Bắc Đường Ngôn không phải kẻ ngốc liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được trong chuyện này có đánh chết Lăng Nhược Hi cũng sẽ không nhận, lập tức cảm thấy tức ngực khó thở, nghiến răng nghiến lợi nhìn tiểu nha đầu giảo hoạt trước mắt "Lăng Nhược Hi! Ngươi không nhận nợ có phải không?"
Đây vẫn là lần đầu tiên Lăng Nhược Hi thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi như vậy của Bắc Đường Ngôn, nàng lập tức cảm thấy có chút buồn cười, giả vờ bày ra dáng vẻ ta rất vô tội, cười hì hì nói: "Vương gia sao phải lớn tiếng như vậy chứ? Thật ra Nhược Hi cũng không phải là loại người vong ân phụ nghĩa này, nếu Vương gia có điều gì muốn Nhược Hi giúp đỡ, kỳ thật Nhược Hi cũng vẫn không thể chối từ, rốt cuộc chúng ta cũng vẫn là một đồng minh trên cùng một chiếc thuyền mà!"
Bắc Đường Ngôn nghe đến đó, suýt chút nữa thì cười ra tiếng, tuy rằng lúc trước đã biết tiểu nha đầu này là người có mắt nhìn xa trông rộng, nhưng mà Bắc Đường Ngôn vẫn luôn cho rằng nàng chỉ là giảo hoạt hơn những nữ tử bình thường khác, nhưng mà bây giờ xem ra, là bản thân hắn đã đánh giá thấp tiểu nha đầu này, nàng không phải người mà các nữ tử khuê các khác có thể so bì được.
Cũng không biết là tại sao, Lăng Nhược Hi thế này ngược lại lại làm cho Bắc Đường Ngôn dần dần cảm thấy có hứng thú, cười cười, sau đó tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lăng Nhược Hi: "Có thể lừa được Bắc Đường Ngôn ta, ngươi là người đầu tiên!"
Lăng Nhược Hi nhìn đôi mắt thâm trầm của Bắc Đường Ngôn, chỉ cảm thấy lồng ngực nhảy bụp bụp bụp, trong khoảng thời gian ngắn, nàng bỗng nhiên phát hiện, coi như là nàng đã tính toán kĩ càng tường tận, nhưng mà đứng trước mắt người nam nhân này, cũng chỉ được coi là một chút tài mọn mà thôi, suy nghĩ như vậy, khiến Lăng Nhược Hi có cảm giác thất bại, hơn nữa còn có, rất chán ghét hắn.
Nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, cười cười, sau đó áp vào lỗ tai Bắc Đường Ngôn, nhẹ nhàng nói: "Không biết lúc Vương gia đối mặt với vị cô nương Lục Vu kia, có phải cũng càn rỡ như thế này hay không?"
Âm thanh của Lăng Nhược Hi vừa mới rơi xuống, sắc mặt Bắc Đường Ngôn lập tức trở nên âm trầm, còn không đợi Lăng Nhược Hi rời khỏi bên tai hắn, đã duỗi tay bóp lấy cổ Lăng Nhược Hi, đôi mắt màu đỏ tươi: "Làm sao ngươi biết?"
Lăng Nhược Hi nhìn Bắc Đường Ngôn như vậy, không biết tại sao nàng lại cảm thấy có một chút mất mát, quả nhiên, nữ nhân kia, là điều cấm kỵ không thể đụng vào phải không?
"Vương gia làm gì vậy? Lần trước, lúc nói Mẫu phi của ngài, cũng không thấy người kích động như vậy, chẳng lẽ mỹ nhân còn quan trọng hơn cả Mẫu phi của Vương gia sao?" Trong mắt Lăng Nhược Hi, như có như không hiện lên một tia mỉa mai, khiến Bắc Đường Ngôn thất thần một hồi, sức lực trên tay cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Lăng Nhược Hi không để ý chút nào xoa xoa cổ mình, cười nói: "Thấy bây giờ Vương gia như thế này, cũng coi như là tình cảm sâu đậm, nhưng mà Nhược Hi có chút không hiểu, nếu như có một ngày, nếu vị kia cô nương và giang sơn có xung đột, Vương gia sẽ lựa chọn bên nào đây?"
"Không cần lựa chọn, nàng ta là duy nhất, Lăng Nhược Hi, nếu như ngươi không muốn để bổn vương trở mặt, tốt nhất là câm miệng của ngươi lại cho ta!"
Thật ra ngay cả Bắc Đường Ngôn cũng không biết là vì sao, bí mật này lại bị Lăng Nhược Hi phát hiện ra, càng không biết vì sao, bây giờ bị Lăng Nhược Hi phát hiện, cũng không phải là hắn tức giận, ngược lại là có một chút chột dạ!
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Bắc Đường Ngôn chỉ cảm thấy không thể hiểu được, hắn có nữ tử hắn thích, có liên quan gì tới nàng, đây là điều đương nhiên, cớ gì mà phải chột dạ?
"Vương gia cứ việc yên tâm, Nhược Hi sẽ không lắm miệng, nhưng mà cũng xin Vương gia hãy thành tâm một chút, dù sao, Nhược Hi cần chính là một đồng minh có thể kề vai chiến đấu, mà không phải một người ngày ngày đề phòng thăm dò đối thủ!"
Lăng Nhược Hi không thay đổi sắc mặt nói xong câu này, sau đó nhàn nhạt hỏi: "Một khi đã như vậy, lần này Vương gia đến đây, rốt cuộc là vì cái gì, xin cứ nói thẳng!"
Cũng không biết là vì sao, nhìn dáng vẻ không để bụng như vậy của Lăng Nhược Hi, Bắc Đường Ngôn lại cảm thấy có một trận buồn bực trong lòng, không còn có tâm tư nói chuyện chính, trực tiếp trợn trắng mắt, đi ra ngoài!
Lăng Nhược Hi nhìn chằm chằm bóng dáng Bắc Đường Ngôn một hồi lâu, chỉ cảm thấy không thể hiểu được, thật sự là không nghĩ ra rốt cuộc tại sao Bắc Đường Ngôn lại tức giận, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó xoay người nằm lên giường của mình.
Tuy rằng nằm trên giường, nhưng mà Lăng Nhược Hi lại không ngủ được, nghĩ nghĩ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ, kiếp trước, Lăng Nhược Hi nhớ rất rõ ràng, lúc ấy Bắc Đường Ngôn vốn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Bắc Đường Cẩn, nhưng mà sau đó bởi vì một chuyện rất nhỏ, đã bị Bắc Đường Cẩn lật đổ, lúc ấy, cũng không biết Bắc Đường Cẩn lấy được tin tức từ đâu, biết Bắc Đường Ngôn có một nhân tình ở trong thanh lâu, trực tiếp bẩm báo lên Hoàng Thượng.
Nữ tử thanh lâu, đều là sự sỉ nhục to lớn của các gia đình làm quan, huống chi là hoàng gia, lúc ấy hoàng đế giận dữ, trực tiếp đánh Bắc Đường Ngôn gần chết, sau đó hạ lệnh ban chết cho nữ nhân kia.
Nhưng mà không ngờ tới một Bắc Đường Ngôn vẫn luôn kính cẩn lễ độ, Đại Nguyên soái Trấn Tây, An Vương gia tiếng tăm lừng lẫy, lại dụng binh tạo phản!
Quân vương nổi giận vì hồng nhan, trực tiếp dẫn dắt mười vạn đại quân tấn công bao vây hoàng thành, tựa như Bắc Đường Cẩn đã biết ý định của Bắc Đường Ngôn từ lâu, cho nên trước đó đã chuẩn bị sẵn, tuy rằng Bắc Đường Cẩn có mười vạn binh lính, nhưng mà hoàng thành dễ thủ khó tấn công, ba ngày ba đêm, máu chảy thành sông, Bắc Đường Ngôn bị vạn tên bắn xuyên người mà chết, Hoàng Thượng cũng tức giận rồi băng hà, Bắc Đường Cẩn thừa dịp loạn lạc cướp đi ngôi vị hoàng đế.
Nhưng những việc đó đều không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là, cô nương kia cuối cùng lại hoàn hảo không hao tổn gì ra khỏi hoàng thành, đi tha hương nơi xa xứ, ngay cả xương cốt của Bắc Đường Ngôn cũng không được mai táng, bởi vậy có thể thấy được, nàng ta không phải thật lòng với Bắc Đường Ngôn.
Nghĩ đến đây, Lăng Nhược Hi bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt có một tia rối rắm, nàng suy nghĩ có nên nói những việc này cho Bắc Đường Ngôn hay không, nhưng mà rất nhanh chóng Lăng Nhược Hi đã bỏ suy nghĩ này đi, vừa rồi nàng cũng chỉ là nói một cái tên, Bắc Đường Ngôn đã suýt chút nữa bóp chết nàng, nếu lần này là lời nói ấy, nói ra, vậy nhất định là sẽ phải chết không thể nghi ngờ hơn!
Thở dài, có chút bực bội đá đá chăn, rầu rĩ nói: "Sống hay chết có liên quan gì tới ta! Dù sao ta chỉ cần Bắc Đường Cẩn không chết tử tế được là được rồi!"
"Chí khí của tam tiểu thư thật là lớn!"
Lăng Nhược Hi vừa dứt lời, thì nghe thấy được một âm thanh làm nàng sởn tóc gáy, bụp một tiếng ngồi dậy, Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy lông tơ của mình đều dựng thẳng lên.
Trừng mắt nhìn chằm chằm vào Bắc Đường Cẩn không biết đã tiến vào từ khi nào, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chẳng lẽ Cẩn Vương gia không biết tự tiện xông vào khuê phòng nữ tử, chính là tối kỵ sao?"
Bắc Đường Cẩn khinh thường cười cười, nhìn Lăng Nhược Hi, nhàn nhạt nói: "Tối kỵ cái gì, nếu như bị người khác thấy, bổn vương sẽ cưới ngươi là được rồi, Cẩn Vương phủ to như vậy chẳng lẽ còn không chứa nổi một thị thiếp sao?"
Nghe được lời Bắc Đường Cẩn nói, Lăng Nhược Hi có ý muốn giết người, từ trên giường đứng lên, khinh thường nhìn Bắc Đường Cẩn, lạnh lùng nói: "Nhược Hi bất tài, nhưng mà bây giờ có lẽ không phải Vương gia muốn là có thể được!"
Bắc Đường Cẩn nhìn Lăng Nhược Hi như vậy, hận không thể trực tiếp tiến lên bóp chết nữ nhân này, ba bốn ngày trôi qua, ngực hắn ta vẫn còn đang nhoi nhói đau, cây trâm kia, thật tàn nhẫn!
"Ngươi cho rằng kẻ ngốc kia coi trọng ngươi, là ngươi có thể kê cao gối mà ngủ sao? Ngươi chớ quên, ta cũng là Vương gia, đợi tới khi tất cả mọi chuyện xong xuôi, bất cứ lúc nào bổn vương cũng có thể xin phụ hoàng ban ngươi cho ta!"
Bắc Đường Cẩn tới gần Lăng Nhược Hi, trừng mắt với Lăng Nhược Hi, ánh mắt hung ác, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt Nhược Hi vào bụng.
Lăng Nhược Hi cũng không bị dáng vẻ này của Bắc Đường Cẩn dọa cho kinh sợ, rốt cuộc là ở kiếp trước, lúc ở lãnh cung hắn ta đưa nàng đi tìm cái chết, không biết ánh mắt còn hung ác hơn biết bao nhiêu lần so với bây giờ!
"Vương gia nói đùa rồi! Bất kể như thế nào, Nhược Hi cũng là nữ nhi của đại tướng quân, danh tiếng không rộng nhưng cũng không phải là hẹp, vị trí cơ thiếp của Vương phủ, sợ là không xứng với thân phận của Nhược Hi!"
Lăng Nhược Hi lạnh lùng nhìn Bắc Đường Cẩn, không hề có ý thoái nhượng, bây giờ nàng không trực tiếp bóp chết hắn ta, đã là dùng sức lực rất lớn khống chế bản thân mình rồi!
"Lăng Nhược Hi, bổn vương thật sự rất muốn biết, bổn vương đã từng đắc tội với ngươi sao?" Bắc Đường Cẩn nhìn sự hận thù sâu vào tận xương cốt trong mắt Lăng Nhược Hi, chỉ cảm thấy không thể hiểu được, thật sự không hiểu, rốt cuộc hắn ta đã trêu chọc vào nha đầu này khi nào cơ chứ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Nữ Quay Về
Chương 45: Không dám nhận tài lộc
Chương 45: Không dám nhận tài lộc