Khương Thần nguyên bản định trở lại Vẫn Triết, không nghĩ tới có người muốn dẫn hắn đi gặp một người. Người muốn hẹn gặp hắn là ai, hắn không biết, thế nhưng người dẫn hắn đi gặp kẻ đó, ngược lại hắn lại có một chút quen biết. Nàng tên Chu Như Tuyết. Chính là vị nữ cảnh sát lần trước đã lấy thân phận Ám ti nổ súng về phía hắn.
“Tiên sinh...đã đến.”
Chu Như Tuyết sau khi dẫn Khương Thần tới một khu nhà bỏ hoang ngoại thành, liền mỉm cười nói.
Phải nói, nữ tử này nếu như bỏ xuống bộ cảnh phục, bỏ xuống khuôn mặt lãnh diễm, quả thật chính là một cái mỹ nhân bại hoại. Nét mặt, dáng người vừa mang vẻ yêu mị thành thục của nữ nhân tuổi ba mươi, lại vừa mang vẻ tươi trẻ của thiếu nữ tuổi đôi mươi. Loại nữ tử này chắc chắn có thể đánh đổ gục hết thảy nam nhân trong thiên hạ.
Từ trong căn nhà hoang, bước ra một vị trung niên nam tử cao lớn. Người này Khương Thần cũng quen mặt. Hắn chính là vị trung niên nam tử ngày hôm đó đã cầu tình thay Chu Như Tuyết. Lúc này, trông thấy Khương Thần, khuôn mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên, khẽ cúi đầu nói:
“Tiên sinh, cấp trên của chúng ta muôn hẹn gặp riêng ngài, vì vậy hôm nay liền cho người mời ngài đến, hi vọng tiên sinh ngài không trách tội.”
“Không vấn đề gì. Ta cũng có chuyện cần nói thẳng với Ám ti các người.” Khương Thần khuôn mặt không mảy may cảm xúc nói.
Trung niên nhân kia nghe Khương Thần nói vậy, chỉ có thể cười khổ, đối với kẻ này, hắn cũng không dám có bất kì một chút ý nghĩ bất mãn nào cả.
Nói đến Khương Thần hắn cũng muốn một lần gặp đám người tối cao của Ám ti kia để bày tỏ một chút ý kiến cá nhân, miễn cho về sau không cẩn thận lại chạm mặt nhau. Lúc đó, cũng không thể ngồi nói chuyện song phương hữu nghị được.
Đoạn, vị trung niên nam tử khẽ gật đầu ra hiệu cho Chu Như Tuyết, Chu Như Tuyết gật đầu đáp lại, sau đó dẫn Khương Thần đi vào trong căn nhà hoang. Trung niên nam tử đứng lại ở bên ngoài canh cửa.
Công việc của hắn cũng không phải canh cửa ở nơi này, chẳng qua bên trong, có hai vị lãnh đạo cấp cao, hắn cũng không thể để một chút thuộc hạ gà mờ canh cửa, miễn cho một chút người không phận sự chẳng may lọt vào.
Chu Như Tuyết sau khi dẫn Khương Thần vào sâu trong căn nhà ống, lại đi hết một đường hầm nhỏ đào sâu xuống lòng đất mới tới một gian mật thất.
Ngược lại với không gian đổ nát bên ngoài, mật thất này vô cùng khang trang, đồng thời cũng rất rộng lớn.
Đại sảnh là một gian phòng hình trụ, trung tâm là một bàn đá cùng với mười chiếc ghế nhỏ quây xung quanh.
Ngoại trừ lối đi dẫn xuống gian mật thất này. Còn lại xung quanh, đều là những cửa sắt dầy đóng kín. Cũng không rõ đằng sau những cửa sắt kia có gì. Nhìn gian mật thất gọi là căn cứ của Ám ti này giống một nhà tù được dọn dẹp sạch sẽ, trang hoàng khang trang hơn là một gian phòng để tiếp khách.
Trên bàn đá ngồi lấy hai bóng người, một vị trung niên nam tử tuổi tầm bốn mươi, mặc trên mình một bộ đồ đen, người còn lại là một vị đường trang lão giả, khoác trên mình một bộ đồ đơn sơ mộc mạc, giống như đồng phục của mấy vị lão nhân hay tụ tập ngoài công viên tập dưỡng sinh.
Hai người này mặc dù chỉ ngồi im cười nói với nhau, thế nhưng trên người vô hình tỏa ra một loại khí thế khủng bố khiến cho gian mật thất này trở nên vô cùng ngột ngạt.
Nhận thấy có người đi tới, cả hai cùng quay đầu lại.
Ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng tập trung nhìn về phía Khương Thần.
Lúc trước, thông qua lời kể của Chu Như Tuyết, bọn hắn đối với thân phận của Khương Thần vô cùng hứng thú.
Một thanh niên đã có thực lực Tông sư? Chuyện này nghe vào còn khó tin hơn cả việc loài la có thể sinh con.
Vì thế, ngay khi trông thấy Khương Thần, bọn hắn không tự chủ được, muốn dò xét xem thanh niên này có đúng như lời kể của Chu Như Tuyết- một vị Hóa cảnh Tông sư hay không.
Chỉ là khi trông thấy Khương Thần, cả hai khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ thất vọng. Từ trên người Khương Thần, cả hai đều không thể cảm nhận được một chút ba động nội lực. Điều này nói rõ hai khả năng, một, Khương Thần là một tên phàm nhân, thứ hai là Khương Thần có thực lực vượt xa bọn hắn.
Đối với điều thứ hai, bọn hắn chính là không bao giờ tin tưởng.
Nói đùa, lão giả kia thực lực hiện tại là Tông sư đại thành. Thực lực cao hơn bọn hắn rất nhiều, há chẳng phải là Tiên Thiên cảnh hay sao. Loại cảnh giới này, bọn hắn mới chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ được diện kiến qua. Làm sao có thể tin tưởng Khương Thần là loại thực lực này đây. Vì thế, đều quy hết về khả năng thứ nhất. Khương Thần là một phàm nhân chân chính.
Khương Thần cũng nhận ra thái độ của hai người này chuyển biến, khóe miệng của hắn không tự chủ được khẽ vểnh lên.
Cũng không thấy hắn chủ động lên tiếng, thậm chí còn ung dung ngồi đối mặt với trung niên cùng đường trang lão giả kia, tự rót cho mình một chén trà sau đó thưởng thức.
Chu Như Tuyết với thân phận của mình hiện tại chỉ có thể đứng ở một bên, không dám nói gì. Trông thấy hành động của Khương Thần, nàng hướng hai vị lãnh đạo nở một nụ cười khổ.
“Khương Thần, khai sinh không rõ ràng, hiện tại đang thuê một căn nhà trọ của một người tên Lệ Tuyết, sống cùng một nữ tử tên Mộng Phạn, quen biết với Cao Nhược Vũ Cao gia, Từ Trạch Đông Từ gia, Lâm Thải Hân Lâm gia, Hàn Thiên Hùng Hàn gia. Khương tiên sinh, ta nói vậy không biết có đúng hay không.”
Vị trung niên nam tử một tay gõ lên chiếc bàn đá, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Khương Thần.
Khương Thần ngược lại, chậm rãi ngước mắt lên, đầu hơi nghiêng sang một bên nhìn lấy trung niên nam tử này. Ánh mắt nhìn hắn không khác gì nhìn một người chết.
Đoạn, chỉ thấy Khương Thần đưa tay ra. Bàn tay hắn phát ra một loại ánh sáng màu xanh lục. Trên đó còn ngoằn ngoèo những đường vân mờ ảo.
Bàn tay đưa ra một cách vô cùng chậm rãi, thế nhưng đường trang lão giả cùng trung niên nhân cảm giác lại giống như bôn lôi, một bàn tay này hoàn toàn phong tỏa mọi đường lui của hai người, hoàn toàn không thể né tránh.
“Ặc…”
Chớp mắt, cổ trung niên nhân kia đã nằm gọn trong tay Khương Thần. Trung niên nhân nếu như có ý định phản kháng, Khương Thần chỉ cần khẽ siết tay, hắn chắc chắn vong mạng.
Đường trang lão giả lúc này khuôn mặt nhanh biến sắc. Hắn thậm chí không thể nhìn thấy từ lúc nào thuộc hạ của mình bị Khương Thần khống chế, chứ đừng nói tới từ đó nhìn ra thủ đoạn của Khương Thần.
Trong lòng hắn lúc này ngàn vạn lần gào thét không tốt. Thanh niên này thực lực xem ra còn vượt quá tưởng tượng của bọn hắn.
Lúc này, thanh âm lạnh lùng vô cảm của Khương Thần vang lên:
“Đây là lần thứ nhất, ta cảnh cáo các ngươi…”
Đoạn, ánh mắt Khương Thần hiện lên sắc bén, sâu trong mắt là vô tận sát ý, trên người sát khí cũng tỏa ra mãnh liệt, hắn nói:
“Nếu như còn cho người âm thầm điều tra ta, cũng như người bên cạnh ta…vậy cái gọi là Ám ti này cũng không cần thiết phải tồn tại.”
Cùng lúc đó, sau những cánh cửa sắt trong phòng, từng đám người ồ ạt chạy ra. Dẫn đầu đều là một chút Nội cảnh đỉnh phong võ giả. Phía sau bọn họ, đều là những thành viên của Ám ti, lúc này cầm theo loại súng mà lần trước Chu Như Tuyết dùng để bắn Khương Thần.
“Mau buông ra thủ trưởng.”
Ám ti loại thế lực này gồm tám tổ. Bốn tổ ngoài sáng bao gồm Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền vũ tổ, bốn tổ trong tối gồm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Các tổ này đều lần lượt tản mát cai quản các khu vực lớn trên Thiên Độ quốc. Theo đó Thiên, Địa, Huyền, Hòang ngoài ra còn có nhiệm vụ thu thập tình báo trong âm thầm, còn bốn tổ kia sẽ có người trà trộn vào các cơ quan có thẩm quyền như tòa án, sở cảnh sát... các loại.
Nơi mà Khương Thần được mời tới này chỉ là một cái phân tổ của Thiên tổ. Người kia vừa mới lên tiếng là tổ trưởng của phân tổ này. Còn đường trang lão giả cùng trung niên Tông sư đang bị Khương Thần bóp cổ đều là thành viên tối cao của Thiên tổ, ngày hôm nay tới đây nghiệm chứng thực lực của Khương Thần.
Không nghĩ tới bọn họ lại nhìn nhầm, Khương Thần thực lực vượt xa bọn họ tưởng tượng. Đến mức thực lực hắn hiện ở cảnh giới gì, bọn họ cũng không dám phỏng đoán.
“Tất cả lui ra.” Đường trang lão giả quát. Khí thế trên người vô hình phát ra, đẩy lui đám thuộc hạ.
Đám người vừa mới ập tới, lập tức cung kính gập người, sau đó lui về sau những cánh cửa sắt. Cả Chu Như Tuyết lúc này cũng không dám ở lại. Lui trở lên mặt đất.
“Hiện tại nói được tiếng người?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu khinh thường nhìn tới trung niên nhân đang bị bóp cổ.
Trung niên nhân khuôn mặt hãi nhiên thất sắc. Ban đầu hắn còn muốn định chống cự, nhưng hắn nhận ra, toàn bộ nội lực của bản thân bị phong bế hoàn toàn. Bản thân trong tay thanh niên này có cảm giác giống như một con kiến. Con kiến bị bàn tay ngươi đè lên, làm sao còn có thể chống cự.
Nghe Khương Thần nói vậy, trung niên nhân khuôn mặt vừa sợ hãi, vừa không tránh khỏi đỏ hồng vì xấu hổ. Thanh niên này nói vậy, không khác nào nói hắn vừa rồi không phải nói tiếng người.
“Đại nhân, bọn ta có mắt không tròng, mong ngài nương tay.” Đường trang lão giả lúc này cũng không dám vô lễ, nghiêm sắc mặt hướng tới Khương Thần bái một bái, sau đó mới nói.
Khương Thần bất động thanh sắc. Bàn tay bóp lấy cổ trung niên nhân kia lúc này ném về một phía. Trung niên nhân bị ném về một bên giống như gà què, loạng choạng đứng dậy, ánh mắt nhìn Khương Thần không còn khinh thị, thay vào đó là vô tận sợ hãi.
“Nhắc lại lần nữa, cũng là lần cuối cùng, nghe cho kĩ.” Khương Thần thanh âm lạnh lùng tiếp tục vang lên trong gian mật thất: “Ám ti các ngươi quản ai mặc ai, đụng ai mặc ai, nhưng tốt nhất không nên gây lên đầu của ta. Nếu như còn một lần nữa phát hiện các ngươi điều tra ta cùng người bên cạnh ta, hạ tràng của Ám ti các ngươi không chỉ như vừa rồi.”
Đường trang lão giả cùng trung niên nhân đáp cũng không dám đáp, thậm chí không đủ dũng khí nhìn thẳng Khương Thần. Chỉ dám khẽ gật đầu một cái.
Khương Thần nguyên bản ban đầu chỉ là muốn nói chuyện một cách hữu nghị. Không nghĩ tới, hai người này vì muốn thể hiện ra thực lực của Ám ti đồng thời để cho hắn một cái hạ mã uy liền đi điều tra hết thảy thông tin của hắn cũng như người xung quanh hắn. Điều này không khỏi khiến cho hắn tức giận.
Mặc dù chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi, chưa đụng đến giới hạn của bản thân, nhưng đối với chuyện hành động của bản thân bị người theo dõi, hắn cực kì phản cảm. Vì vậy, hắn cũng không ngại ném một cái hạ mã uy trở lại, cảnh cáo đám người này một chút. Tránh cho về sau hắn đánh lên tận Ám ti tổng bộ, lúc đó sự việc cũng không phải một cái cầu xin là có thể vãn hồi.
Nhắc nhở đám người Ám ti này một lần nữa, Khương Thần liền ung dung rời đi. Đến mức Chu Như Tuyết cùng trung niên nhân canh gác bên trên kia cũng kinh hãi không dám nói gì, chỉ có thể từ xa cúi đầu chào hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Trùng Sinh
Chương 65: Ám ti phân bộ
Chương 65: Ám ti phân bộ