Lăng Nhược Hi mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi thay quần áo, sau đó trực tiếp quay người đi về phòng mình.
Mai Hương vẫn luôn đang lo lắng cho Lăng Nhược Hi, sợ nàng phải chịu ủy khuất, nhưng trước đó Lăng Nhược Hi có ra lệnh tử, làm thế nào cũng không thể ra ngoài được, cho nên Mai Hương chỉ có thể ở trong phòng lo lắng suông, trông thấy Lăng Nhược Hi trở về vội vàng kích động chạy lên nghênh đón, quan sát Lăng Nhược Hi từ trên xuống dưới: "Tiểu thư, người rốt cuộc cũng trở về rồi, người không sao chứ?"
Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ khẩn trương của Mai Hương, lập tức cảm thấy có chút buồn cười, nghịch ngợm nháy nháy mắt cười hì hì nói: "Ta có thể có chuyện gì được chứ? Yên tâm đi, vẫn khỏe mạnh đấy thôi!"
Mai Hương thấy tinh thần Lăng Nhược Hi nhẹ nhõm thong thả, vừa nghĩ mà sợ, ôm Lăng Nhược Hi thật chặt, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, người thật dọa chết nô tỳ rồi!"
Lăng Nhược Hi có thể cảm nhận được Mai Hương toàn thân run rẩy, cho nên vội vàng vỗ vỗ lưng Mai Hương, có chút ngượng ngùng nhìn Minh Nguyệt lạnh lùng như băng đứng bên cạnh, thấp giọng nói: "Để cô cô chê cười rồi."
Vừa nói vừa kéo Mai Hương sang, nhẹ nói: "Chọn một bộ y phục thật đẹp cho ta, ta phải đến Vương phủ thăm Vương gia."
Nghe đến đó, Mai Hương lập tức có phần sốt ruột, kéo Lăng Nhược Hi đi vào phòng, sau khi xác định Minh Nguyệt ở bên ngoài chắc chắn nghe không được những gì hai người nói, lúc này mới rầu rĩ nói: "Tiểu thư người biết rất rõ ràng Đức Phi nương nương đối với người không phải thật tâm, vì sao còn muốn chui vào miệng cọp chứ?"
Nghe đến đó, Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy một trận buồn cười, thản nhiên nói: "Ta tất nhiên biết nơi đó là miệng cọp, nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác, không phải sao?"
Mai Hương đương nhiên biết có rất nhiều chuyện đều không có cách nào để lựa chọn, chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ, sau đó khẽ nói: "Tiểu thư, vậy để nô tỳ đi theo người được không, nô tỳ thật sự không yên lòng!"
Lăng Nhược Hi lắc đầu, thản nhiên nói: "Trong Vương phủ nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, em cũng giúp không gì được, yên tâm đi, tiểu thư của em không phải là người dễ bị bắt nạt như em nghĩ đâu!"
Mai Hương thở dài, giúp Lăng Nhược Hi chỉnh lại y phục, sau đó rầu rĩ nói: "Mặc dù bây giờ tiểu thư có suy nghĩ nhiều hơn, cũng có thủ đoạn hơn, nhưng nô tỳ thật sự là đã lâu rồi không được nhìn thấy tiểu thư cười vui vẻ, tiểu thư, thời gian này, người thật sự vui vẻ ư?"
Lăng Nhược Hi nhẹ nhàng vỗ tay Mai Hương, thản nhiên nói: "Có vui hay không không quan trọng, quan trọng là, chuyện ta muốn làm, ta nhất định sẽ làm được, em hiểu không?"
Không để Minh Nguyệt chờ lâu, Lăng Nhược Hi trực tiếp xoay người đi ra ngoài, nhìn vẻ mặt Minh Nguyệt có hơi mất kiên nhẫn, Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy có chỗ không hiểu rõ được, thực ra là không biết vì sao, Minh Nguyệt cứ như là có địch ý với nàng vậy, kiểu địch ý ấy, trong lúc nhất thời có chút khiến Lăng Nhược Hi không thấy rõ, không biết đó là ý của chính Minh Nguyệt, hay là ý của Đức Phi.
Làm như không trông thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Minh Nguyệt, Lăng Nhược Hi khéo léo đi lên phía trước, nhẹ nói: "Để Minh Nguyệt cô cô đợi lâu rồi, là Nhược Hi không phải."
"Tam tiểu thư quá lời, mời đi." Minh Nguyệt giấu đi vẻ không kiên nhẫn trên mặt rất tốt, quy củ đứng trước Lăng Nhược Hi, nếu là Lăng Nhược Hi của kiếp trước, có thể là không cách nào nhìn ra được sự bình tĩnh cung kính đắp trên sự mất kiên nhẫn này.
Vừa mới vào tới Vương phủ, Bắc Đường Hòe lao đến giống như hoa hồ điệp, không để ý đến Minh Nguyệt bên cạnh một chút nào, ôm Lăng Nhược Hi thật chặt, có chút nghẹn ngào nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ tới rồi, Hòe Nhi rất nhớ tỷ, Hòe Nhi thật sự nhớ tỷ sắp chết rồi."
Minh Nguyệt thấy Bắc Đường Hòe cứ ỷ lại vào Lăng Nhược Hi như vậy, ánh mắt tối ngầm đi, sau đó nhẹ nói: "Vương gia, tam tiểu thư thân thể vẫn chưa khỏi hoàn toàn, ngài như vậy sẽ làm cho tiểu thư thở không nổi."
Nghe đến đó, Bắc Đường Hòe lập tức gấp gáp, vội vàng buông Lăng Nhược Hi ra, cuống cuồng nhìn Lăng Nhược Hi, đỏ mắt: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ bị thương có phải không? Hòe Nhi biết, đều là do Hòe Nhi sai, là Hòe Nhi hại tỷ tỷ, là Hòe Nhi không tốt."
Nghe đến đó, Lăng Nhược Hi cũng không biết vì sao, cảm thấy một trận chua xót trong lòng, vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc của Bắc Đường Hòe, ôn nhu nói: "Hòe Nhi ngoan, Hòe Nhi không khóc, tỷ tỷ không sao cả, vẫn khỏe mà."
Đức Phi lúc đi ra liền nghe nàng nói vậy, hơi nhíu mày, nhìn dáng vẻ ôn tồn của Lăng Nhược Hi, nhẹ nhàng thở ra, tiến lên trước cầm lấy tay của Lăng Nhược Hi, có chút áy náy: "Nhược Hi, chuyện lần trước, là do Bản cung sai, chẳng qua là lúc đó tình hình Hòe Nhi thật sự nguy cấp, cho nên Bản cung nhất thời không để ý đến ngươi, hy vọng ngươi đừng để bụng! "
Lăng Nhược Hi nghe đến đó, trong lòng thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ thụ sủng nhược kinh:" Nương nương nặng lời rồi, Nhược Hi không dám nhận! "
Đức Phi thấy ánh mắt quy thuận của Lăng Nhược Hi, hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó vừa cười vừa nói:" Biết lần trước ngươi phải chịu ấm ức lớn, cho nên hôm nay Bản cung cố ý làm một bàn lớn thức ăn ngon, xem như bồi tội với ngươi. "
Nghe vậy, Lăng Nhược Hi càng cảm thấy kỳ lạ, ở kiếp trước Lăng Nhược Hi cũng không phải là hiểu Đức Phi rõ lắm, nhưng cũng biết Đức Phi là một nữ nhân thủ đoạn cao minh, có điều ở đời này, Lăng Nhược Hi luôn cảm thấy Đức Phi giống như là không hề giống với trong truyền thuyết ở kiếp trước.
Bắc Đường Hòe đứng ở một bên, muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, một mặt đáng thương, khiến Đức Phi cảm thấy tâm can đều đau đớn.
" Hòe Nhi, con làm cái gì vậy? "
Bắc Đường Hòe rầu rĩ không vui lắc đầu, nhỏ giọng nói:" Hòe Nhi muốn theo tỷ tỷ cùng chơi, thế nhưng Minh Nguyệt nói tỷ tỷ thân thể không tốt, Hòe Nhi không dám đụng vào tỷ tỷ, trong lòng Hòe Nhi thật khó chịu, mẫu phi, nơi này của Hòe Nhi đau nhức lắm. "
Vừa nói, Bắc Đường Hòe vừa vuốt vuốt lồng ngực của mình, ánh mắt nhìn Đức Phi ngập nước, khiến cho người ta thương tiếc.
Nghe thấy Bắc Đường Hòe ăn nói thận trọng đến thế, Lăng Nhược Hi cũng cảm thấy tim của bản thân giống như như bị dao cắt, mỗi một lần trông thấy Bắc Đường Hòe, liền sẽ nhớ đến hài tử chết thảm kia của mình, tim gan của Lăng Nhược Hi, đau xót như bị bóp vụn, cảm giác ấy, khiến Lăng Nhược Hi sợ hãi một hồi, nhưng lại cứ tham luyến đến thế.
Nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Bắc Đường Hòe, nâng tay Bắc Đường Hòe lên, cười ha ha nói:" Hòe Nhi ngoan, tỷ tỷ không bị sao cả, rất khỏe, Hòe Nhi đừng đau buồn, có được không? "
" Thật sao? "Bắc Đường Hòe mở to hai mắt ra nhìn, ánh mắt mong chờ nhìn Lăng Nhược Hi.
" Thật. "Nếu không phải ở đây còn có người khác, Lăng Nhược Hi thật sự rất muốn xoa đầu Bắc Đường Hòe một cái.
Trông thấy Bắc Đường Hòe cứ muốn quấn lấy Lăng Nhược Hi như vậy, gương mặt Đức Phi mang theo một trận bất đắc dĩ, tiến lên một bước, kéo cánh tay của Bắc Đường Hòe, ôn nhu nói:" Hòe Nhi, con thật thích Nhược Hi sao? "
Bắc Đường Hòe không chút do dự gật đầu:" Hòe Nhi thích! "
" Vậy thì, mẫu phi để Nhược Hi làm tỷ tỷ của con có được hay không? "Đức Phi tựa như là đột nhiên ra quyết định, mặc dù đang cùng Bắc Đường Hòe nói chuyện, nhưng ánh mắt lại đặt trên người Lăng Nhược Hi.
Nghe đến đó, Minh Nguyệt thiếu điều nhảy cẫng lên:" Nương nương! Làm vậy không được đâu! "
" Lui ra! "Đức Phi lạnh mặt hẳn đi, nhẹ giọng trách mắng.
Minh Nguyệt mặc dù sốt ruột, nhưng vẫn không cam lòng thi lễ một cái, sau đó hung tợn trợn mắt nhìn Lăng Nhược Hi một cái, sau đó xoay người rời đi.
Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy, ánh mắt của Minh Nguyệt thực sự khó hiểu, càng cảm thấy ánh mắt Đức Phi nhìn mình, cũng rất lạ, Đức Phi không nhiều lời, giao Bắc Đường Hòe cho ma ma bên cạnh, nhìn Lăng Nhược Hi một chút:" Ngươi đi theo ta."
Lăng Nhược Hi mặc dù cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn khéo léo đi theo đằng sau Đức Phi, cùng đi đến phòng của Đức Phi, đây là lần đầu tiên Lăng Nhược Hi vào đây, chẳng qua là cảm thấy quá kỳ lạ, bởi vì phòng của Đức Phi được bố trí không giống như phòng của một phi tử, ngược lại lại giống như một gian phòng của người xuất, tràn ngập mùi đàn hương.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Nữ Quay Về
Chương 86: Nhận làm nghĩa nữ (nghĩa nữ: Con gái nuôi)
Chương 86: Nhận làm nghĩa nữ (nghĩa nữ: Con gái nuôi)