Nói một tràng những câu nói điềm đạm đáng thương, đó gọi là một giai điệu cầu toàn, vừa nhìn vào cứ tưởng là một cô bé đáng thương cha không thương nương không yêu.
Chỉ có điều Bắc Đường Ngôn vừa nhìn thấy cái dáng vẻ lúc này của Lăng Nhược Hi, nhịn cười nhịn đến mức hai vai bị co rút lại, ngay cả một người ngay cả sắc mặt cũng không đổi như Bắc Đường Kỳ, cũng bất giác nhếch khóe môi, nha đầu này..
Lăng Nhược Hi âm thầm liếc mắt trắng nhìn Bắc Đường Ngôn, sau đó bước tới bên cạnh Lăng Thanh Dương, một mặt chân thành: "Đại tỷ tỷ, tỷ tin Nhược Hi mà, có đúng không?"
"Tiện nhân!" Lăng Thanh Dương đột nhiên như biến thành một con chó điên, phẫn hận đẩy Lăng Nhược Hi ra xa rồi tát một cái, thâm độc mắng chửi: "Đều do ngươi cả! Đều do ngươi mà ra cả con tiện nhân này! Tại sao người uống phải Thanh Ti Nhiễu không phải là ngươi cơ chứ! Tại sao người bị làm nhục lại không phải là ngươi! Tại sao người bị chà đạp danh tiết xuống dưới đất cũng không phải là ngươi! Tiện nhân! Tiện nhân!"
Lăng Nhược Hi khó tin che lấy gương mặt vừa bị tát, trừng to mắt ngạc nhiên nhìn Lăng Thanh Dương, ngây ngô hỏi: "Đại tỷ tỷ, tỷ vừa nói gì vậy chứ?"
"Nghe không hiểu ta nói gì ư? Ta nói cho ngươi biết, Thanh Ti Nhiễu này vốn dĩ là chuẩn bị tặng cho ngươi, nam nhân này cũng chính là chuẩn bị cho ngươi đấy, chỉ là ta không thể ngờ được ngươi lại có thể chạy thoát khỏi tai vạ này! Lăng Nhược Hi! Ngươi cái đồ sao chổi này! Ngươi là kẻ phá gia chi tử! Ngươi xem giờ ngươi hại ta thành cái bộ dáng nào rồi!"
Ánh mắt của Lăng Thanh Dương giờ khắc này cứ như không có tiêu cự, không chút tỉnh táo, nhưng lời nói, lại đặc biệt rõ ràng.
Lăng Nhược Hi bái phục nhìn Liễu Tuyền bên cạnh, danh hiệu thần y này, thật không hề nói quá chút nào!
Nhưng tiếc rằng Liễu Tuyền quay mặt sang chỗ khác, cả gương mặt không chút vui vẻ.
Lăng Thanh Ngọc nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Lăng Thanh Dương thì lập tức sốt ruột, vội vàng túm chặt Lăng Thanh Dương lại, gấp gáp nói: "Muội muội đang nói cái gì vậy?"
"Buông ta ra! Lăng Thanh Ngọc! Ngươi còn mặt mũi đứng trước mặt ta sao! Cái thứ thứ nữ hạ tiện như ngươi, dựa vào đâu mà gọi nương của ta là mẫu thân! Ngươi có biết ngươi đáng ghét thế nào không! Vốn dĩ ta còn nghĩ ngươi cũng lợi hại lắm, nhưng lại không thể ngờ rằng ngươi cũng chỉ có một chút bản lĩnh thế thôi! Ngay cả một con phá gia ngươi cũng không xử lý được! Ngươi nói thử xem, Thanh Ti Nhiễu tại sao lại nằm trong tách trà của ta chứ! Tại sao chứ!"
Nếu như là lúc bình thường, Lăng Thanh Dương tuyệt đối không dám nói những lời thế này với Lăng Thanh Ngọc, nhưng không cách nào khác được, Lăng Thanh Dương của ngày hôm nay đã bị điên rồi, nên những câu nói để trong lòng bấy lâu nay đều tuôn ra hết trong một khắc này.
Lăng Thanh Ngọc âm thầm véo cánh tay của Lăng Thanh Dương, một tay khác nhẹ nhàng đưa ra, chuẩn bị dùng kim châm đâm vào tay của Lăng Thanh Dương, Liễu Tuyền phát hiện ra được âm mưu nhỏ này của Lăng Thanh Ngọc, khẽ nhướng mày, ở đằng sau hung hăng đạp Lăng Nhược Hi một cái, Lăng Nhược Hi không có phòng bị, trực tiếp bổ nhào vào người Lăng Thanh Ngọc ở đằng trước.
Còn không đợi Lăng Nhược Hi kịp phản ứng lại, Lăng Thanh Ngọc cắn răng nghiến lợi đẩy Lăng Nhược Hi_người phá việc tốt của mình vẫn còn trong ngực mình ra, hung hãn nói: "Tam muội muội đang làm cái quái gì đây?"
Lăng Nhược Hi bây giờ cũng muốn hỏi bản thân đang muốn làm gì, quay lại nhìn Liễu Tuyền một mặt vô tội, trong lòng thầm mắng tổ tông nhà hắn, tên gia hỏa này, sao lại nhớ thù dai vậy chứ?
"Thanh Ngọc tỷ tỷ, y thuật của tỷ cao cường, hay là nhanh nhanh làm cho đại tỷ tỷ yên tĩnh lại chút đi."
Lăng Nhược Hi rất nhanh sau đó cũng kịp lấy lại phản ứng, giơ tay ra nắm lấy tay của Lăng Thanh Ngọc, trong đôi mắt to tròn ấy đều là vẻ thỉnh cầu.
Có trời mới biết Lăng Thanh Dương có bao nhiêu mong ước muốn đâm kim châm vào lòng bàn tay của Lăng Thanh Dương, nhưng mà nàng ta biết, Lăng Nhược Hi đột nhiên xông lên như vậy không phải là ngoài ý muốn, mà là có người nhìn thấu thủ đoạn của ả.
Vô thức nhìn về phía Liễu Tuyền bên kia, kết quả nhận lại được ánh mắt khinh thường của Liễu Tuyền, một người luôn luôn tự hào về y thuật cao minh của chính mình nhưng trong mắt Liễu Tuyền, hình như ngay cả cái rắm của không sánh bằng.
Cảm giác thất bại thẳm sâu trong đáy lòng càng khiến Lăng Thanh Ngọc càng thêm bực bội, mất kiên nhẫn hất tay Lăng Nhược Hi ra, chạy đến bên cạnh Lăng Thanh Dương, lấy kim châm luôn đem theo bên người ra, đâm vào đỉnh đầu nàng ta, sau đó Lăng Thanh Dương dường như bị hút hết khí lực toàn thân, ngã nhào về phía sau.
Lúc này ở đây mới được xem như được yên tĩnh lại một lát, đại phu nhân dường như cũng đã có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn tên nam nhân vẫn còn run rẩy quỳ sụp trên đất như cũ, nghiến răng cắn lợi hỏi: "Ngươi nói là Thanh Ngọc cho gọi ngươi vào có đúng không?"
Gã đó run lẩy bẩy lắc đầu: "Không, không phải là Thanh Ngọc tiểu thư, là Tình Tuyết cô nương cho gọi tiểu nhân vào."
Lăng Thanh Ngọc còn cho rằng sau trận hỗn loạn này, sẽ chẳng còn ai chú ý đến gã nam nhân này nữa, nhưng lại không ngờ rằng đại phu nhân lại cứ mãi nắm chặt không buông như thế, nhất thời trở nên vô cùng tức giận, rất muốn âm thầm đưa tay giết chết gã nam nhân kia.
Vừa mới chuẩn bị đưa tay ra, lại bất chợt nhìn thấy ánh mắt tựa cười mà như không cười của Liễu Tuyền, đột nhiên dừng lại, đáng chết, người này cứ đứng đây, nhất định sẽ vạch trần ả mất, đến lúc đó nhất định sẽ phải chết không chỗ dung thân mất thôi!
Cũng chịu thôi, Lăng Thanh Ngọc chỉ có thể thu hồi thuốc độc của mình về, lạnh lùng nhìn gã nam nhân trên mặt đất: "Ngươi muốn nói gì cũng phải nói cho rõ ràng, nếu như dám nói bậy vu khống, cẩn thận trên dưới cả nhà ngươi đều phải mất mạng chư chơi!"
"Lời này của Thanh Ngọc tiểu thư, e là đã nói hơi quá chút rồi? Dù sao cũng chỉ là một thứ nữ tiểu thư mà thôi, sao lại có khẩu khí lớn thế chứ?"
Bắc Đường Kỳ buồn cười nhìn Lăng Thanh Ngọc như hung thần ác bá, ý trong lời nói rất chi rõ ràng, mạng của tên nam nhân này, hắn lấy chắc rồi.
Lăng Thanh Ngọc gắt gao siết chặt nắm đấm, ả ta thực sự không hiểu được, một Nhiếp Chính Vương mỗi ngày đều bận trăm công ngàn việc như thế sao lại rảnh rỗi lắm việc như vậy chứ, vậy mà cứ ở mãi trong cái hậu trạch của tiểu viện này lâu đến vậy?
"Vương gia nặng lời rồi, Thanh Ngọc chỉ là không hy vọng hắn nói xàm nói bậy ở đây thôi."
"Là sợ hắn nói bậy, hay là sợ bị nói trắng ra?" Bắc Đường Kỳ hùng hổ dọa người, một chút đường lui cũng không chừa lại cho ả ta.
"Đủ rồi! Chuyện ngày hôm nay, dù sao cũng là chuyện riêng của Lăng phủ, Vương gia ở đây, e rằng không mấy tiện lắm!" Đại phu nhân cuối cùng cũng nhịn không được nữa, lạnh lùng mở miện.
Bắc Đường Kỳ mặc dù không để ý đến đại phu nhân, nhưng cũng biết là chuyện riêng của hậu trạch nhà người ta, bản thân có lẽ đã vươn tay hơi dài rồi, vậy cũng không tốt lắm, thản nhiên gật gật đầu, khinh bỉ nói: "Chuyện hậu trạch của Lăng phủ, Bản vương không hứng thú, vẫn mong đại phu nhân giải quyết công bằng!"
Lăng Nhược Hi thế nào cũng không ngờ được đã đến lúc này rồi Bắc Đường Kỳ vẫn còn thay mình nói chuyện, có chút khó tin trừng to mắt lên nhìn, muốn nhìn cho ra chút manh mối gì đó trên gương mặt hắn, nhưng đáng tiếc là, trên gương mặt của hắn ngoài trừ trào phúng, lại không còn có bất kỳ một biểu tình nào khác.
Mắt thấy Bắc Đường Ngôn sắp đi rồi, Lăng Thanh Ngọc vội vàng phản ứng lại, tiến lên một bước, nhẹ nhàng phúc thân: "Chuyện ngày hôm nay thật sự quá thất lễ, vẫn xin Vương gia thứ tội, không bằng, để thần nữ tiễn Vương gia vậy!"
"Yên tâm, chuyện ngày hôm nay dù có dù không, Ngôn Nhi cũng sẽ không có bất kỳ hiểu lầm gì với ngươi đâu." Giọng nói của Bắc Đường Kỳ phóng đạt như gió truyền tới, lập tức khiến cho chút xấu hổ trên gương mặt của Lăng Thanh Ngọc biến thành phẫn nộ.
Bắc Đường Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn Bắc Đường Kỳ, sau đó mới khách sáo nói: "Thanh Ngọc tiểu thư cứ dừng bước, trong phủ không tiện, ta không làm phiền nữa!"
Nghe Bắc Đường Ngôn nói lời này, Lăng Nhược Hi xém chút thì bật cười thành tiếng, vốn dĩ cho rằng nếu so sánh với Bắc Đường Kỳ, Bắc Đường Ngôn cũng có chút lương tâm, ai ngờ cái gã này, thực chất chính là một lão phục hắc*!
*Phục hắc Ý chỉ đen tối
Thế này còn không phải là, chỉ một câu nói, trực tiếp khiến nụ cười giả tạo trên mặt Lăng Thanh Ngọc lập tức cứng đờ, cũng chỉ đành nghiến răng nghiến lợi lắc lắc đầu: "Đa tạ Vương gia có lòng, thần nữ cung tiễn Vương gia!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Nữ Quay Về
Chương 83: Tiện nhân mọi chuyện đều do ngươi mà ra
Chương 83: Tiện nhân mọi chuyện đều do ngươi mà ra