TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Nữ Quay Về
Chương 26: Quả nhiên là con cáo nhỏ

Cáo nhỏ?

Hoa Vân cảm thấy hơi kỳ quái, ngắm nhìn bốn phía, thì thào nói: "Trong kinh thành này cáo ở đâu ra?"

Khoảng một canh giờ, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, Lăng Nhược Hi biết đã đến phủ Kiều vương rồi, nghĩ rằng hôm nay sẽ không thoải mái nên lập tức đặt những cảm giác kỳ lạ trong lòng vừa nãy ở đáy lòng, sau đó hít một hơi thật sâu, đổi vẻ mặt, theo Lăng Thanh Dương bước chân xuống xe ngựa.

Mai Hương tiến lên phía trước, quy củ theo sát sau lưng Lăng Nhược Hi, bà Triệu cẩn thận quan sát Lăng Nhược Hi, ánh mắt có chút khiến người ta nhìn không thấu.

Lăng Nhược Hi không để ý đến những chuyện đó, chỉ nối gót Lăng Thanh Dương cùng vào phủ Kiều vương, tuy rằng mọi người đều biết Kiều vương gia là kẻ ngu, nhưng Kiều vương gia này vẫn được Hoàng Đế yêu thương, tòa phủ này càng không thua kém bất kỳ phủ của một Vương gia nào. Tuy rằng Lăng Nhược Hi nhìn không chớp mắt, tầm mắt vẫn đánh giá trên dưới Vương phủ, âm thầm khó hiểu.

Theo lý mà nói, Hoàng gia có con cháu như vậy đáng lẽ nên lấy làm hổ thẹn, nhưng Hoàng thượng như thể căn bản không quan tâm chỉ số thông minh của Kiều vương gia thấp, ngược lại vì trái tim trẻ con của hắn mà càng cưng chiều hơn, lấy Vương phủ này ra mà nói, thế mà còn khí phái hơn tòa nhà trước đó của Bắc Đường Cẩn ba phần.

"Thanh Dương bái kiến Cẩn vương gia, bái kiến An vương gia."

Lăng Thanh Dương vốn đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, hơi khụy gối, thi lễ một cái, giọng càng mềm đến tận xương cốt người ta.

Lăng Nhược Hi cũng học theo động tác của Lăng Thanh Dương, hơi khụy gối: "Bái kiến hai vị Vương gia."

Bắc Đường Cẩn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Lăng Nhược Hi hôm nay, có chút khinh thường, giễu cợt mở miệng nói: "Hôm nay Tam tiểu thư ngược lại có phần hiểu quy củ nhỉ!"

Lăng Nhược Hi nghe thấy thế, đủ loại cảnh tượng kiếp trước như thể hiện ra mồn một trước mắt, oán hận ngập trời sắp trào ra ngoài, nhưng Lăng Nhược Hi càng hiểu lúc này bản thân căn bản không thể xung đột chính diện với tên mặt người dạ thú trước mắt, siết chặt tay, cố gắng khiến giọng điệu của mình bình tĩnh lại.

"Cảm ơn Cẩn vương gia khen ngợi, may mà có Đại bá mẫu trong khoảng thời gian này ân cần dạy bảo mới khiến Nhược Hi có đức hạnh như bây giờ."

Tuy rằng giọng nàng rất bình tĩnh, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, Bắc Đường Cẩn vẫn nghe ra một chút oán hận, cẩn thận quan sát dáng vẻ cung kính của Lăng Nhược Hi, lập tức cảm thấy có chút buồn cười, chẳng qua chỉ là một nha đầu nông thôn mới gặp một lần, tại sao có thể đơn phương căm hận mình chứ.

Không có ý muốn nói nhảm với Lăng Nhược Hi, Bắc Đường Cẩn trực tiếp tiến lên nhẹ nhàng đỡ Lăng Thanh Dương dậy, dịu dàng nói: "Đại tiểu thư không cần đa lễ, mọi người cũng xem như là người quen."

Lăng Thanh Dương thấy Bắc Đường Cẩn đưa tay tới, trong lòng mừng thầm, mắt đảo nhẹ, mất thăng bằng rồi ngã vào ngực Bắc Đường Cẩn. Mỹ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ, làm sao Bắc Đường Cẩn có thể từ chối, tất nhiên là thương hương tiếc ngọc một phen, nhanh chóng đỡ Lăng Thanh Dương, quan tâm hỏi: "Đại tiểu thư, nàng không sao chứ?"

Lúc này mặt Lăng Thanh Dương đã đỏ rực, giống như bị điện giật, nhanh chóng lùi khỏi ngực Bắc Đường Cẩn, vội vàng nói: "Thanh Dương thất lễ, kính xin Vương gia thứ tội."

Lăng Nhược Hi lạnh băng nhìn bộ dạng hư tình giả ý* của hai người, trong mắt chợt lóe lên châm chọc và khinh thường, nhưng bởi cúi đầu nên bọn họ không nhìn thấy. (*giả vờ niềm nở, không phải thật lòng thật dạ)

Hai người bọn họ không thấy không có nghĩa là người khác không thấy, Bắc Đường Ngôn nhìn rõ mồn một cảm xúc trong mắt Lăng Nhược Hi, chỉ là hắn không hiểu, tâm trạng kỳ quái này, cuối cùng từ đâu mà đến?

Cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, Lăng Nhược Hi khẽ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Bắc Đường Ngôn, không hiểu sao, cảm thấy hơi chột dạ.

Bắc Đường Ngôn không nói chuyện với Lăng Nhược Hi, chỉ thấy hai người Bắc Đường Cẩn xem như đã xong việc mới hơi mất kiên nhẫn bảo: "Tam hoàng huynh, chúng ta đi thôi, Đức phi nương nương vẫn đang chờ chúng ta đến vấn an ở viện trước đấy."

Bắc Đường Cẩn hơi mất hứng liếc Bắc Đường Ngôn không biết phong tình, sau đó cười ha hả nhìn Lăng Thanh Dương, thản nhiên nói: "Đại tiểu thư vừa tới, vẫn chưa vấn an Đức phi nương nương nhỉ?"

Lăng Thanh Dương cực kỳ thông minh, sao lại không biết hắn ta có ý gì, ngượng ngùng nói: "Nếu Vương gia không chê, có thể để Thanh Dương đi chung được không?"

"Nếu Đại tiểu thư đã nói vậy, sao bổn vương lại từ chối chứ?"

Lăng Nhược Hi thật sự cảm thấy đối thoại của hai người quá buồn nôn, nhất là dáng vẻ làm bộ làm tịch, quả là khiến Lăng Nhược Hi sắp nôn ra, vì vậy trực tiếp tiến lên mở miệng nói: "Thần nữ có chút không khỏe, tạm thời không đi thỉnh an Đức phi nương nương với Vương gia được, kính xin Vương gia thứ tội."

Lăng Thanh Dương nghe thấy thế, vội vàng tỏ vẻ lo lắng: "Tam muội muội có sao không?"

"E rằng khí hậu ở kinh thành không thích hợp với Tam tiểu thư nhỉ? Lúc trước khi ở nông thôn, cơ thể của Tiểu thư khỏe lắm đấy!"

Lăng Nhược Hi còn chưa mở lời, Bắc Đường Cẩn ở bên cạnh đã cười như không cười mở miệng, chỉ là lời này cũng không dễ nghe.

"Vương gia quan tâm tiểu nữ như vậy, thật đúng là khiến tiểu nữ thụ sủng nhược kinh! Chỉ là có lẽ Vương gia có điều không biết, Nhược Hi ở nông thôn là để dưỡng bệnh đấy, vì vậy cơ thể này vốn yếu ớt."

Sau khi Lăng Nhược Hi nói xong, không thèm ngẩng đầu đi thẳng đến sân sau, rất mong dùng bước chân trút hết lửa giận đầy ắp của mình ra ngoài.

Thấy bóng lưng dứt khoát của Lăng Nhược Hi, Bắc Đường Cẩn và Bắc Đường Ngôn hoàn toàn không được để ý đến đều cảm thấy hơi khó tin, bọn họ là con cưng của trời, con trai Hoàng đế, trong kinh có biết bao thiên kim tiểu thư để được đi theo bọn họ nói thêm mấy câu mà giành nhau đến dập đầu chảy máu, sao một nha đầu quê mùa từ nông thôn về lại không đặt bọn họ vào mắt như vậy?

"Đúng là gỗ mục không đẽo được mà!"

Bắc Đường Cẩn tức giận, nặng nề vẫy ống tay áo.

"Vương gia bớt giận, Tam muội muội ở nông thôn đã quen nên có chút buông thả lễ nghi trong cung, đợi ta về phủ nhất định sẽ răn dạy nàng thật tốt, bắt nàng phải nhận lỗi với ngài."

Lăng Thanh Dương vội vàng tiến lên, dịu dàng an ủi, dáng vẻ dịu dàng cẩn thận khiến lòng tự trọng của Bắc Đường Cẩn được bù đắp rất nhiều.

Bắc Đường Ngôn chẳng muốn thấy dáng vẻ hai người tình chàng ý thiếp, ngược lại cảm thấy bé nhím nhỏ mới nãy thú vị hơn, vì vậy trực tiếp xoay người đuổi theo phía Lăng Nhược Hi.

Đi được một đoạn, Mai Hương mới có chút kỳ lạ nhìn Lăng Nhược Hi tức giận, cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, ngài sao vậy?"

Mai Hương hỏi vậy, Lăng Nhược Hi mới phát hiện biểu hiện của mình vậy mà không xong như vậy, lại còn mất lý trí trước mặt tên khốn khiếp Bắc Đường Cẩn kia, lập tức ảo não một trận, buồn bực nói: "Không sao, ta hơi mệt chút, muốn ngồi đây một lúc."

Mai Hương thấy xung quanh không có ai, hơi lo lắng nói; "Tiểu thư, đây là lần đầu tiên chúng ta đến phủ Kiều vương, không đi vấn an Đức phi nương nương, có phải không tốt lắm không?"

Lăng Nhược Hi cười lạnh, không thèm quan tâm, thản nhiên bảo: "Bữa tiệc hôm nay vốn là nhằm vào mục địch khác, ta không đi vấn an nổi, Đức phi nương nương căn bản cũng không quan tâm, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện chứ?"

"Nha đầu nàng tâm tư ngược lại tinh tế, chỉ là không biết tâm tư tinh tế này, là phúc hay họa đây!"

Lăng Nhược Hi vừa dứt lời, một giọng nam trầm thấp liền vang lên bên tai dọa Lăng Nhược Hi nhảy dựng, cuống quýt đứng dậy, nhìn Bắc Đường Ngôn không biết đã xuất hiện phía sau từ lúc nào, trong lòng mắng thầm, nhưng vẫn hơi khụy người: "Nhược Hi bái kiến An vương gia."

"Miễn lễ đi!"

Bắc Đường Ngôn thản nhiên phất tay, có chút bất ngờ nhìn con ngươi bình tĩnh của Lăng Nhược Hi, oán hận ngập trời trong mắt vừa nãy, Bắc Đường Ngôn vẫn còn nhớ kỹ, chỉ là không ngờ rằng nàng có thể điều chỉnh xong tâm trạng của mình trong thời gian ngắn như vậy, một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi có thể làm đến nước này, quả thực không dễ.

"Nhược Hi có vài chuyện phải làm, không thể trò chuyện với Vương gia, Nhược Hi cáo lui."

Không hiểu vì sao lần nào đối mặt với Bắc Đường Ngôn Lăng Nhược Hi cũng nhớ tới cảnh con dao kề cổ mình ngày đó, chỉ cảm thấy lạnh cả người, rất mất tự nhiên.

"Mới nãy còn bảo cơ thể không khỏe, bây giờ thì có chuyện muốn làm, Tam tiểu thư, nàng có biết, lừa gạt Vương gia là hành vi phạm tội hay không?"

Đọc truyện chữ Full