền liên tục giả bệnh, dụ Tô Thế Thịnh đến gặp bà ta. Nhưng mà cái gì dùng nhiều quá cũng sẽ mất tác dụng, Tô Thế Thịnh đã rất phản cảm với hành vi này của bà. Phỏng chừng thêm vài lần nữa, chính hắn cũng không muốn đi gặp bà ta nữa.
Tô Ngọc Uyển biết Mạnh di nương không cam lòng, nhưng mà nàng cũng sẽ không làm gì bà ta. Người không muốn tìm đường chết thì sẽ không chết, nàng không cần làm gì, tự Mạnh di nương cũng sẽ rơi vào đường chết thôi. Cho nên Tô Thế Thịnh có muốn đi gặp Mạnh di nương hay không, nàng cũng không thèm để ý. Nàng chỉ quan tâm tình huống của vườn trà bên thôn Quế Lâm và Trịnh Thiện thôi.
Mấy ngày kế tiếp đều không có động tĩnh gì, ngay cả Trần phủ, bởi vì chuyện lần trước nên Trần lão phu nhân cũng không cho người qua mời mẹ con nàng qua đó ăn cơm nữa, Tô Ngọc Uyển được thanh nhàn thì lại càng vui vẻ. Nàng bây giờ có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, làm gì có thời gian rảnh mà đi dây dưa với đám người Trần phủ nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trà Môn Khuê Tú
Chương 139: Bố cục
Chương 139: Bố cục