Bắc Đường Ngôn lo lắng cho Lăng Nhược Hi, cho nên dùng tốc độ nhanh nhất thay xong quần áo, rồi lại giống như được đại xá, xoay người đi ra ngoài.
Trên chiến trường Bắc Đường Ngôn đã được tôi luyện một thân khí thế, như người bình thường có lẽ sẽ không chịu được, cho nên tên sai vặt chỉ có thể run rẩy đi phía trước, đưa Bắc Đường Ngôn đến chỗ phòng của Lăng Nhược Hi.
Không hề nghĩ ngợi nhiều, Bắc Đường Ngôn liền mở cửa muốn đi vào, nhưng ở bên ngoài lại bị Mai Hương nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, rồi cúi người vái chào, vội vàng nói: "Vương gia xin dừng bước!"
Bắc Đường Ngôn mất kiên nhẫn nhìn Mai Hương: "Tránh ra!"
"Vương gia thứ tội, nô tỳ không thể làm theo, tiểu thư nhà chúng nô tỳ vẫn là cô nương chưa lấy chồng, danh tiết nữ tử lớn hơn trời, nếu Vương gia cứ tự tiện xông vào, thì danh dự của tiểu thư chúng ta đều bị hủy mất hết rồi!"
Tuy rằng Mai Hương run rẩy, nhưng trong mắt là tràn đầy vẻ kiên định, nàng ta không thể cứ cho Bắc Đường Ngôn đi vào như vậy được!
Bắc Đường Ngôn nhìn chằm chằm Mai Hương vẫn đang run rẩy mà bất đắc dĩ thở dài, rầu rĩ nói: "Tính tình của ngươi thật ra rất giống với tiểu thư nhà các ngươi!"
"Vương gia khen không đúng rồi, nô tỳ làm sao có thể so sánh với tiểu thư cơ chứ!" Mai Hương nhìn Bắc Đường Ngôn không còn mãnh liệt muốn vào nữa, lúc này mới thở phào một hơi, thế mà nhận ra sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
"Mai Hương tỷ tỷ, tiểu thư không chịu uống thuốc, một bát đầy uống vào nhưng rồi lại phun ra hết, thế này thật không tốt chút nào!"
Mai Hương vừa dứt lời, Thu Cúc lại nức nở bước ra, thấy Bắc Đường Ngôn ngoài cửa nên có chút không ngờ đến: "Nô tỳ tham kiến Vương gia!"
"Ngươi nói tiểu thư nhà các ngươi làm sao?" Bắc Đường Ngôn hơi nhíu mày, sắc mặt u ám hẳn đi.
"Bẩm Vương gia, hiện tại tiểu thư sốt cao không giảm, thần chí không rõ ràng, thuốc đút vào cũng không dùng được, sợ là không ổn lắm!" Thấy Bắc Đường Ngôn giống như thấy được cứu tinh, nên Thu Cúc vội vàng nói chi tiết tình hình của Lăng Nhược Hi.
Mai Hương nghe đến đây cũng hơi nhăn mày, vội vàng nói: "Vậy còn thất thần làm gì? Đi sắc thuốc lại nhanh lên!"
"Mai Hương tỷ tỷ, đây là Vương phủ, không phải Lăng phủ chúng ta, không được thuận tiện đến như vậy!" Thu Cúc vừa rồi cũng muốn đi thử, nhưng lại bị nô tỳ trong Vương phủ làm nhục cho một trận, những lời nói rất khó nghe quả thực không thể lọt vào tai mà.
Nghe được như vậy, sắc mặt Mai Hương cũng trở nên khó coi hơn, hơi hơi nhíu mày, trong ánh mắt hoàn toàn là tuyệt vọng: "Vương phủ còn như vậy, vậy thì Lăng phủ sao có thể có chỗ cho tiểu thư được đây! Tiểu thư đáng thương của ta, sao mệnh lại khổ như vậy! Vậy làm sao mới tốt đây!"
Bắc Đường Ngôn nghe đến đó, sắc mặt trở nên rất khó coi, trực tiếp đẩy Mai Hương đi vào, Mai Hương chặn cứng lại ở nơi đó, vội vàng nói: "Vương gia xin tự trọng!"
"Câm miệng! Cút ngay! Bổn vương đang cứu mạng tiểu thư nhà các ngươi! Nếu không muốn tiểu thư các ngươi sống, vậy thì cứ tiếp tục ngăn cản ta đi!"
Bắc Đường Ngôn đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp lên tiếng rít gào.
Nhưng Thu Cúc cũng rất nhanh tay lẹ mắt cản trở Mai Hương lại, hơi hơi nhún người, cảm động rơi nước mắt nói: "Đa tạ vương gia!"
Bắc Đường Ngôn đi vào cửa, liền nhìn thấy Lăng Nhược Hi sắc mặt tái nhợt không có một tia sức sống, trong khoảng thời gian ngắn có chút không xuống tay được, hắn thật không ngờ nữ nhân quỷ kế đa đoan kia thế nhưng lại có dáng vẻ suy yếu đến như vậy, thật giống như có thể chết bất cứ lúc nào, không biết vì sao khi nhìn thấy dáng vẻ như này của Lăng Nhược Hi, Bắc Đường Ngôn cảm thấy chỗ ngực mình có chút nhói đau.
Cố gắng không nghĩ ngợi nhiều nữa, trực tiếp bế Lăng Nhược Hi đang được bọc chăn kín mít lên, đi nhanh ra cửa, Mai Hương Thu Cúc lau nước mắt cũng vội vàng đuổi theo Bắc Đường Ngôn, cùng nhau đi ra ngoài cửa Vương phủ.
Thật không ngờ chính lúc này vừa mới tới cửa, đã bị Minh Nguyệt ngăn cản lại: "An Vương gia đây là muốn gì?"
Thấy Minh Nguyệt, tính tình nóng nảy của Thu Cúc liền bộc phát, tiến lên từng bước, lớn tiếng nói: "Vẫn xin Minh Nguyệt tỷ tỷ hiểu giúp, thuốc của đại phu trong Vương phủ quá mức quý giá, tiểu thư chúng ta dùng không nổi! Cho nên chúng ta muốn đưa tiểu thư hồi phủ chữa trị!"
"Tam tiểu thư vì cứu Vương gia nên mới biến thành như vậy này, Vương phủ tất nhiên có nghĩa vụ chữa khỏi cho Tam tiểu thư, nếu cứ để dáng vẻ này ra khỏi cửa phủ, chẳng phải là muốn cho người khắp thiên hạ biết Nương nương phủ chúng ta là người bất nghĩa sao?" Minh Nguyệt không muốn để Lăng Nhược Hi rời khỏi Vương phủ, đối với Minh Nguyệt mà nói, đây là cơ hội tốt để giết chết Lăng Nhược Hi, nàng ta không thể trơ mắt nhìn cơ hội này biến mất được!
"Nhưng trong phủ này ngay cả nước tiểu thư chúng ta cũng không uống nổi! Cũng không biết Vương phủ đây là muốn cứu mạng hay đòi mạng nữa!" Thu Cúc là một nha đầu nhỏ mọn, làm sao nuốt trôi cơn tức này.
"Bốp!"
Sắc mặt Minh Nguyệt thay đổi, hung hăng đánh xuống một bạt tay, trừng mắt với Thu Cúc, giọng điệu lạnh lẽo: "Làm càn! Một tiện tỳ nho nhỏ như ngươi, cũng dám nhạo báng Nương nương chúng ta ư! Ngươi có mấy cái đầu cũng không chịu nổi đâu!"
Mai Hương thấy thế liền bước lên, che chở phía trước Thu Cúc, vội vàng nói: "Vẫn xin Minh Nguyệt tỷ tỷ bớt giận, Thu Cúc còn nhỏ tuổi, tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Tiểu thư rơi vào tình huống nguy kịch, thật sự không thể chậm trễ nữa, huống chi Tiểu thư còn chưa gả chồng, ở Vương phủ quá lâu cũng không tốt."
Minh Nguyệt nhìn Bắc Đường Ngôn bên cạnh sắc mặt u ám, lạnh lùng cười nói: "Nếu vẫn là cô nương chưa lấy chồng, bị nam tử ôm vào trong ngực như vậy, chẳng phải đã mất hết mặt mũi sao, sống cũng không còn ý nghĩa gì?"
"Người, bổn vương sẽ mang đi!" Bắc Đường Ngôn cảm nhận được nhiệt độ vô cùng nóng bỏng của nữ nhân trong ngực, nên không kiên nhẫn nữa mở miệng nói.
"Vương gia xin dừng bước! Vương gia cũng biết, Vương gia làm như vậy, là đang đối nghịch lại với Nương nương!" Minh Nguyệt chắn trước mặt Bắc Đường Ngôn, đưa ra tấm mộc bài của của Đức phi.
Không ngờ tới Bắc Đường Ngôn trực tiếp khinh thường mở miệng: "Chẳng lẽ cứu tính mạng của tam tiểu thư là cùng Nương nương đối nghịch sao? Vậy Bổn vương có điều không rõ, vậy tính mạng của Tam tiểu thư, Nương nương cuối cùng là muốn giữ hay không đây?"
Trên mặt Minh Nguyệt trắng bệch, lắp bắp nói: "Vương gia không cần nói bậy không có căn cứ như vậy, Nương nương tất nhiên hy vọng Tam tiểu thư sẽ khỏe lại, cho nên mới muốn Tam tiểu thư ở lại, dù sao thái y tốt nhất trong cung đều ở Vương phủ!"
"Người! Bổn vương sẽ mang đi!" Bắc Đường Ngôn không muốn nhiều lời vô ích nữa, trực tiếp lách qua Minh Nguyệt, đi ra ngoài!
"Vương gia dừng bước!" Minh Nguyệt nóng nảy, mang theo người vội vàng đuổi theo.
"Diệp Hoan!"
Bắc Đường Ngôn trực tiếp gọi Diệp Hoan từ trong góc tối bước ra, Diệp Hoan lạnh lùng cầm kiếm chắn trước mặt Minh Nguyệt, ý tứ vô cùng rõ ràng, nếu còn dám động thì ngay lập tức ngươi sẽ thấy máu tươi tại đây!
"An Vương gia uy phong thật lớn nhỉ! Dám ở trong Vương phủ của ta làm ra chuyện như vậy! Chẳng lẽ thật sự cho rằng Đức phi ta đây tuổi già mắt kém, không còn được Hoàng thượng sủng ái nữa sao?"
Đức phi từ phía sau đi tới, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Bắc Đường Ngôn có chút ngây người.
"Nương nương hiểu lầm, Bổn vương chỉ muốn cứu tính mạng của Tam tiểu thư, cũng không có ý mạo phạm, nếu có chỗ nào không ổn thỏa, vẫn mong Nương nương vì xem trọng mạng người mà tha thứ cho Bổn vương!"
Vừa dứt lời cũng không cố kỵ sắc mặt khó coi của Đức Phi, trực tiếp ôm Lăng Nhược Hi xoay người đi ra ngoài.
Đức phi nhìn bóng dáng không chút do dự của Bắc Đường Ngôn, sắc mặt càng trở nên phức tạp, Minh Nguyệt thấy thế nóng nảy nói: "Làm càn! Lại dám vô lễ với Nương nương, trong mắt Vương gia còn có tam cương ngũ thường hay không?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Nữ Quay Về
Chương 68: Nhất định phải đi
Chương 68: Nhất định phải đi