Diệp Phi Linh thấy đựơc một màn trong cung cấm, là Thái Tử hạ thuốc mê, đem nàng vào cung dâng tặng cho Phụ Hoàng hắn.
Bi kịch này, chẳng lẽ lặp lại sao?
Không, ta không muốn, cút đi, cút hết đi, làm ơn, làm ơn, đừng tới đây!
Khóe miệng bất tri bất giác chảy ra tơ máu. Cảm giác đau đớn thấu lòng ngập tràn. Diệp Phi Linh thống khổ hứng chịu ảo cảnh.
Sư phụ, cứu con!
Diệp Phi Linh bất giác hô lên. Bóng tối sau lời kêu gọi của nàng bắt đầu vây quanh.
Không, không đúng, ta đã tái sinh rồi, ta đã có sư phụ, có sư huynh, có đồng bọn, vì cái gì mà ám ảnh này mãi không buông tha ta.
Tàn ảnh trong lòng nàng chợt hiện lên một bóng dáng.
Thái tử, người mà ta dùng tâm cốt để yêu, vì sao ngươi lại làm như vậy?
Khóe môi hắn bắt đầu nhếch lên, bộ dáng cao quý lãnh đạm mà nói:
Ngươi chỉ là một tiện tỳ, sao xứng đáng cô yêu thương ngươi chứ?!
Không xứng đáng, thì ra đời trước nàng không xứng đáng, cho nên không có tư cách được yêu. Trái tim co rút lên một trận, rồi lại nhẹ nhàng thanh thoát thở ra, giống như rũ bỏ được tâm kết.
Ta đã chết rồi! Đúng vậy, ta đã chết trong biển lửa đó! Tình cảm giữa ta và hắn cũng đã chôn vùi, hoàn toàn biến mất rồi, ta bây giờ là Diệp Phi Linh, chỉ là Diệp Phi Linh mà thôi! Không đau lòng, không oán hận, thậm chí là không còn thuộc gì về thế giới kia nữa. Ta thuộc về Đấu La thế giới!!!
Diệp Phi Linh ngẩng đầu, nhìn lên bóng tối vô tận kia.
Là ngươi tác oai tác quái đúng không? Nhân Diện Ma Chu?
Đáp lại lời nói của nàng là vô số con mắt vây xung quanh. Cái đầu khổng lồ của Nhân Diện Ma Chu từ từ hiện lên, hung ác muốn gặm nàng.
Tử Cực Ma Đồng phát sáng.
Diệp Phi Linh ngửa mặt lên nhìn Nhân Diện Ma Chu, khí thế kinh người xung quanh nàng chợt bạo nộ, chèn ép Nhân Diện Ma Chu. Thân ảnh nó từ từ tan rã, biến mất khỏi thân nàng.
Sát khí của nàng cùng hung tính của Nhân Diện Ma Chu dung nhập.
- A!
Diệp Phi Linh lạnh lùng mở mắt, toàn thân giống như trải qua một lần tẩy kiếp, trở nên cao hơn cùng lạnh lẽo hơn. Khí tức xung quanh có chút hung ác, nhất là mái tóc dài màu xanh đã đổi màu sắc, trở thành màu đen tuyền.
- Tỉnh, tỉnh, Tiểu Cương!
3 người đã chờ Diệp Phi Linh suốt 6 canh giờ. Mưa đã ngừng rơi, không gian xung quanh thập phần ẩm ướt.
- Không sao chứ, Phi Linh, trả lời ta!
Đại Sư lo lắng đi đến. Diệp Phi Linh nhìn hắn, ánh mắt lãnh đạm, cúi đầu. Bóng tối xung quanh nàng đậm đặc lên, ẩn ẩn một cỗ sát khí lạnh đến ghê người.
- Sư phụ, thành công rồi!
Diệp Phi Linh giải trừ trạng thái hiện tại, tóc màu đen biến mất, màu xanh vẫn như cũ, bộ dáng mềm mại đáng yêu khác hẳn trạng thái hung ác vừa rồi.
- Không sao là tốt rồi! Phất Lan Đức đã rất lo lắng cho ngươi đó!
Đại Sư hiền hòa cười. Nhị đồ đệ xuất hiện tình trạng hắc hóa, cái này nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng nàng có thể giải trừ trạng thái và hiện tại vẫn là nhị đồ đệ, như thế đủ rồi.
- Sư phụ, hồn kỹ mới lần này rất cường đại, người có muốn thử xem không?
Diệp Phi Linh nhếch môi cười, nụ cười này có chút lạnh nhạt, có lẽ là do ảnh hưởng của trạng thái ban nãy.
- Được, chúng ta đấu một trận, dù sao ta cũng muốn thử hồn kỹ mới!
Được Đại Sư đồng ý, Diệp Phi Linh hì hì cười, tay trái xuất ra Đồng Hồ võ hồn, ánh sáng hồn hoàn nửa tím nửa đen, thời gian thôi động thật nhanh.
- Ta tới đây, ngươi chính mình cẩn thận!
Đại Sư đối nàng gật đầu, La Tam Pháo xuất hiện, kim lôi từ trên trời giáng xuống.
- Lôi Đình Vạn Quân / Thời Gian Phong Tỏa!
Hai người hô lên cùng lúc, Đồng Hồ Võ Hồn tốc độ cực nhanh, sợi xích thay vì một sợi như thường lệ tỏa thành tám sợi xích nhỏ và cực mảnh, kết với nhau thành một tấm mạng nhện bao trùm xuống dưới. Kim lôi bị hồn kỹ thời gian bao quanh, giống như bao trùm trong một cái kén vậy, đứng yên.
Dưới tác dụng gia trì của hồn kỹ, hồn kỹ đấu hồn kỹ đứng yên, nếu như không giải khai được tình trạng phong tỏa này, Đại Sư tất sẽ bị giết.
- Gia tốc!
Nương theo âm thanh của Diệp Phi Linh, từng tiếng sấm nổ đì đùng mới vang lên, Đại Sư cứng ngắc người, nhìn nàng khống chế hồn kỹ của mình và chạy sang lối khác.
- Tốt, quá tốt rồi!
Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long tấm tắc khen. Hồn kỹ này đúng là thứ mà bọn họ cần trong trận đấu Tinh Anh Đại Hội.
- Aiz, ta già thật rồi, đến vãn bối cũng không thể đánh lại được!
- Hì hì, sư phụ nhường rồi!
Diệp Phi Linh như một con mèo nhỏ chạy đến trước mặt Đại Sư, cúi thấp đầu. Đại Sư ấm áp xoa đầu nàng, vui vẻ nhìn nàng trưởng thành.
********
Thời điểm thư mời dự bữa tiệc của Độc Cô Nhàn là hai ngày sau, buổi tối tại khách sạn Âu Minh. Diệp Phi Linh chính mình trở về, cùng nhóm Thất Quái đoàn tụ, đi học giống như bao học viên khác tại học viện.
Trữ Vinh Vinh vẫn không có hồi âm thư, mọi người vì thế mà có chút buồn. Mã Hồng Tuấn còn dám mở miệng kêu gào nàng nấu cơm, lần này cho hắn lĩnh đủ.
- Hai người các ngươi đang làm gì vậy? Bên ngoài có người kiếm ngươi kìa, chỉ đích danh ngươi đó!
Đường Tam nhìn Mã Hồng Tuấn biến thân đang lôi kéo Diệp Phi Linh chạy tới nhà bếp. Diệp Phi Linh vốn không định xuất hồn kỹ, hiện tại cũng không muốn nấu cơm, chính là muốn lười biếng ăn cơm phục vụ.
Bên ngoài trường có hai người đang đợi. Là Áo Tư La cùng Huyền Phong, bọn họ vốn là muốn trà trộn vào học viện, nhưng ai mà biết được học viện có đồng phục đặc chế, chính là muốn giả cũng không thể giả được.
Phụ trách quản lý trường là một gã Hồn Vương, hắn ngăn cản không cho hai người tiến tới khu vực học của học viện, nhưng vẫn bình tĩnh mời hai người sang phòng khách ngồi đợi.
- Học viện này có tu dưỡng thật đó, nếu như dám đuổi chúng ta ra ngoài, xem chúng ta có đánh họ tơi bời không?
Huyền Phong cầm chén trà, chép miệng.
Bùm!
Tiếng nổ phát ra từ khu vực học của học viện, Mã Hồng Tuấn bị đánh bay ra ngoài, nhưng bởi vì hồn hoàn biết bay, hắn nhanh chóng bay lên, tư thái kiêu ngạo mà đè đầu cửu muội.
- Ha ha, ta giờ đã 38 cấp hồn lực rồi đó, Cửu muội, ngươi chịu thua đi!
- Hồng Tuấn ca!
Huyền Phong hai mắt tỏa hình trái tim, đứng bật dậy, bay vù ra bên ngoài. Vị Hồn Vương phụ trách nghe tiếng động sớm đã chạy đi tìm người thông báo, ngược lại là không có ai cản đường Áo Tư La cùng Huyền Phong.
Quảng trường học viện, Diệp Phi Linh đứng trên tầng hai, nhìn Mã Hồng Tuấn bay ở phía trước, mặt không biểu cảm.
- Sư huynh, ta có thể học Vinh Vinh tỷ, thuê người đánh hắn một trận bầm dập hay không?
Đường Tam cầm khăn lau mồ hôi, hắn tuy rằng cũng cần tiền, nhưng đánh đồng học là chuyện không nên. Béo ngốc gây họa, cứ chuyên môn nhằm vào sư muội, hắn thật sự cũng hết cách.
- Sư muội, hay là ngươi nhờ Tiểu Vũ đi?
Tiểu Vũ còn đang giận hắn, hai ngày nay liên tiếp giận hắn rồi, sang ngày thứ 3 chắc sẽ héo mất. Nhất là nàng ưa thích đánh nhau, thế nhưng hôm nay cũng không có mở miệng.
- Được rồi, để ta tự giải quyết!
Diệp Phi Linh chán nản nhìn cặp đôi này đang làm mình làm mẩy, cổ họng có chút phát ngọt, tránh xa thì vẫn hơn.
- Tứ ca, cút xuống, chúng ta chiến một trận!
Diệp Phi Linh đã không quản tới hình tượng thục nữ mình theo đuổi bấy lâu, chạy theo phong cách bạo lực của Tiểu Vũ mà nhảy khỏi tầng 2 xuống.
- Ha ha, được, nếu ta thắng, ngươi nhất định phải nấu cơm cho ta đó! Nấu cả đời!!!
Mẹ nó, đây có phải mập mạp ngốc nghếch chỉ biết ăn không vậy? Bẫy à!?
Diệp Phi Linh lảo đảo ngã xuống, nhất thời không chú ý, suýt chút nữa ngã đập đầu vào cột đá. Áo Tư La nhanh như chớp bắt lấy thời cơ, đỡ lấy nàng.
- Tìm được ngươi rồi, tiểu muội muội!
- Má, Áo Tư La ngươi cũng nhanh tay quá đấy!!!!
Huyền Phong kinh ngạc thốt lên.
Diệp Phi Linh lại càng thêm tức giận, bật ngược lại, bổ nhào cho Áo Tư La một chưởng. Áo Tư La thân võ hồn là Quỷ Báo, tốc độ và sức bật tốt hơn nàng nhiều lắm, trong nháy mắt phản xạ lại ngay lập tức, bổ nhào ra tới bên cạnh Huyền Phong.
- Ngươi!
4 người chéo mặt nhìn nhau, hét lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Chương 93: Đệ Tam Hồn Kỹ : Thời Gian Phong Tỏa (2)
Chương 93: Đệ Tam Hồn Kỹ : Thời Gian Phong Tỏa (2)