TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trà Môn Khuê Tú
Chương 153: Giải quyết

“Mang lá trà lại cho mấy vị nhân chứng nhìn một chút.” Tô Ngọc Uyển tiếp tục phân phó.

Mấy tiểu nhị bưng mâm trà lại cho đám người Nhan An Lan và Hà Trung xem. Bọn họ cũng có nhận định y hệt những người kia.

Lúc này Tô Ngọc Uyển mới bước ra phía trước hành lễ tạ lỗi với mấy người họ: “Để các vị xem sau cùng thật là không phải. Nhưng mà tiểu nữ làm như vậy cũng không phải là vì không tôn trọng các vị, mà là vì thân phận của các vị quá tôn quý, nếu có người cảm thấy bởi vì mấy vị nói trà trang của chúng ta tốt những người khác dù không đồng tình nhưng ngại thân phận địa vị của các vị mà nhắm mắt nói theo thì sẽ không công bằng, cho nên mới phải đảo ngược trình tự một chút. Nếu có chỗ nào thất lễ mong các vị bỏ quá cho.”

Ban đầu Hà Trung thấy Tô Ngọc Uyển làm như vậy thì trong lòng cũng có chút không thoải mái, bây giờ Tô Ngọc Uyển đã tự mình giải thích đầu đuôi thì chút khúc mắc kia cũng tiêu tan hết. Nhan An Lan và Thẩm Nguyên Gia đã biết cách hành sự của Tô Ngọc Uyển, đoán nàng hẳn là có dụng ý khác cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Thẩm Nguyên Gia chắp tay thi lễ đáp lời: “Tô cô nương tâm tư cẩn trọng, tại hạ bội phục.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Tô cô nương suy xét rất chu đáo.” Hà Trung cũng phụ họa theo.

Tô Ngọc Uyển nói tiếp: “Lúc nãy trà của trà trang chúng ta đều được lấy thẳng từ trong phòng lưu trữ hẳn là mọi người cũng thấy tận mắt rồi?”

“Phải, tất cả đều được lấy từ trong vại chứa, hơn nữa mỗi loại trà đều lấy ra một ít, không hề bỏ sót bất cứ loại nào.” Mấy người sôi nổi gật đầu.

“Đa tạ các vị.” Tô Ngọc Uyển lại nhún người hành lễ với mấy người họ thêm lần nữa, sau đó mới xoay về đám đông nói: “Ta nghĩ đến lúc này chắc mọi người cũng đoán được chuyện này từ đâu mà có rồi. Ta cũng muốn nói thêm một câu, bởi vì vườn trà trên núi Tùng La của Diệp gia trà trang chúng ta không quá lớn, cho nên lá trà mỗi quý cũng không nhiều, cũng chỉ đủ bán ở Huy Châu và Hưu Ninh huyện mà thôi. Hơn nữa giá cả vừa phải, chất lượng không kém nên ngần ấy năm cũng chưa từng trữ hàng, chỉ cần ba, bốn tháng là đã bán hết rồi. Ví dụ như trà Xuân nhà chúng ta hiện tại đã không còn nữa, trà trong tiệm đều mới được sản xuất hồi tháng năm, cho nên giá cả cũng thấp hơn. Chuyện này chắc hẳn những khách hàng lâu năm của chúng ta đều biết.”

“Tô cô nương nói không sai. Ta mua trà ở Diệp gia trà trang đã nhiều năm, trà nhà bọn họ từ trước đến nay bán rất chạy, hơn nữa trà cũng luôn mới mẻ, chưa bao giờ có trần trà.” Trịnh Khôn tú tài gật đầu xác nhận.

“Đúng là như thế.” Mấy khách hàng cũ không ra làm chứng cũng gật đầu đồng ý.

“Trà trang chúng ta ngay cả trần trà còn không có thì làm sao có trà mốc để bán cho khách được chứ?” Tô Ngọc Uyển cao giọng hỏi.

“Này, ngươi muốn chạy đi đâu?” Cốc Vũ bỗng dưng hô lên, sau đó xách theo một người từ trong đám người đi ra, đúng là kẻ tới cửa gây sự lúc nãy.

Kẻ này nhân lúc Tô Ngọc Uyển hành lễ với mấy người Nhan An Lan và Hà Trung đã lén lút dịch người vào trong đám người, lặng lẽ chuồn đi. Cốc Vũ đã sớm đề phòng hắn, nhưng cũng không hành động ngay, chờ tới lúc hắn chuẩn bị giơ chân lặn mất mới bắt người lại.

“Nói, là ai phái ngươi tới?” Cốc Vũ quát hỏi.

“Ta không có, ta, ta đi nhầm trà trang.”

“Ồ?” Tô Ngọc Uyển đi qua, đứng trước mặt nam nhân kia, thong thả hỏi lại: “Đi nhầm trà trang? Lá trà kia ngươi mua ở đâu, sao lại đi nhầm đến cửa trà trang nhà chúng ta?”

Mọi người không nhịn được mà quay đầu nhìn sang Hoàng gia trà trang bên cạnh.

Trên phố này chỉ có hai cái trà trang, hơn nữa còn được mở gần nhau. Nam nhân này nói là đi nhầm nơi, nếu hắn không nói dối thì đúng là ban đầu hắn đã mua trà từ bên chỗ của Hoàng gia trà trang rồi.

Ngoài cửa nháo lớn như vậy, người của Hoàng gia trà trang không thể nào không biết. Huống hồ Trịnh Thiện từ nãy tới giờ vẫn luôn đứng ở cửa xem náo nhiệt, trên mặt còn giấu không được vẻ vui sướng khi người gặp họa. Thấy nam nhân kia tự nhiên lại chĩa mũi giáo vào Hoàng gia trà trang thì hơi hoảng hốt nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, chỉ vào nam nhân kia nói: “Ngươi đừng có mà bịa chuyện, ngậm máu phun người. Trà trang chúng ta mới khai trương được mấy ngày, lấy đâu ra trà mốc?”

“Mau nói đi, là ai sai sử ngươi tới?” Cốc Vũ không đợi Trịnh Thiện nói xong đã đá nam nhân kia một cái thật mạnh, khiến hắn quỳ rạp xuống đất.

“Ta, ta không có mà…” Nam nhân kia còn đang định giảo biện thì Tô Ngọc Uyển đã lên tiếng trước: “Hà quản sự, không biết chuyện này nếu như báo lên quan phủ thì quan phủ có thụ lí hay không?”

Ban đầu Hà Trung đứng ra làm chứng là vì muốn cấp cho Trần gia một cái ân tình, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, có thể biểu hiện Hà phủ công chính thì cũng có thể tăng thêm thanh danh cho Hà đồng tri. Lời này của Tô Ngọc Uyển rất hợp ý của hắn, cho nên hắn liền cười nói: “Quan phủ chính là người làm chủ cho dân chúng. Người này vô duyên vô cớ vu oan hãm hại trà trang các ngươi, làm sao có thể bỏ qua được? Các ngươi cứ áp giải hắn đến nha môn, đại nhân sẽ xét xử cho.”

Nam nhân kia nghe Hà Trung nói xong thì hô to: “Tô cô nương tha mạng, ta cũng là bị ép buộc. Ta trên còn có mẹ già bệnh tật, dưới còn con nhỏ phải chăm sóc, cho nên lúc người kia tìm tới ta, muốn ta đi hãm hại nhà các ngươi, ta mới bị mê hoặc. Người nọ là nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, cho ta một bao lá trà mốc, hai mươi lượng bạc và bộ y phục này rồi đi ngay cho nên ta cũng không biết hắn là ai. Ta nói đều là sự thật, không dám dối gạt nửa lời. Xin cô nương thương xót cho hoàn cảnh của ta mà tha cho ta đi.”

Thẩm Nguyên Gia nghe mọi người bàn luận sôi nổi, người nói muốn nghiêm trị, kẻ lại đồng tình hắn là vì bất đắc dĩ, gia cảnh hắn cũng đáng thương, mà Tô gia cũng không phải tổn thất gì, không cần quá mức truy cứu, thì trong lòng quýnh lên.

Việc này một khi không xử lý tốt thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn. Nếu dễ dàng buông tha kẻ kia thì sau này Diệp gia trà trang sẽ không được yên bình nữa, lâu lâu lại bị người ta tới nháo. Dù sao Tô gia cũng không có nam nhân chống đỡ, chỉ có một cô nương trẻ tuổi mềm lòng, nếu không tới kiếm chác chút đỉnh làm sao đám lưu manh vô lại có thể cam lòng? Nhưng nếu nghiêm trị, những người vây xem sẽ nói Tô Ngọc Uyển là người lòng dạ sắt đá, không biết thương người, chuyện này đối với thanh danh của nàng cũng không tốt.

Ai ngờ bên kia Tô Ngọc Uyển vẫn không chút hoang mang nói: “Mặc dù ngươi cũng là bất đắc dĩ, nhưng mà một khi ta buông tha cho ngươi, chẳng phải sau này người khác chỉ cần trong nhà nghèo khó thì sẽ có lý do để đi làm chuyện xấu hãm hại người khác hay sao?”

“Đúng nha, cô nương nói rất đúng.” Mấy người vây xem cũng gật đầu tán đồng.

Cho dù nam nhân này có thảm đến đâu đi nữa thì việc hắn làm cũng là sai. Mà nếu đã sai thì phải chịu trừng phạt.

Tô Ngọc Uyển chờ cho tiếng nghị luận lắng xuống rồi mới nói tiếp: “Bởi vậy nhất định phải đưa tới quan phủ. Còn nhà ngươi, chẳng phải ngươi cũng nhận được hai mươi lượng bạc làm thù lao hay sao? Ta có thể cho ngươi đưa bạc về nhà trước. Có hai mươi lượng này thì mẫu thân ngươi cũng có tiền xem bệnh mà hài tử cũng có tiền để mua gạo ăn rồi.”

Nàng nói xong cũng không đợi người khác bàn ra tán vào thêm nữa, hành lễ với Thẩm Nguyên Gia: “Tô gia và Thẩm gia cũng xem như là có chút thân thích, cho nên ta đành mặt dày nhờ Thẩm công tử phái theo một hộ vệ đi cùng với tiểu nhị và Tiền chưởng quầy của chúng ta tới nhà của hắn rồi sau đó đưa hắn đến nha môn.”

Sau đó nàng quay sang đám người còn lại nói: “Hà đại nhân làm quan trong nha môn cho nên không thể để Hà quản gia phái người đi khiến người ta đàm tiếu được. Còn hai vị hẳn là trong nhà cũng còn có việc, cho nên mới không dám phiền hai vị.”

Thẩm Nguyên Gia thấy Tô Ngọc Uyển chủ động nhờ mình giúp một tay thì vô cùng cao hứng, vội vàng chắp tay đáp lễ nói: “Đây là chuyện nên làm.” Đoạn gọi Mã Bưu tới, tiếp nhận nam nhân trong tay Cốc Vũ.

Tiền chưởng quầy là chưởng quầy của trà trang, đi nha môn cáo trạng là đương nhiên, còn tiểu nhị chính là nhân chứng.

Sắp xếp xong rồi Tô Ngọc Uyển mới hành lễ với mọi người nói: “Cũng xin vị thúc thúc, bá bá, hay đại thẩm nào có rảnh thì cũng đến nha môn làm chứng giúp chúng ta, Tô gia ta ắt sẽ tạ ơn.”

P/s: Ta biến mất lâu thế mà hok có ai vào hối truyện luôn.:)) Bệnh xong đâm lười, lười xong lại xì trét. Hôm nay mới vực được tinh thần ngồi edit đây. Chúc mọi người tuần mới vui vẻ nhé

Đọc truyện chữ Full