TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Nữ Quay Về
Chương 54: Ngươi dựa vào đâu chứ

Chuyện đầu tiên Lăng Nhược Hi làm sau khi lấy được chìa khóa là trực tiếp dẫn Mai Hương và Thu Cúc đến nhà kho, lặng lẽ mở cửa nhà kho. Lăng Nhược Hi dựa theo trí nhớ tìm được cái hòm duy nhất đựng đồ cưới, nhìn Mai Hương, thản nhiên nói: "Mở ra."

Mai Hương hơi xót của che cái chìa khóa trong tay, do dự rất lâu mới cắn răng nói: "Tiểu thư, thật sự phải làm thế sao?"

Lăng Nhược Hi nhẹ gật đầu, trong mắt tràn đầy kiên định: "Cho dù ta không dùng nó cũng sẽ biến thành sính lễ của Lăng Kiến Nam, hoặc là đồ cưới của Lăng Thanh Dương, em hiểu không?"

Vốn dĩ, Mai Hương vẫn còn một chút ảo tưởng về bọn họ, thế nhưng hôm nay khi Lăng Nhược Hi mặt mày máu me trở về, Mai Hương lập tức hiểu, cho dù hiện tại bọn họ đã trở lại kinh thành, nhưng trong Lăng phủ này, căn bản không có chỗ để bọn họ sống yên ổn!

Nghĩ tới đây, Mai Hương không do dự nữa, trực tiếp lấy chìa khóa ra, tay chân nhanh nhẹn mở hòm, trong cái hòm cao hơn người toàn là kỳ trân dị bảo, Lăng Nhược Hi nhìn những thứ này, mắt lập tức đỏ lên. Kiếp trước, nàng cũng bán đồ cưới của Mẫu thân như vậy, vì một tên đàn ông phụ lòng đắp lên một đội quân vô cùng dũng mãnh, cũng là mấu chốt giành thắng lợi trong trận chiến ở cửa cung năm đó.

Mai Hương thấy Lăng Nhược Hi như vậy cũng vô cùng đau lòng, nhẹ nắm tay Lăng Nhược Hi, dịu dàng nói: "Nếu Phu nhân còn sống cũng sẽ không trách tội Tiểu thư, chỉ cần trong lòng Tiểu thư vẫn có Phu nhân, những vật ngoài thân này, căn bản không đáng là gì!"

Tất nhiên Lăng Nhược Hi hiểu tính tình của nương, vì vậy liền cười nhạt, nhìn cái hộp gấm trong góc hòm, lấy ra, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một cái vòng tay màu đỏ thẳm đang lẳng lặng nằm đó, sặc sỡ lóa mắt, chỉ liếc mắt một cái, Lăng Nhược Hi đã thích đến không muốn buông tay, nhẹ nhàng đeo lên cổ tay mình, thản nhiên nói: "Giữ cái này lại, còn tất cả, đổi thành tiền mặt hết!"

Mai Hương nhẹ gật đầu, nhưng sau đó trở nên khó xử: "Tiểu thư, trong phủ toàn là người của Đại phu nhân, cho dù chúng ta lấy được chìa khóa nhà kho, căn bản không thể chuyển những thứ này ra ngoài!"

Lúc trước Lăng Nhược Hi cũng đã nghĩ tới vấn đề này, vì vậy cười nhạt: "Tất nhiên ta sẽ có cách, em tìm mấy người đáng tin, lặng lẽ cầm đồ ra, đi theo ta."

Thu Cúc bên cạnh nhìn Lăng Nhược Hi và Mai Hương ta một câu ngươi một câu, lập tức cảm thấy hơi kỳ lạ, khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi: "Hai người đang nói gì vậy? Sao em nghe chẳng hiểu gì cả?"

Lăng Nhược Hi cười nhạt vuốt tóc Thu Cúc, thản nhiên nói: "Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, em hành động với Mai Hương, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, đợi lát nữa Mai Hương sẽ nói cho em biết!"

Nghe thấy thế, tuy rằng Thu Cúc vẫn thấy là lạ nhưng vẫn gật đầu, ngoãn ngoan đi theo Mai Hương làm việc, mặc dù lúc trước bọn họ đã ở nông thôn nhiều năm nhưng khi Mẫu thân Lăng Nhược Hi còn sống làm người khoan dung, siêng làm việc thiện, vì vậy, trong phủ còn có không ít thân tín.

Lăng Nhược Hi nhìn từng người từng người mang đồ đi, trong lòng không biết vì sao có cảm giác mất mát khó tả, cúi đầu, nhẹ nhàng sờ vòng tay trên cổ tay, nghẹn ngào nói: "Mẫu thân, thật xin lỗi, con gái bất hiếu, lãng phí tấm lòng của người rồi!"

Mắt thấy mấy thứ đồ đều bị lặng lẽ dời ra ngoài, lúc này Lăng Nhược Hi mới tỉnh lại, bước tới trước mặt Mai Hương, âm thầm đến viện của Mẫu thân nàng khi còn sống, rón rén bước vào.

Mẫu thân qua đời đã hơn một năm, chỗ bà ở khi còn sống như thể bị lãng quên, nơi nơi toàn là bụi bặm, tồi tàn không chịu nổi. Mai Hương thấy viện như vậy, trong lòng cũng khó chịu vô cùng, nhưng vẫn thấy lạ nhìn Lăng Nhược Hi, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, chúng ta tới nơi này làm gì?"

Lăng Nhược Hi cười nhạt, đi tới đầu giường phòng ngủ lục lọi một trận, sau đó dùng sức nhấn xuống, rất nhanh, cả cái giường đều lật lên, Lăng Nhược Hi không để ý mọi người há hốc mồm, vẻ mặt cười nhạt bước xuống.

Mai Hương cũng biết thời gian không cho phép trì hoãn, vì vậy không hề nghĩ ngợi đi theo Lăng Nhược Hi, chỉ là không ngờ rằng, sau khi xuống dưới, bên trong lại đèn đuốc sáng trưng, nhưng Mai Hương nhìn kỹ lại, đồ chiếu sáng ở đây vậy mà toàn là Dạ Minh Châu lớn chừng nắm đấm, lập tức khó tin mở to hai mắt nhìn: "Tiểu.. Tiểu thư, đây là?"

Lăng Nhược Hi cười nhạt, sau đó nói khẽ: "Khi Mẫu thân còn sống luôn lo Phụ thân tay giữ trọng binh một ngày nào đó sẽ bị Hoàng thượng kiêng kị, cho nên từ khi gả đi đã xây địa đạo này, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, chỉ là không ngờ rằng, hiện tại Phụ thân vẫn còn yên ổn, mà Mẫu thân đã không còn ở đây nữa!"

Nghe đến đó, Mai Hương lại chua xót một trận trong lòng, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một giọng nam: "Tam tiểu thư còn nhỏ tuổi, lòng dạ cũng không đơn giản, có thể nghĩ ra cách như vậy, thật sự khiến người ta bội phục, bội phục mà!"

Lăng Nhược Hi nghe thấy giọng nói này lập tức mở to mắt nhìn, xoay đầu đã thấy Bắc Đường Ngôn ở góc rẽ, hơi nhíu mày: "Sao ngài lại ở đây?"

"Nàng đoán xem, ta có từng thông qua mật đạo nào, vào phòng nương nàng ngồi chơi không?"

Bắc Đường Ngôn hơi nhếch miệng, vẻ mặt cười xấu xa nhìn Lăng Nhược Hi.

"Chát!"

Lăng Nhược Hi biến sắc, tiến lên phía trước hung hăng cho Bắc Đường Ngôn một bạt tai, lạnh lùng nói: "Người chết đã chết rồi, kính xin miệng Vương gia sạch sẽ một chút!"

Bắc Đường Ngôn thề, hắn tuyệt đối không có ý kia, thật sự chỉ nói chơi một chút thôi, nhưng thật không ngờ phản ứng của Lăng Nhược Hi lại kịch liệt như vậy, lập tức hơi sửng sốt.

Nhưng mà, đám người sau lưng Lăng Nhược Hi đều ngây ngẩn cả người, tất cả đều dùng ánh mắt không dám tin nhìn Lăng Nhược Hi như sát thần, bọn họ thật không dám tưởng tượng, Lăng Nhược Hi lại hung dữ như vậy, dám đánh Thiết Huyết tướng quân, Lãnh Diện Vương gia trong truyền thuyết!

Nhưng Mai Hương vẫn vẻ mặt lạnh nhạt, dù sao tình huống hiện tại so với lúc ở phủ Kiều vương trước đó, hài hòa hơn nhiều.

Trong lúc nhất thời, không khí dường như trở nên yên tĩnh, không biết qua bao lâu, cuối cùng Bắc Đường Ngôn vẫn phải có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: "Thật xin lỗi, Bổn vương không có ý đó!"

Lăng Nhược Hi cũng thật không ngờ Bắc Đường Ngôn lại xin lỗi mình, cúi đầu, lạnh lùng hỏi: "Cuối cùng ngài tới đây để làm gì?"

Bắc Đường Ngôn nhìn dáng vẻ từ chối người ngoài ngàn dặm của Lăng Nhược Hi, cảm giác chuyến đi này của mình thực sự rất dư thừa, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ chỉ vàng bạc tài bảo sau lưng Lăng Nhược Hi, cười ha hả nói: "Ta biết nàng có một vụ làm ăn lớn muốn làm, cho nên, tới xem thử có thể chia một khoản lợi nhuận hay không!"

Lăng Nhược Hi nghe thấy thế, lập tức cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, tức giận trợn mắt: "Vương gia đang muốn nhân lúc cháy nhà hôi của sao?"

Đọc truyện chữ Full