TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Chương 69: Lam Bá Học Viện

Sáng sớm hôm sau, khi tất cả tỉnh dậy và tập trung tại phòng trọ, Phất Lan Đức mỉm cười nói:

- Lam Bá học viện nếu không được, chúng ta sẽ trở về khôi phục học viện, trước tiên đi xem rồi nói sau!

Không ai để ý, lúc này sâu trong đáy mắt Phất Lan Đức toát ra một tia quang mang giảo hoạt. "" Tiểu Cương, lần này ta sẽ mang lại cho ngươi một kinh hỷ thật lớn. ""

Đại Sư vốn dĩ định như thế đi luôn, nhưng bị Phất Lan Đức ngăn cản:

- Tiểu Cương, Vô Cực, mọi người cùng nhau thay đổi quần áo đi!

- Nhưng tại sao chúng ta lại phải thay đổi quần áo hả?

Đại Sư bất mãn hỏi lại. Hắn cảm thấy chính mình như vậy rất tốt rồi, có vấn đề gì đâu?

- Bởi vì ta cũng không muốn bị người ta gọi là "" đồ nhà quê nữa ""! Mũ len, khăn choàng của ngươi đổi hết đi!

Phất Lan Đức suy xét toàn bộ, hắn lần này tự nhiên nghĩ tới diện mạo, tuy rằng có chút thịt đau, nhưng mà hiện tại hắn còn một mớ tiền. Nếu như có thể dưỡng lão, thì đống tiền này để đó cũng vô dụng, thay đổi một chút đồ đạc cho khí thế một chút.

- Viện trưởng, ngài có muốn đồ đẹp mà lại giảm bớt kim hồn tệ không?

Diệp Phi Linh hóm hỉnh cười. Hừ, kiếm tiền của viện trưởng rất khó, nhưng cái này nếu hắn có thể mua thì nàng cũng đem vàng miếng quăng luôn.

- Thế nào, ngươi lại đánh chủ ý tới túi tiền của ta rồi? - Phất Lan Đức cười gian. Nhị đồ đệ của Đại Sư rất lắm trò, chính hắn cũng không rõ được trong đầu nàng chứa cái gì, hắn chỉ biết là nàng cũng nhiều tiền không kém. Lần trước tại Tây Nhĩ Vi Sư thành đấu hồn trường, túi tiền của nàng chắc cũng đầy kim hồn tệ rồi chứ.

- Hì hì, đây là trang phục con đặc biệt làm cho mọi người, giá cả cũng không đắt! 50 kim hồn tệ một bộ, muốn thần thái có thần thái, muốn khí thế có khí thế, muốn xinh đẹp có xinh đẹp! Chiều hôm qua con đã đi tham khảo giá thị trường ở nơi này rồi, đồ đạc muốn mặc cũng phải 800 đến 1000 kim hồn tệ mới mặc được!

Phất Lan Đức nhướng mày. Đắt như vậy???? Hắn liếc mắt nhìn về phía Tần Minh, ý muốn hỏi hắn là có đúng như vậy hay không.

Tần Minh nhìn Phất Lan Đức cùng học muội mắt to nhìn mắt nhỏ, phì cười:

- Đúng vậy nha sư phụ, trang phục nơi này rất đắt, đồ trung bình muốn mặc như con ít nhất cũng phải từ 500 kim hồn tệ!

Trữ Vinh Vinh cũng gật đầu nói phải phải liên tục, vì nơi này là nhà của nàng, giá cả nàng đương nhiên hiểu rõ hơn.

Diệp Phi Linh nghe Tần Minh cùng Trữ Vinh Vinh xác định, lúc này nàng mới từ trong ngực bỏ bao đồ của mình ra, lôi từ trong bao ra những túi vải đủ màu sắc. Nàng đưa cái màu xanh sẫm thêu tên trông có chút tầm thường cho Phất Lan Đức, sau đó nhìn mọi người xem ai còn muốn mua không.

Vốn là làm miễn phí cho mọi người, nhưng mà tính khí các vị sư phụ cao ngạo nhất định sẽ không nhận, chẳng thà thu phí có lệ, không ai xấu hổ ai, dù sao nàng chính là tiểu hài tử mà, không sợ trời không sợ đất, tiền của sư phụ cũng dám đút hầu bao!!!

Phất Lan Đức nhận lấy túi vải, mở túi ra, bên trong trang phục hình dáng như nào hắn chưa nhìn kỹ, chính là chất liệu vải sờ vào phi thường tốt, dường như là vải cao cấp.

- Phi Linh, ngươi tính toán tặng không sư phụ thứ này đó hả???

Phất Lan Đức gian xảo cười. Hắn đương nhiên nhìn ra nội tâm nàng khi nàng cung kính đưa bao đồ cho hắn, chính là hắn nhìn đống vải chất liệu tốt này, thật muốn ăn chặn của nàng một phen.

- Hì hì, viện trưởng, ngài là người lớn nên làm gương mới đúng mà! Nhất là mọi người thay đổi bộ dáng các thứ trông sẽ càng tốt hơn nha!

Diệp Phi Linh tinh quái đáp lại. Triệu Vô Cực nhìn điệu bộ của Phất Lan Đức, biết ngay đây là thứ tốt, cũng xấn đến hỏi một bộ. Dù sao 50 kim hồn tệ cũng rất rẻ rồi.

Phất Lan Đức cứng miệng một chút, nhưng rồi xì mũi kêu không thú vị gì cả, nhưng mà khuôn mặt tươi cười kia đang bán đứng hắn.

Đại Sư cầm một túi tiền nhỏ đưa cho nàng. Hắn đương nhiên biết giá trị của mấy thứ này. Diệp Phi Linh cũng không lợi dụng, mở túi lấy đúng 50 kim hồn tệ, sau đó đưa lại cho sư phụ một túi vải màu xanh lam.

Phất Lan Đức lật đồ, ái chà, đồ đệ này cũng có mắt nhìn ra phết, áo khoác đuôi tôm màu xám, áo bộ bên trong xanh sẫm thêu chỉ vàng, áo lót trong là áo trắng cổ quý tộc, màu sắc trầm nhưng đầy khí phái.

- Tránh ra, ta chiếm nhà vệ sinh trước!

Triệu Vô Cực hí hửng nói. Hắn cầm túi đồ màu vàng, bên trong là bộ đồ màu đen pha vàng nâu. Cái màu này không quá nổi bật, rất thích hợp với hắn.

Ba vị sư phụ còn lại thấy thế cũng không nuối tiếc nữa, tất cả đưa kim hồn tệ, nhận đồ rồi đi thay. Phất Lan Đức cho thời gian một tiếng, ai nấy tự mình chuẩn bị, làm gì thì làm, sau thời gian là phải tập trung để đi tới Lam Bá học viện.

- Chúng ta có phần không vậy?

Tiểu Vũ mím mím môi, mở to đôi mắt đỏ mà nhìn nàng.

- Có chứ có chứ!

Diệp Phi Linh cong môi cười đáp. Tiểu Vũ cầm tiền của Đường Tam, mua một là được hai, mà mua hai là tất cả đều mua.

- Vẫn kiểu đồ như lúc chúng ta đi đấu hồn trường đó hả?

Áo Tư Tạp nghĩ nghĩ, nói.

- Không, lần này đảm bảo mọi người sẽ khác!

Nàng vừa nói vừa mở bao đồ, mỗi người lấy đúng một túi có thêu tên của mình, chạy bay biến. Diệp Phi Linh cũng vậy, thay đồ tranh thủ thời gian mọi người thay đồ mà chuẩn bị đi mua thứ khác.

Tần Minh ngồi chờ ở dưới sảnh.

- Học trưởng thứ lỗi, vì lần này đi gấp quá, cho nên chưa có chuẩn bị đồ cho ngươi được! Có thể phiền ngươi dẫn ta ra khu vực buôn bán ở gần đây không?

Tần Minh nhìn học muội một thân váy tím, tóc buộc hai bên màu xanh ngây thơ, trong lòng không khỏi nghĩ tới mấy kẻ xấu chuyên bắt cóc trẻ nhỏ, gật đầu đáp ứng.

Diệp Phi Linh thuận lợi mà đi, càn quét phân nửa cái chợ, mua đủ loại đồ dùng dã ngoại. Có vài kẻ lang thang liếc mắt về phía nàng, nhưng đều bị uy áp của Tần Minh dọa chạy.

Nàng nhớ sắp tới mọi người tấn cấp, nhất định sẽ cần hồn hoàn, tới đó lại vào rừng săn, lần này cũng phải chuẩn bị đủ đồ ăn một chút.

- Học muội, ngươi tên gì nhỉ? Ngươi mua nhiều mấy thứ này để làm gì vậy?

Tần Minh thuận miệng hỏi. Tuy rằng hắn cũng không quá quan tâm nữ đệ tử, nhưng trước giờ ở Hoàng Đấu chiến đôi hắn vẫn luôn là người quản lý của Độc Cô Nhàn và Diệp Linh Linh, thấy hai nàng cũng chưa bao giờ mua mấy thứ này, không khỏi hiếu kỳ một chút.

- Tần học trưởng, ta tên Diệp Phi Linh, ta mua chút đồ này để chuẩn bị cho sắp tới đi săn hồn hoàn! Đái lão đại đã gần 40 cấp hồn lực, không lâu nữa đột phá. Chu Trúc Thanh tỷ tỷ cùng tứ ca sắp tới cũng vậy nha!

- Ồ, vậy ngươi là vú em của bọn họ sao? - Tần Minh kỳ quái nghĩ tới chính mình. Ở cùng Hoàng Đấu chiến đội lâu như vậy, ngoại trừ chiến đấu, hầu như ăn ngủ nghỉ của cả nhóm đều là một mình hắn quản hết, đâu đến lượt học sinh phải tự mình chuẩn bị như này.

- Hì hì, Tần học trưởng chắc cũng biết Sử Lai Khắc học viện chúng ta vốn không giàu có gì, hơn nữa võ hồn của ta thích hợp với việc nấu nướng, cho nên ta tự chủ trương như vậy! Việc này viện trưởng cũng biết, và cũng đồng ý với chúng ta!

Tần Minh nghe học muội nói vậy, không khỏi cười khổ trong lòng. Thời điểm hắn học ở Sử Lai Khắc, học viện vẫn còn rất tốt, chỉ là không nghĩ tới sau này đã tệ như vậy, học sinh phải tự mình chuẩn bị tất cả.

Đây cũng không phải ý nguyện của sư phụ, chính là tình trạng học viện xuống cấp, không có nhiều hồn sư quái vật để thu nhận mà thôi. Quy định không tăng lên, thì mọi thứ đều phải tự mình làm.

- Khoan đã học muội, ngươi võ hồn chỉ có một cái đồng hồ, hồn lực là 25 cấp thôi, thời điểm chiêu sinh ngươi hồn lực là bao nhiêu?

Tần Minh hỏi thêm. Hắn nhìn ra được vị học muội này hồn lực cực thấp, tiến độ như vậy cũng không nhanh, có thể không được tính là thiên tài, nhưng vì cái gì mà viện trưởng vẫn thu nhận nàng? Hắn có chút khó hiểu.

- Thời điểm chiêu sinh ta hồn lực chỉ có 19 cấp a!

Diệp Phi Linh thản nhiên mà đáp. Tần Minh người này là thuận miệng hỏi hay thăm dò đây?

- Ơ, thế viện trưởng hạ quy định xuống thấp rồi à?

Tần Minh kinh ngạc. Mười chín cấp? Nàng lúc đó mới bao lớn? Nhiều nhất cũng là 10 tuổi đi.

- Không có, Tần học trưởng, ta chính là không chỉ có một cái võ hồn!

Diệp Phi Linh lắc lắc đầu, lười nói thêm nữa, cách một đoạn đã nhìn thấy đám người thất quái.

Tần Minh nghe nàng nói, ngây ngẩn nghĩ rồi trừng lớn mắt, khiếp sợ không thôi. Sáng sớm hắn vốn đã kinh ngạc vì Đường Tam dậy sớm chịu khó tu luyện, không ngờ học muội này khiến hắn sửng sốt hơn. Quái vật, đúng là một đám quái vật. Khóe môi cong lên cười, cước bộ cũng theo đó mà nhanh hơn.

Đái Mộc Bạch một thân áo đỏ quần đen, cổ áo xẻ kéo xuống ngực, lộ ra làn da màu đồng cùng bộ ngực rắn chắc, vô cùng hợp với cái khí chất tuấn mỹ tà mị Tà Mâu Bạch Hổ của hắn.

Chu Trúc Thanh thì ngược lại, một thân áo đen, cổ áo là cổ lọ cao cao khoét vai thêu chỉ vàng, vừa khéo ôm dáng người của nàng, trông tựa như một hắc miêu lạnh lùng ưu nhã xinh đẹp.

Áo Tư Tạp thì khỏi phải nói, màu tím hồng hợp với hắn nhất. Được rồi, mặc dù vẫn thường được mọi người gọi là tiện nhân bóng bẩy, vốn khi mở đồ ra hắn đã sợ hãi, nhưng mà mặc vào khiến thân hình hắn trở nên vô cùng đẹp trai sáng láng. Ai nói đồ màu hồng đàn ông không thể mặc? Áo Tư Tạp hắn chính là đẹp trai vạn người mê ~!

Trữ Vinh Vinh ư, nàng giống như một bông hoa vậy, váy màu trắng thêu chỉ vàng khiến cho tính cách tiểu ma nữ hoàn toàn biến đâu mất, thay vào đó là một vị tiểu thư tóc hồng xinh đẹp ưu nhã.

Tiểu Vũ áo váy màu đỏ đô, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của nàng. Quần đen dài lại càng lộ rõ đôi chân thon xinh đẹp, chính là bởi vì quần màu đen, cho nên không bị lộ, ngược lại làm cho Tiểu Vũ tự do thoải mái hoạt động, cái gì cũng không cần để ý.

Đường Tam giống như biến thành một người khác vậy, áo khoác màu nâu trắng đính cúc to bản, quần áo trong may theo kiểu vest cách tân, khiến cho toàn thân hắn không chỉ tỏa ra hơi thở hiện đại mà còn có chút hương vị trưởng thành, đẹp trai một cách toàn diện.

Mã Hồng Tuấn? Hắn mặc đồ cũng không tệ lắm, chính là cân nặng dường như tăng lên, cho nên Diệp Phi Linh phải sửa đồ. Nàng thiết kế cho hắn chính là kiểu áo sơ mi quần yếm bò hắn thường mặc, chất vải chịu lực ép thật tốt, chỉ cần hắn chịu bỏ cái mũ cùng cắt tóc, chính là một phì thiếu niên đẹp trai đẹp trai.

- Viện trưởng, râu của thầy...

Mã Hồng Tuấn nhìn Phất Lan Đức xuất hiện, kinh ngạc mà hô toáng lên. Cái gì kia? Đó có phải viện trưởng già nua râu dài keo kiệt của bọn họ không vậy?

- Sao hả? Ta cạo rồi, có phải vô cùng bảnh trai không?

Phất Lan Đức tự mãn khen. Đúng là có đẹp trai hơn thật, so với bộ dạng râu dài tóc tai bù xù ngày hôm qua, đúng là khác một trời một vực.

Đại Sư râu tóc cũng được cắt gọn, lộ ra khuôn mặt trẻ trung. Hắn chỉ đơn giản mặc áo trắng quần kaki, áo khoác bên ngoài màu xanh lam, bởi vì nhiều năm ám tật quen giữ ấm, lại choàng thêm một cái khăn cổ, tổng thể nhìn rất đơn giản nhưng lại làm nổi bật khí chất tự do an nhàn của hắn.

Triệu Vô Cực cùng ba vị sư phụ cũng vậy, khoác đồ mới lên người, toàn thân tỏa ra khí chất hiện đại mà toàn bộ Thiên Đấu Thành không cách nào có được.

Diệp Phi Linh hài lòng mỉm cười. Hừ, đây chính là vẻ mặt của Sử Lai Khắc, sáng lạn như ánh mặt trời.

Bên trong Thiên Đấu thành cực kỳ phồn hoa, tất cả các ngã tư đường đều là đá xanh lát phẳng, mỗi một cái ngã tư đường đều là những con đường rộng lớn như Tác Thác thành, cả toà thành thị quy mô kích thước chỉ có thể dùng từ hoành tráng để hình dung.

Dựa theo địa chỉ có ghi trên thông báo, mọi người tiến vào trong Thiên Đấu thành, không cần phải hỏi, nhờ có Tần Minh dẫn đường, bọn họ xuyên qua nhiều đường tắt, rất nhanh tìm đến được nơi cần đến.

Cửa vào Lam Bá học viện nhìn qua không khác nhiều so với cửa thành Thiên Đấu thành, mặc dù đơn giản hơn rất nhiều, nhưng cánh cửa quả thật cao mười thước, bạch ngọc điêu ở cửa ra vào mặc dù nói là không hoa lệ hơn, nhưng rất có khí thế, phía trên cánh cửa có tám chữ vàng to: Lam Bá cao cấp hồn sư học viện.

Vừa đến cửa Lam Bá học viện, Tần Minh ngay lập tức tìm được cửa tiếp đón, phía trên ghi < phòng báo danh tuyển dụng >.

- Các ngươi đều đến báo danh tuyển dụng làm sư phụ ở học viện đấy ư? -Phụ trách tiếp đãi là một gã hồn sư trung niên nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, nghi vấn của hắn chủ yếu nhằm vào Sử Lai Khắc thất quái, dù sao mấy đứa nhỏ này cũng mới chỉ hơn mười tuổi.

Phất Lan Đức nói:

- Không, báo danh là chúng ta, mấy đứa nhỏ này là đệ tử của chúng ta, nếu chúng ta có thể ở được tuyển dụng, hy vọng đệ tử của chúng ta cũng có thể được vào học viện!

Tiếp đãi sư phụ nói:

- Đệ tử nhập học cũng phải trải qua khảo hạch, như vậy đi, các vị trước tiên kiểm tra khảo hạch hồn sư trước, nếu các ngươi có thể trở thành học viện sư phụ, ta nghĩ đệ tử của các ngươi cũng có thể thông qua tiến cử vào học trong học viện, dù sao, bây giờ cũng trải qua kì báo danh học viên mới, hơn nữa, đệ tử của các ngươi còn hơi nhỏ!

Bình thường mà nói, cao cấp hồn sư học viện cho dù có hồn sư xuất sắc cũng ít nhất là mười sáu tuổi đến mười tám tuổi mới có thể tiến vào, chủ yếu là hai mươi tuổi. Bọn Đường Tam nhìn qua như thế nào cũng không giống bộ dáng mười tám tuổi.

- Khảo nghiệm thì không có vấn đề gì, tiến hành ở nơi nào? - Triệu Vô Cực ồm ồm nói, hắn nhìn ra được nơi này điều kiện cũng khá tốt, rất muốn thử sức dạy dỗ.

Tiếp đãi sư phụ ở chỗ này cũng đã vài ngày, số lượng hồn sư đến báo danh rất ít, dù sao đến học viện làm sư phụ, đãi ngộ như thế nào cũng không thể so sánh với cung phụng trong các đại gia tộc. Đó mới là hướng đi tốt nhất cho hồn sư cao cấp. Mà ít nhất bảy người trước mắt đến báo danh làm sư phụ, hắn làm sao dám sơ xuất, vội vàng nói:

- Ta đưa mọi người đi tham gia khảo nghiệm!

Đọc truyện chữ Full