Tô Ngọc Uyển nhìn sang Hoàng gia trà trang. Mấy tiểu nhị và chưởng quầy Trịnh Thiện bên đó đang đứng ở cửa nhìn sang bên này. Khóe miệng Trịnh Thiện còn treo một nụ cười thiếu đòn, hết sức khả nghi.
Tô Ngọc Uyển trầm tư một lát rồi đứng dậy nói: “Ta xuống xem thử.”
“Cô nương, hay là cứ chờ Mã chưởng quầy về đã.” Lập Xuân vẫn đứng yên trước cửa xe ngựa.
Chuyện này không dễ giải quyết, nếu không tiểu nhị cũng không để cho người kia nháo lên thành như vậy. Cho dù Tô Ngọc Uyển có qua đó cũng không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại còn đẩy mình vào tình huống khó khăn. Quan trọng nhất là, chuyện Tô Ngọc Uyển xuất đầu lộ diện đấu khẩu với nam nhân sẽ bị lan truyền ra ngoài, ảnh hưởng rất lớn tới thanh danh của nàng.
Lập Xuân làm đại nha hoàn của Tô Ngọc Uyển cho nên mới ngăn cản nàng. Nhưng Tô Ngọc Uyển lại không nghĩ vậy. Xe ngựa nhà nàng có kí hiệu riêng, người quen chỉ cần nhìn thấy là sẽ biết ngay nàng đã tới. Nếu nàng ở nhà, không biết chuyện này thì cũng thôi. Nhưng đã gặp lại không xuống xe, mặc kệ người ta hắt nước bẩn lên cửa tiệm của mình, một khi lộ ra sẽ càng tệ hơn.
“Tránh ra, ta tự có chủ trương.” Nàng quát.
Lập Xuân đành phải nhích người tránh sang một bên. Tô Ngọc Uyển thấp giọng nói với Cốc Vũ mấy câu rồi mới xuống xe.
Cốc Vũ không đi theo nàng mà chạy sang chỗ Ngô Chính Hạo nói gì đó rồi mới nhấc váy đuổi theo Tô Ngọc Uyển, đẩy người xung quanh ra mở đường.
Đầu phố bên kia, Nhan An Lan nghe người đi đường nghị luận, lại nhìn cả đám người chen chúc trước cửa Diệp gia trà trang thì nhíu mày, quay sang nhìn Thẩm Nguyên Gia hỏi: “Đây là tác phẩm của ngươi?”
“Không phải.” Thẩm Nguyên Gia hô lên, “Từ lúc mười ba tuổi bắt đầu kinh thương tới giờ, ta đã bao giờ dùng loại thủ đoạn hèn hạ như vậy đâu? Huống chi còn dùng với Tô cô nương?”
Nhan An Lan tin hắn.
“Đi thôi, tới đó nhìn xem thử.” Nhan An Lan nhấc mành xe ngựa lên, xuống xe.
Hai người vốn là nhân trung chi phượng, mặc một thân cẩm y, bên người còn có hộ vệ và nô bộc, cho nên ai thấy cũng vội vã tránh sang một bên để nhường đường. Đợi tới lúc nhìn thấy rõ ràng tình hình trước cửa, Nhan An Lan không khỏi ngẩn ra, dừng bước lại.
Thẩm Nguyên Gia đi sau Nhan An Lan, bị người ta đẩy một cái, suýt nữa đã đụng phải hắn. Có điều vừa nghe được giọng nói quen thuộc của Tô Ngọc Uyển hắn liền sờ mũi, cũng không thèm trách tội, đi tới đứng cạnh Nhan An Lan, nhìn vào giữa sân.
Hôm nay Tô Ngọc Uyển mặc một thân váy lụa màu xanh biếc, hơn nửa người đã khuất sau mũ sa, nhưng vẫn không che lấp được khí chất nhã nhặn của nàng, đứng giữa một đám người vẫn có thể bình tĩnh hỏi kẻ gây sự kia: “…Ngươi nói trà này là của trà trang chúng ta, vậy có chứng cứ gì không?”
Mấy người vây xem xung quanh nhỏ giọng nghị luận: “Người này là ai?”
“Ngươi không biết sao? Nàng chính là chủ nhân của Diệp gia trà trang – Tô cô nương.”
“Sao lại để một cô nương làm chủ? Nhà nàng không có nam nhân sao?”
“Ngươi chưa mua trà nhà nàng bao giờ à? Ai, nói ra thì cũng thật đáng thương, đại lão gia Tô gia vừa mới qua đời, hai đệ đệ trong nhà chỉ mới mười hai, mười ba, không thể gánh vác cho nên mới phải để Tô đại cô nương ra mặt xử lý gia nghiệp.”
Thẩm Nguyên Gia lấy lại bình tĩnh, không thèm nghe mấy người xung quanh nghị luận nữa, chỉ tập trung tinh thần lắng nghe nam nhân tới nháo giữa sân.
“Chứng cứ? Chứng cứ gì? Ta đến trà trang mua trà, chẳng lẽ còn phải đòi chứng nhận hay sao? Cho dù ta muốn, nhà các ngươi có sao?” Nam nhân kia khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc vải sam mịn, bên người còn có một gã sai vặt. Nhìn cách ăn mặc của người này cũng không giống kẻ có tiền lắm, nhiều nhất cũng chỉ hơi có điều kiện mà thôi.
“Hắn nói cũng đúng.” Mấy người xung quanh cũng rất tán đồng.
Người đến mua trà, tiền trao cháo múc, nhiều nhất cũng chỉ ghi vào sổ sách, rồi cuối tháng kêu tiên sinh trướng phòng tới thanh toán. Nhưng nhìn bộ dạng này của hắn lại không giống như tiên sinh trướng phòng được mời đến.
Nam nhân kia nói xong lại đưa bao trà trong tay ra nói: “Các vị hương thân phụ lão, xin các vị hãy giúp ta phân xử. Trong nhà ta chỉ có mấy chục mẫu ruộng, người lại nhiều cho nên ngày thường vẫn luôn cần kiệm. Cha ta bình sinh rất thích uống trà nhưng ngày thường cũng không nỡ tiêu pha, chỉ dám mua trà thô về uống. Sắp tới là mừng thọ ông ấy, cho nên ta mới bỏ bạc ra mua mấy lượng trà, về hiếu thuận lão nhân gia, cho ông ấy nếm thử tư vị của trà Tùng La một lần. Ai ngờ lại mua phải lá trà mốc meo, mất tiền thì cũng thôi, nhưng mà lỡ như cha ta uống phải lá trà mốc này mà gặp phải chuyện không may, chẳng phải ta sẽ thành tội nhân thiên cổ hay sao? Sao các ngươi có thể buôn bán một cách không có lương tâm như vậy?”
“Ai nha, vị này cũng thật là có hiếu.”
“Đúng vậy. Không nghĩ tới trà trang này lại là gian thương, ngay cả hiếu tử cũng hố, sau này đừng đến đây mua trà nữa.”
………………………………..
Mọi người nghị luận sôi nổi bên tai, khiến Thẩm Nguyên Gia không nhịn được lo lắng. Người trong thiên hạ đều coi trọng hiếu đạo, nếu là chuyện khác thì cũng thôi, nhưng mà liên quan tới chữ hiếu, vậy thì trà trang của Tô gia chỉ có nước chịu thiệt.
Hắn quay sang nói với Mã Bưu: “Ngươi đi hỏi Hoàng Hoài An xem chuyện này có liên quan tới hắn không?”
“Vâng.” Mã Bưu xoay người rời đi.
Trong sân, Tô Ngọc Uyển cũng không hoang mang, quay sang phân phó Lập Xuân mấy câu, Lập Xuân chạy vào bên trong trà trang rồi, Tô Ngọc Uyển mới nhìn mọi người, cao giọng hỏi: “Không biết trong số các vị ở đây có ai là khách quen của trà trang nhà chúng ta không? Có thể đứng ra làm chứng giúp chúng ta được không?”
Diệp gia trà trang mở ở phố này cũng đã ba, bốn năm, khách quen tự nhiên là không ít. Mặc dù người ở phố này không phú cũng quý, có thể tới cửa hàng uống trà đều không là chủ tử, mà chỉ là quản gia trong phủ hoặc là người đảm nhận công việc chọn mua bên ngoài. Nhưng bây giờ đã quá trưa, đúng là lúc nhàn rỗi sau giờ cơm, cho nên cũng có không ít quản gia hoặc người chọn mua vật liệu lắc lư trên phố, chỉ cần là người từng mua trà ở đây có ấn tượng không tệ với trà trang, chắc hẳn sẽ nguyện ý đứng ra giúp đỡ.
Quả nhiên, Tô Ngọc Uyển vừa nói xong, đã có ba nam tử bước ra, có người còn tự báo luôn cả gia môn: “Ta là quản sự trong phủ Hà đồng tri, thường ghé qua đây mua trà. Từ trước đến nay Tô gia vẫn luôn buôn bán thành thật, chưa bao giờ treo đầu dê bán thịt chó hết. Lão gia nhà chúng ta vẫn rất thích trà nhà họ đó.”
Tô Ngọc Uyển nhìn Hà quản sự. Nàng trước nay làm gì cũng luôn cẩn thận, lúc mới đến Huy Châu đã nắm rõ những khách quen lâu nay của trà trang. Trước đây Hà quản sự cũng không mua trà ở đây, sau khi nàng dùng bí phương sao trà Xuân, Hà gia mới đến mua mấy lần. Trà Xuân hết rồi, bọn họ thi thoảng vẫn ghé trà trang mua ủng hộ, chắc hẳn là vì Hà nhị nãi nãi biết nàng có quan hệ với Trần gia. Mặc dù Hà đồng tri không thân thiết với Trần lão thái gia, nhưng dù sao cũng làm chung mộ chỗ, còn có quan hệ cấp trên cấp dưới, chiếu cố sinh ý của Tô gia một chút cũng không phải không được, dù sao cũng phải mua trà, mua nhà ai mà không được có đúng không?
Hôm nay Hà quản sự ra mặt làm chứng chắc hẳn cũng là vì tầng quan hệ này đi. Mặc dù nàng đã nói phải dựa vào chính mình, không muốn dựa vào Trần gia, nhưng gặp gỡ phiền toái vẫn phải mượn ánh sáng của Trần gia để giải quyết.
Một người khác cũng lên tiếng: “Ta là quản gia Trần cử nhân, bởi vì trà của Diệp gia trà trang ngon, giá cả lại phải chăng, cho nên nhà chúng ta đã mua của nhà họ ba, bốn năm nay rồi, chưa bao giờ nghe nói bọn họ làm chuyện gì mờ ám cả.”
Người còn lại khoảng chừng năm mươi tuổi, mặc y phục bằng lụa màu xanh xám, trong tay cầm quạt xếp, bên hông giắt ngọc bội, phía sau còn có tùy tùng. Hẳn cũng là gia chủ chứ không phải quản gia này nọ. Lão chắp tay với mọi người, cười nói: “Ta là Trịnh Khôn, mười năm trước đã may mắn thi đỗ tú tài, trong nhà cũng có chút sản nghiệp. Bởi vì ham mê uống trà cho nên vẫn thường hay tự mình tới Diệp gia trà trang mua về, cũng gặp được Tô đại lão gia mấy lần. Cách làm người của Tô đại lão gia không có gì để nói, ai gặp qua hắn rồi cũng đều khen hắn tốt. Cửa hàng này buôn bán rất có uy tín.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trà Môn Khuê Tú
Chương 151: Có người gây chuyện
Chương 151: Có người gây chuyện