Ngày hôm nay mọi người khắp trong ngoài Lăng phủ đều nhìn thấy danh tiếng của Đại phu nhân bị mấy cái bạt tai kia của Lão phu nhân làm tan tành mây khói, cho nên hiện giờ trong lòng Đại phu nhân đều ngập tràn lửa giận, thế nhưng bản thân bà ta tự biết mình đuối lý, ngoài mặt vẫn cung kính hành lễ, sau đó ánh mắt hung ác nhìn Liên Nhi đang nằm trên mặt đất, chống lại bà ta sẽ có kết cục như vậy, sau đó dẫn theo đám nhũ mẫu nha đầu xoay người đi ra ngoài.
Liên Nhi âm ầm thở nhẹ, những tưởng rằng bản thân có thể ngồi lên vị trí Di nương, nhưng lúc Đại phu nhân dẫn theo thuộc hạ đi ngang qua cái hồ nước vừa rồi kia, bà ta dừng chân lại.
Xoay người lại nhìn Liên Nhi, cười: "Ngươi thật sự rất muốn sinh đứa nhỏ này ra sao?"
Liên Nhi không biết Đại phu nhân có ý gì, nhưng theo bản năng sinh tồn nàng ta vẫn gật đầu, tích cực nói: "Xin Đại phu nhân tha mạng! Nô tỳ tự biết thân phận mình ti tiện, chết cũng không tiếc, nhưng dù sao trong bụng nô tỳ cũng là cốt nhục ruột thịt của đại thiếu gia! Xin phu nhân hãy nghĩ tới đứa bé, bỏ qua cho nô tỳ lần này! Nô tỳ chỉ mong có thể bình an sinh ra đứa trẻ này!"
Sắc mặt Đại phu nhân càng lúc càng lạnh lùng, bà ta khinh thường nhìn Liên Nhi, nhàn nhạt nói: "Ngươi nói không sai, đây đúng thật là đứa cháu nội đầu tiên của ta, nhưng Liên Nhi à, ngươi đừng bao giờ biến sự việc thành tình trạng như bây giờ, ngươi có biết nếu đứa trẻ trong bụng ngươi được sinh ra, sẽ ảnh hưởng đến đại thiếu gia như thế nào?"
Tuy rằng Liên Nhi chỉ là một hạ nhân, nhưng từ nhỏ đã theo hầu bên cạnh Đại phu nhân, với những quy củ trong cao môn đại hộ* này quả thực nàng ta hiểu rất rõ, cho nên sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
*Gia đình giàu có thời xưa
"Phu nhân tha mạng! Nô tỳ thật sự sai rồi, nếu như phu nhân không muốn, nô tỳ nguyện ý bỏ đứa trẻ này đi, suốt đời làm trâu làm ngựa cho phu nhân!"
Đại phu nhân nhìn bộ dạng Liên Nhi như vậy chỉ cảm thấy nực cười, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Liên Nhi, vươn tay nâng cằm nàng ta lên, lạnh lùng nói: "Nhìn cái mặt nhỏ này của ngươi xem! Đúng là xinh đẹp khác người, khó trách Đại thiếu gia cũng bị ngươi mê hoặc, chỉ là ta không nghĩ tới tâm địa ngươi lại ngoan độc như vậy, vừa rồi không phải ngươi còn nói ngươi phải sống vì đứa nhỏ này sao? Vậy mà giờ đây cả đứa con ngươi cũng dám từ bỏ, ngươi còn sống làm gì nữa?"
Vừa dứt lời, chưa đợi Liên Nhi kịp phản ứng, Đại phu nhân đã rụt tay lại, lạnh lùng nói: "Ném xuống hồ cho ta! Sống hay chết, hãy mặc cho số phận đi!"
Dù như thế nào Liên Nhi cũng không nghĩ đến Đại phu nhân sẽ hạ lệnh như vậy, đôi mắt lập tức đỏ bừng, ra sức giãy giụa, lớn tiếng nói: "Đừng mà! Phu nhân tha mạng! Đừng! Đừng! Các ngươi buông ta ra, buông ta ra!"
Ngày thường hai nhũ mẫu bên cạnh không ít lần phải nhìn sắc mặt Liên Nhi mà làm việc, bây giờ may mắn lắm mới có một cơ hội bỏ đá xuống giếng như vậy thì sao có thể buông tha, vẻ mặt âm hiểm cười cười, lập tức kéo cánh tay Liên Nhi, dứt khoát ném nàng ta xuống hồ!
Nước hồ lạnh lẽo nhanh chóng nhấn chìm đỉnh đầu Liên Nhi, nhưng Liên Nhi vẫn không ngừng giãy giụa ở trong nước.
Đại phu nhân cũng không rời đi ngay, ngược lại dẫn theo thuộc hạ nhìn Liên Nhi giãy giụa dưới hồ, vẻ mặt tàn nhẫn mở miệng nói: "Hôm nay các ngươi nhìn kĩ cho ta, sở dĩ Liên Nhi có kết cục như bây giờ chính là bởi ả ta si tâm vọng tưởng quá mức, nô tài mãi là nô tài, bất kể như thế nào, sự tồn tại của kẻ nô tài đều bé nhỏ thấp kém nhất, đã biết hết chưa?"
Liên Nhi đang mang thai, nước hồ lạnh như băng rất nhanh đã khiến đứa bé trong bụng Liên Nhi tan thành mây khói, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng nước lớn, nhìn qua rất rợn người, đám người vừa rồi còn bỏ đá xuống giếng nay thấy kết cục của Liên Nhi thê thảm như vậy, cộng thêm lời cảnh báo như rắn độc của Đại phu nhân, cả đám nha hoàn đều cảm thấy người đang hấp hối giãy giụa dưới hồ nước lạnh lẽo như băng căn bản không phải là Liên Nhi mà chính là bản thân mình!
"Nô tỳ nhất định tận tâm tận lực làm việc cho phu nhân, tuyệt đối không dám có suy nghĩ quá phận!"
Đại phu nhân nhìn dáng vẻ mọi người đều đang run bần bật, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu sau đó được nhũ mẫu tâm phúc của bà ta đỡ về thượng phòng!
Vừa vào cửa, vẻ mặt bình tĩnh khi nãy của Đại phu nhân hoàn toàn biến mất, bà ta hất đổ tất cả đồ trang trí ở trên bàn xuống, hung tợn đập tay lên bàn: "Thứ sao chổi chết tiệt này! Ta thấy chính là ả ta cố ý trở về để khắc ta! Mới ngày đầu vào phủ đã gây ra nhiễu loạn như vậy! Thật khiến ta tức chết!"
Nha hoàn tâm phúc bên cạnh chính là nhũ mẫu của Đại phu nhân, đã lớn tuổi, nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Đại phu nhân, bà ta có chút bất đắc dĩ lắc đầu sau đó nhàn nhạt nói: "Phu nhân hà tất phải tức giận như vậy? Chỉ là một đứa trẻ mồ côi không ai quan tâm mà thôi! Nếu không phải vì cơ duyên mà gặp được Triệu đại nhân, sao có thể có ngày hôm nay, phu nhân người túc trí đa mưu lại sợ không xử lí được một con nha đầu sao?"
Đại phu nhân thở phì phò ngồi ở trên ghế, uống một ngụm trà, sau đó rầu rĩ nói: "Tiểu nha đầu này nhìn qua thì vâng vâng dạ dạ, nhưng hình như là một đứa rất có tâm kế, sự việc ngày hôm nay ta dù suy nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy kỳ lạ! Vì sao Triệu đại nhân lại đến đây? Vô duyên vô cớ sao hắn lại biết chuyện trong phủ chúng ta?"
Triệu nhũ mẫu hơi nhíu mày, do dự một chút, sau đó lắc đầu, thấp giọng nói: "Tiểu thư, lão nô cảm thấy con nhóc kia căn bản là không có tâm tư như vậy, từ nhỏ nó đã bị ném về nơi sơn thôn hoang dã, bị cả nhà Trương thị làm nhục ngược đãi, có thể sống sót đã là một kỳ tích, sao có thể có nhiều tâm tư kỳ quái như vậy! Lão nô thấy, vấn đề chắc là ở hai tiểu nha đầu kia!"
Một tiếng "tiểu thư" cũng đã đủ chứng minh địa vị của Triệu nhũ mẫu này, quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay, Đại phu nhân lập tức rơi vào trầm tư.
"Nhũ mẫu nói rất có lý, nha đầu kia cũng không giống như người có tâm kế, ngược lại là hai tiểu nha đầu kia, miệng lưỡi sắc bén thật khiến ta tức giận!"
Triệu nhũ mẫu gật gật đầu, sau đó tiến lên, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp Đại phu nhân nguôi giân, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Chỉ là mấy nha đầu nhỏ bé mà thôi, ở trước mắt tiểu thư sao có thể gây ra chuyện xấu gì, việc cấp bách cần giải quyết vẫn là Lão phu nhân ở bên kia!"
Nói tới Lão phu nhân, Đại phu nhân lại cảm thấy mặt mình nóng rát đau đớn, lập tức mở to hai mắt, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Bà già chết tiệt đó, hôm nay làm ta mất hết mặt mũi! Nếu không phải vì bà ta là mẫu thân của lão gia, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta!"
"Tiểu thư, cẩn thận lời nói một chút! *Bách thiện hiếu vi tiên, chúng ta không thể đắc tội với Lão phu nhân được!" Triệu nhũ mẫu cảnh giác mà nhìn ngó xung quanh, sau đó thấp giọng nhắc nhở.
*Trong trăm chữ thiện, chữ hiếu là đầu
Đại phu nhân căn bản là không để lời bà ta nói vào trong lòng, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: "Sợ cái gì chứ? Toàn bộ Lăng phủ bây giờ đều nằm trong tay ta, nhị phòng không có chút chí lớn suốt ngày nhàn tản, tam phòng lại càng là người lớn điêu tàn, tương lai người có thể kế thừa Lăng phủ không phải đại thiếu gia chúng ta thì còn ai vào đây nữa!"
Triệu nhũ mẫu đã lớn tuổi, dĩ nhiên suy nghĩ cũng cặn kẽ hơn một chút, bà ta hơi nhíu mày, nghĩ thầm muốn nhắc nhở vài câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Đại phu nhân, thiết nghĩ vẫn nên ngậm miệng lại, quy quy củ củ mà đứng ở một bên.
Sau một hồi, cuối cùng Đại phu nhân cũng cảm thấy sự khó chịu trong lòng đã vơi đi chút ít, lúc này mới ưu nhã nâng chén trà lên, nhàn nhạt nói: "Nếu Lão phu nhân cảm thấy ta bạc đãi con nha đầu xúi quẩy đó, vậy ta sẽ dứt khoát đưa thứ nó nên có cho nó, dù sao mệnh của nó cũng là trời sinh nghèo kiết xác, dù cho là có những thứ đó, cũng sẽ không dùng đến được!"
Nghe thấy Đại phu nhân nói như vậy, cuối cùng trong lòng Triệu nhũ mẫu cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, tuy rằng hiện giờ Đại phu nhân hoành hành ngang ngược, nhưng cũng may bà ta vẫn là người thông minh, không dám đối chọi gay gắt với Lão phu nhân!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Nữ Quay Về
Chương 14: Không có ý nghĩa gì
Chương 14: Không có ý nghĩa gì