Nhan An Lan đặt chung trà xuống, cười cười gật đầu: “Tác phong làm việc của Nguyên Gia đúng là có tiến bộ hơn trước kia rất nhiều.”
Cuối cùng Trần Minh Sinh cũng tìm được chủ đề để nói, liền bắt đầu kể lại những chuyện lúc còn nhỏ của Thẩm Nguyên Gia, mà Nhan An Lan cũng có vẻ hứng thú nghe, cho nên nhất thời không khí trong phòng cũng vui vẻ hơn.
Nhưng mà Thẩm Nguyên Gia cũng chỉ ở Huy Châu phủ tới năm mười tuổi, mười một tuổi liền được Thẩm đại bá đón vào kinh thành. Thẩm đại bá làm vậy cũng là có dụng ý riêng, lúc này Thẩm gia làm ăn phát triển, cũng có chút quan hệ với phủ Vĩnh An hầu. Sở dĩ hắn tìm mọi cách tạo quan hệ với phủ Vĩnh An hầu như vậy cũng là vì thế tử Vĩnh An hầu chính là thư đồng của Đại hoàng tử. Nếu có thể được lọt vào mắt của vị thế tử gia này, đợi Đại hoàng tử lên làm Thái tử hoặc là đăng cơ làm hoàng đế thì Thẩm gia cũng có hi vọng trở thành hoàng thương.
Lúc này Thẩm đại bá gia cảm thấy chỉ có những đứa trẻ xấp xỉ tuổi thế tử Vĩnh An hầu mới dễ dàng thân thiết, tích lũy cảm tình. Khổ nỗi nhi tử của hắn lại không có người nào thích hợp, đại nhi tử con vợ cả đã hai mươi hai, đã thành gia lập thất, hài tử cũng đã được bốn tuổi rồi mà Nhan An Lan lại mới có mười hai, không thích hợp để chơi cùng nhau; con trai nhỏ nhất của vợ cả thì mới sáu tuổi, cũng chỉ có biết ăn; con thứ ba xấp xỉ tuổi của Nhan An Lan thì lại là con vợ lẽ. Vì lợi ích của cả gia tộc, hắn cũng bất chấp phù sa chảy ra ruộng ngoài, đón Thẩm Nguyên Gia từ nhỏ đã thông minh nhạy bén, trạch tâm nhân hậu lên kinh.
Thẩm Nguyên Gia vừa đi một chuyến đã đi mất sáu năm, mãi tới năm trước mới trở về Huy Châu thăm người nhà, sau đó thì thường xuyên qua lại kinh thành.
Cho nên Trần Minh Sinh cũng chỉ biết được vài chuyện của Thẩm Nguyên Gia vào trước năm mười một tuổi mà thôi. Huống hồ hắn còn là nam nhân, cả ngày công vụ bận rộn, chẳng mấy khi quan tâm tới hài tử, tự nhiên cũng không biết được bao nhiêu, mà Nhan An Lan lại tiếp xúc với Thẩm Nguyên Gia nhiều nhất vào đúng khoảng thời gian mà Trần Minh Sinh không biết gì hết kia, bởi vậy cái đề tài này cũng không kéo dài được bao lâu đã phải kết thúc.
Mặc dù mùa hè trời thường tối muộn, nhưng Trần Minh Sinh hạ nha về nhà lăn lộn lâu như vậy, bây giờ cũng đã tới lúc lên đèn. Có rất nhiều nhà vì tiết kiệm tiền dầu thắp mà tắt đèn đi ngủ cả rồi, hắn cứ ngồi mãi ở chỗ này cũng không tiện cho nên muốn đứng lên cáo từ, nhưng mà nghĩ tới mục đích của chuyến đi hôm nay xong lại không cam lòng – nếu cứ trở về như vậy, chuyện này liền không thể giải quyết được, không có cầu thân thì hắn cũng không có cơ hội để đu lên cái cây đại thụ Vĩnh An hầu này nữa.
Hắn lại không thể trông cậy vào Thẩm Nguyên Gia được. Chưa nói đến chuyện Nhan An Lan tới Tô phủ cầu thân có nói cho Thẩm Nguyên Gia biết không, cho dù có nói thì chỉ cần Nhan An Lan dặn hắn không được tiết lộ thì hắn cũng sẽ không nói ra ngoài.
Trần Minh Sinh có thể từ một người không có bối cảnh gì bò lên tới vị trí hôm nay cũng không phải chỉ nhờ vào tài năng và sự khôn khéo không, mà còn nhờ cả vào sự to gan lớn mật nữa. Trước khi tới chỗ này của Nhan An Lan hắn đã cân nhắc lợi hại cả rồi: Nếu Nhan An Lan cầu thân với Tô Ngọc Uyển thật, Trần gia tự nhiên là sẽ vớt được chỗ tốt, nếu không phải, thì nhiều lắm Nhan An Lan cũng chỉ tức giận một trận, không nói đến chuyện hắn có khả năng làm ảnh hưởng tới địa vị của mình hay không, cho dù có đi nữa thì vẫn còn có Thẩm Nguyên Gia, Nhan An Lan cũng không thể nào không cho hắn chút mặt mũi mà đẩy mình vào chỗ chết. Nhiều lắm cũng chỉ bắt hắn đi bồi tội một chuyến, cũng sẽ không tổn thất bao nhiêu. Cho nên chuyện này lợi vẫn nhiều hơn là hại.
Vừa rồi hắn không dám nhắc tới chuyện này, một phần cũng là kính sợ khí tức trời sinh quý khí kia của Nhan An Lan. Nhưng mà đến lúc phải trở về rồi, tâm lý cờ bạc liền chiếm thế thượng phong, quyết định hỏi cho rõ ràng.
Lúc cuộc nói chuyện lại rơi vào trầm mặc một lần nữa thì Trần Minh Sinh cắn răng một cái, hỏi: “Nghe nói lúc công tử và ngoại tôn tử của ta tới Hưu Ninh thành du ngoạn mùa xuân đã có duyên gặp gỡ với ngoại tôn nữ Tô Ngọc Uyển của ta có phải không?”
Từ nãy tới giờ Nhan An Lan vẫn không có biểu tình gì, thấy lão cuối cùng cũng không nhịn được mà nhắc tới chuyện này thì khóe môi liền nổi lên chút ý cười nhàn nhạt, mang theo cả sự trào phúng khó thấy. Hắn bưng chén trà lên nhấp một ngụm đáp, “Đúng vậy.”
Trần Minh Sinh nhìn chằm chằm Nhan An Lan nhưng lại chẳng phát hiện được chút manh mối nào, đành phải hỏi tiếp: “Ta nghe tức phụ và ngoại tôn tử nói sáng nay công tử còn đi cùng với Mã chưởng quầy tới Tô phủ một chuyến, muốn cầu cưới Uyển tỷ nhi?”
Lần này Nhan An Lan lại ngẩng lên nhìn hắn thật sâu, dứt khoát gật đầu: “Đúng vậy.”
Trong lòng Trần Minh Sinh tức thì cảm thấy vui mừng điên nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì, đè nén kích động xuống nói tiếp: “Sau khi ta nghe xong đã tới Tô phủ, khuyên bảo ngoại tôn nữ của ta một hồi, nàng đã thay đổi chú ý, cũng rất vinh hạnh và nguyện ý nhận lời chung thân với công tử.”
Nhưng mà Nhan An Lan nghe xong lại không hề cao hứng, chỉ nhướn mày kinh ngạc nhìn Trần Minh Sinh nói: “Ồ, Có thật không?” Nhưng mà khóe miệng thấp thoáng nụ cười như có như không, đôi mắt đen sâu hút kia dường như có thể nhìn thấu cả nhân tâm.
Trần Minh Sinh bị hắn nhìn như vậy thì hơi mất tự nhiên, dịch người qua lại một chút, hỏi lại: “Không biết khi nào thì công tử phái bà mối tới cửa cầu hôn?”
Nhan An Lan gõ tay lên bàn mấy cái, sau đó nhàn nhạt nói: “Chuyện này về sau lại nói.”
Tâm Trần Minh Sinh liền lạnh xuống.
Đây là Nhan An Lan không muốn cưới Tô Ngọc Uyển nữa, cho nên mới qua loa lấy lệ với mình? Quả nhiên Tô Ngọc Uyển ngu xuẩn kia đã chọc giận vị thế tử gia này rồi.
Môi Trần Minh Sinh hơi run run một chút, định nói nếu Nhan An Lan bất mãn với Tô Ngọc Uyển thì hắn sẽ tự mình đi giáo huấn nàng một trận. Nhưng nghĩ lại, nếu Nhan An Lan vẫn còn chưa dứt tình với Tô Ngọc Uyển, mình nói vậy chắc khác nào dẫn lửa thiêu thân. Chuyện tình cảm nam nữ có ai mà nói rõ ràng được đâu, không chừng vừa đảo mắt hai người đã lại quấn quýt với nhau rồi cũng nên, đến lúc đó lời này của mình chẳng phải sẽ khiến cho Tô Ngọc Uyển tức giận hay sao?
Tính tình của nha đầu kia cũng không nhỏ.
Trong đầu hắn xoay chuyển mấy lượt, cuối cùng đành chắp tay nói: “Nếu công tử cần tại hạ giúp gì thì cứ nói. Mặc dù Uyển nha đầu không phải là cháu gái ruột của ta, nhưng mà lời ta nói nàng vẫn rất chịu nghe.”
Nhan An Lan không có ý kiến gì, gật gật đầu.
Thấy Nhan An Lan không muốn nói gì nữa, Trần Minh Sinh đành phải khách sáo vài câu rồi cáo từ.
Lúc hắn về tới nhà, Trần lão phu nhân vẫn còn chưa nghỉ ngơi mà ở chính viện chờ hắn. Thấy hắn về liền vội vàng chào đón, hỏi: “Vội cả đêm, chắc lão gia còn chưa ăn cơm có phải không? Ta kêu người chuẩn bị ít cháo tổ yến, người ăn một chút đi.”
Bà không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc Trần Minh Sinh liền thấy đói bụng, vừa mới hạ nha về đã bận bịu liên tục, tới giờ vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng.
“Ừ, dọn cơm đi.” Hắn nói.
Trần lão phu nhân vội vàng phân phó hạ nhân dọn cơm lên, trên bàn đều là những món mà Trần Minh Sinh thích ăn, đương nhiên cũng có cả món cháo tổ yến được nấu riêng cho hắn nữa.
Trần Minh Sinh uống mấy ngụm cháo trước rồi mới ăn đồ ăn.
Trần lão phu nhân kiên nhẫn ngồi ở một bên chia thức ăn, cũng không nhắc gì tới chuyện của Tô Ngọc Uyển.
Trần Minh Sinh thấy lão thê tử của mình biểu hiện như vậy thì vô cùng vừa lòng, ăn uống no đủ xong lại chờ nha hoàn mang nước ấm tới rửa tay, rửa mặt sạch sẽ rồi mới phất tay cho hạ nhân lui xuống hết, thong thả kể lại cuộc nói chuyện của mình với Nhan An Lan cho Trần lão phu nhân nghe.
Trần lão phu nhân nhíu mày: “Hắn có ý gì? Là tức giận Uyển tỷ nhi hay đã phai nhạt tâm tư?”
“Ngươi cũng cảm thấy hắn có ý đó đúng không?” Sở dĩ Trần Minh Sinh không ngại phiền toái kể lại nội dung câu chuyện cho Trần lão phu nhân nghe cũng là vì muốn xác minh lại ý nghĩ của mình một chút. Thấy lão thê tử cũng nghĩ giống mình thì càng thêm chắc chắn. Sau đó hắn thở dài, thở dài xong lại buồn bực: “Nếu nha đầu kia là thân ngoại tôn nữ của ta, ta nhất định sẽ bắt nàng đi quỳ từ đường để sám hối. Hừ, cô hội tốt như vậy lại bị nàng bỏ phí.”
Tâm tình của Trần lão phu nhân lại phức tạp hơn nhiều, nghĩ nghĩ một lát lại hỏi: “Vậy sau này phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để như vậy?”
“Sao có thể?” Trần Minh Sinh tức giận đứng lên, “Ta đi tìm Uyển nha đầu, kêu nàng tự mình đến nhận lỗi với Nhan công tử, nói mình đã thay đổi chủ ý.”
Trần lão phu nhân cạn lời nhìn hắn: “Bây giờ đã tới giờ giới nghiêm, lão gia còn có thể đi đâu? Để mai hẵng đi, dù sao thì chuyện này có muốn gấp cũng không được.”
Lúc này Trần Minh Sinh mới nhớ tới đã muộn, bèn ngồi xuống, nghĩ nghĩ một lát, kêu nha hoàn đi gọi gã sai vặt của mình tới phân phó: “Sáng mai ngươi tới nha môn xin phép giúp ta, nói ta sẽ đến muộn nửa canh giờ.”
“Vâng.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trà Môn Khuê Tú
Chương 177: Khi nào cầu hôn
Chương 177: Khi nào cầu hôn