Đừng nói là người khác, ngay cả Lăng Nhược Hi cũng không ngờ tới Lăng Nham lại ra tay độc ác như vậy, theo bản năng bảo vệ trước mặt Mai Hương, Thu Cúc, nhìn Lăng Nham chằm chằm, run rẩy nói: "Đại bá phụ muốn làm gì?"
"Nhược Hi, tuổi con còn nhỏ nên không hiểu, bên cạnh nếu có kẻ không an phận, sẽ hại chết chủ tử, cùng lắm chỉ là mấy nô bộc hèn hạ mà thôi, những kẻ này không còn, sẽ còn có người mới tới, đến lúc đó, ta chọn người tốt hơn, đưa tới cho con." Lăng Nham giống như không nhìn thấy tia kháng cự trong mắt Lăng Nhược Hi, trực tiếp ra lệnh cho người phía sau tiến lên bắt người, nhất thời, trong viện của Lăng Nhược Hi, vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Lăng Nhược Hi giống như gà mẹ, che chở trước mặt Mai Hương và Thu Cúc, lạnh như băng nói: "Ý của đại bá phụ, không phải Nhược Hi không hiểu, chỉ có điều hai người họ là nha hoàn thiếp thân do mẫu thân để lại cho Nhược Hi, không giống như những hạ nhân khác, cho nên xin đại bá phụ hạ thủ lưu tình, bỏ qua cho hai nàng."
"Cũng bởi vì là người họ hầu hạ bên cạnh con từ nhỏ, cho nên con mới có thể không có lòng đề phòng, chuyện hôm nay rõ ràng là những kẻ này dựng chuyện, nếu không xử nặng bọn họ, Nhược Hi, sau này con sao có thể yên tâm sống trong cung chứ?"
Mấy câu đường đường chính chính, Lăng Nham thực sự nói quá nhiều, bây giờ nói lại, lại vô cùng chuẩn xác, khiến không ai phản bác được.
Lăng Nhược Hi thấy mềm không được, trực tiếp rút cây trâm trên đầu xuống, nhìn chằm chằm gã sai vặt muốn động thủ đứng trước mặt mình, lạnh lùng nói: "Hôm nay chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương Mai Hương và Thu Cúc. Nếu ai dám tiến lên một bước, ta liền chết ở đây. Ta là tú nữ do hoàng đế khâm điểm, nếu như ta chết, ta xem trên dưới Lăng phủ các người, ai có thể thoát khỏi."
Lăng Nham ngàn tính vạn tính cũng không tính đến Lăng Nhược Hi đã sớm không còn là Lăng Nhược Hi ngoan ngoãn yếu mềm ngày đó nữa rồi, Lăng Nhược Hi bây giờ tim lạnh tay độc, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, lại càng không ngại để đám người bọn họ bồi táng theo mình.
Mắt thấy cây trâm của Lăng Nhược Hi đã sắp đâm vào cổ nàng, bỗng nhiên Lăng Nham thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: "Đừng kích động! Nhược Hi, con bình tĩnh đã."
"Mẫu thân chết sớm, Mai Hương Thu Cúc là niệm tưởng duy nhất mẫu thân để lại cho ta, nếu có người dám đả thương các nàng, thì Nhược Hi cũng không cần sống nữa." Lăng Nhược Hi không có chút ý thỏa hiệp nào, trái lại càng đâm cây trâm vào cổ thêm ba phân nữa.
"Ta đồng ý với con! Sẽ không làm tổn thương bọn họ!" Lăng Nham thấy Lăng Nhược Hi không phải đang đùa với mình, nhất thời có chút sốt ruột, vội vàng kêu lên.
Lúc này Lăng Nhược Hi mới hài lòng thả cây trâm trong tay xuống, sau đó lạnh lùng nhìn mọi người, mở miệng nói: "Ta biết cái nhà này căn bản cũng không thích ta, nhưng bây giờ ta là tú nữ được hoàng thượng khâm điểm, dù sao ba ngày nữa cũng vào cung, có thể trở về không, cũng không biết trước được, ba ngày này, ta muốn sống yên ổn, xin đại bá phụ tác thành."
Lúc nói lời này, ánh mắt Lăng Nhược Hi như một cái giếng cổ, không chút gợn sóng, căn bản cũng không giống ánh mắt một cô gái mười bốn tuổi nên có.
Cho dù Lăng Nham có xảo quyệt, cũng bị ánh mắt bình tĩnh ấy của nàng làm cho có chút phát hoảng, thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Đứa bé này, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng tính cách này, vẫn giống phụ thân ngươi như đúc, nhất định chính là một người hiểu biết. Đây là Lăng phủ, đây là nhà con, sao có thể không hoan nghênh con chứ?"
Thật ra có lúc Lăng Nhược Hi rất tò mò, tại sao có những người luôn có thể mở mắt nói láo như vậy, nói như là chuyện đương nhiên, nói nghiêm túc như vậy? "
" Sự yêu thương đại bá phụ dành cho Nhược Hi, không phải Nhược Hi không cảm nhận được, chỉ là Lăng phủ bây giờ sớm đã là cảnh còn người mất, không phải đồ của Nhược Hi, Nhược Hi sẽ không ham mê, thế gian thê lương, Nhược Hi chỉ mong sống tốt. "Nói tới đây, nhất thời Lăng Nhược Hi rơi nước mắt, mặt đầy bi thương.
Lăng Thanh Ngọc ở một bên thực sự không nhịn được, nhìn bộ dạng vờ vịt này của Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy khó chịu, tức giận liếc mắt một cái, hung hăng nói:" Lăng Nhược Hi, ngươi bớt ở đây làm bộ làm tịch đi, bàn về lòng dạ ác độc, ai là đối thủ của ngươi? "
" Im miệng! Chuyện hôm nay chấm dứt ở đây, nếu có ai dám nhắc tới, lấy gia pháp trừng trị. "Lăng Nham quát một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Thanh Ngọc, sau đó trực tiếp xoay người ra ngoài, lúc đi ngang qua đại phu nhân, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ:" Còn ngây người ra đó làm gì? Ở đây không đi, muốn tiếp tục làm ta mất mặt sao? "
Đại phu nhân siết chặt chiếc khăn trong tay, bất đắc dĩ đi theo, Lăng Thanh Ngọc cũng hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Nhược Hi, nghiến răng nghiến lợi nói:" Lăng Nhược Hi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! "
Lăng Nhược Hi cũng không sợ hãi chút nào:" Trái lại ta càng mong đợi kịch hay phía sau của ngươi. Chỉ là đừng có mà không ăn nhập như vậy, thật sự không thú vị chút nào. "
" Lăng Nhược Hi! Ngươi muốn chết. "
Sắc mặt của Lăng Thanh Ngọc chợt thay đổi, hận không thể lập tức tiến lên bóp chết Lăng Nhược Hi, Lăng Nhược Hi nhìn vẻ mặt Lăng Thanh Ngọc như vậy, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, thản nhiên nói:" Nếu ngươi có bản lĩnh như vậy, chi bằng thử xem, xem xem mạng của Lăng Nhược Hi ta, có dễ lấy như vậy không? "
Lăng Thanh Ngọc còn muốn nói gì đó, nhưng Lăng Nham và đại phu nhân đã ra ngoài, Lăng Thanh Ngọc không biết làm sao, chỉ có thể hung hăng trừng Lăng Nhược Hi, sau đó cũng theo ra ngoài.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Lăng Nhược Hi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn Mai Hương Thu Cúc sắc mặt tái nhợt phía sau, thở dài, dịu dàng nói:" Muốn khóc cứ khóc đi. "
Vừa dứt lời, Thu Cúc" oa "lên một tiếng khóc nức nở, ôm chặt Lăng Nhược Hi, nghẹn ngào nói:" Tiểu thư, sao người ngốc như vậy! Suýt chút nữa, chúng ta đều chết cả! "
Mặc dù Mai Hương cũng đỏ mắt, nhưng vẫn quật cường ép nước mắt quay lại, lạnh lùng nói:" Lần tới, nô tỳ phải giúp tiểu thư ra mặt! "
Lăng Nhược Hi nhìn bộ dạng này của Mai Hương, thật ra trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng vẫn gật đầu, trái lại nắm chặt tay hai người, nhẹ giọng nói:" Chỉ cần có các em ở bên cạnh ta, ta sẽ không sợ gì cả! "
Bên này đại phu nhân mới quay lại viện của mình, Lăng Nham liền thay đổi sắc mặt, cũng không lo Lăng Thanh Ngọc vẫn còn bên cạnh, hung hăng đánh tới một bạt tai:" Tần Hương Ngọc! Đây chính là chuyện tốt mà nàng làm! "
Đại phu nhân thế nào cũng không ngờ tới Lăng Nham tao nhã lịch sự sẽ ra tay đánh người, lại còn đánh bà ta, nhất thời không chấp nhận nổi, ôm mặt, tức giận nói:" Chuyện này không liên quan tới ta! "
" Không liên quan tới nàng? Nàng là chủ mẫu đương gia của Lăng phủ chúng ta, dưới mắt để trong phủ xảy ra chuyện như vậy, nàng lại nói không liên quan tới nàng! Nàng nhìn hai đứa con gái nàng hết lòng dạy dỗ xem, một đứa lòng dạ độc ác, một đứa thì ngu như heo! Tần Hương Ngọc! Nàng nói xem nàng còn mặt mũi nào đứng trước mặt ta! "
Lăng Nham giận quá, chỉ vào mũi Tần Hương Ngọc mắng to.
Lăng Thanh Ngọc nghe tới đây, nhất thời liền có chút nóng nảy, vội vàng tiến lên ngăn cản Lăng Nham, quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói:" Phụ thân bớt giận, chuyện này không liên quan tới mẫu thâm, tất cả mọi chuyện đều là một mình Thanh Ngọc làm, mẫu thân căn bản không biết! "
" Ngươi cũng là một kẻ tiện nhân! Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi! Đừng có động vào Lăng Nhược Hi! Chẳng lẽ ngươi xem lời ta nói như gió thoảng bên tai sao?"Lăng Nham không có chút nể mặt nào, hung hăng đá Lăng Thanh Ngọc lộn nhào trên đất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Nữ Quay Về
Chương 97: Không coi là người
Chương 97: Không coi là người