Tuyết, càng rơi càng dày, dần dần, Bắc Dường Ngôn cũng không thấy rõ được Lăng Nhược Hi đứng ở đằng xa, mặc dù mờ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được phẫn nộ cùng hận ý của Lăng Nhược Hi, có chút bất đắc dĩ thở dài, lạnh giọng nói: "Nha đầu kia, làm thế nào lại quật cường như vậy được?"
Diệp Hoan thấy hơi buồn cười nhìn Bắc Đường Ngôn, nhỏ giọng nói: "Không phải quật cường giống Vương gia sao?"
"Muốn chết?" Bắc Dường Ngôn nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Hoan.
Diệp Hoan nghịch ngợm nhún vai, sau đó nhanh chóng ngậm miệng mình lại, hắn còn chưa sống đủ đâu.
Mai Hương cứ như vậy ở bên cạnh Lăng Nhược Hi, không nói lời nào, cũng không quấy rầy, bởi vì nàng biết, trong lòng của Lăng Nhược Hi đang có một khối lửa, có lẽ chỉ có trận tuyết lớn bay tán loạn như thế này, mới làm tâm trạng bình tĩnh lại được, khôi phục lý trí, đấu với bọn đầu ngưu quỷ xà thần kia!
Trời dần dần tối đi, hai chân của Lăng Nhược Hi thoáng run rẩy, nhưng vẫn như cũ không có ý định rời đi, vẫn đứng thẳng quật cường ở nơi đó, nhìn thấy thật cô độc, trong ánh mắt tràn đầy sự bi thương.
Mai Hương thật sự nhịn không được nữa, lặng lẽ bước tới bên cạnh Lăng Nhược Hi, từ phía sau ôm chặt lấy Lăng Nhược Hi, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, đủ rồi, thật sự đủ rồi, cho dù chúng ta đứng ở chỗ này cho tới chết, Thu Cúc cũng sẽ không trở về nữa!"
Lăng Nhược Hi thu hồi lại bi thương, trong nháy mắt, bi thương tràn đầy trong đáy mắt đã bị sự bình tĩnh thay thế, Lăng Nhược Hi cứ như thể không hề có chuyện gì vừa phát sinh, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn ngôi mộ, bình tĩnh xoay người rời đi.
Tuy rằng Mai Hương cảm thấy Lăng Nhược Hi biến hóa quá mức lạ thường, nhưng vẫn rất vui mừng, cuối cùng cũng có thể về phủ.
Vừa về phủ, Mai Hương nhận ra không khí trong phủ hết sức quỷ dị, im lặng đến mức khiến người khác bất an.
Lăng Nhược Hi thản nhiên tiêu sái trở về phòng, ngồi xuống, nhìn Mai Hương, thản nhiên nói: "Ta đói bụng."
"Vậy để nô tỳ đi làm cháo gà xé sợi?" Mai Hương nghe đến đây thì cực kỳ cao hứng, vội vàng xoay người ra ngoài.
Mắt thấy Mai Hương đã ra ngoài, lúc này Lăng Nhược Hi mới lộ ra một tia cười lạnh, lặng lẽ cầm dao găm, chậm rãi hướng tới phòng của Lăng Thanh Dương.
Lăng Thanh Dương không hổ danh là Đại tiểu thư của Lăng phủ, trong phòng cũng không biết tốt hơn phòng của Lăng Nhược Hi là bao nhiêu, nhìn thấy trong viện được trang trí tinh xảo, trong lòng Lăng Nhược Hi thầm cười lạnh.
Nha đầu trong viện thấy Lăng Nhược Hi bước vào, vội vàng trốn sang một bên, dù sao ngày hôm qua Lăng Nhược Hi phóng một đao hướng tới An vương cũng có rất nhiều người nhìn thấy, sau này, bọn họ thật sự không dám trêu chọc Lăng Nhược Hi nữa.
Lặng lẽ mở cửa phòng ra, chợt nghe Lăng Thanh Dương không kiên nhẫn nói: "Hạ Ca, rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Không phải chỉ đi nấu tổ yến thôi sao? Sao mà chậm vậy? Có phải ngươi cũng giống như con tiểu tiện nhân kia không! Không để ta vào mắt?"
"Lăng Thanh Dương!"
Lăng Nhược Hi đứng ở trước giường của Lăng Thanh Dương lạnh lùng nhìn, lộ ra hàm răng trắng đều, cười thật quỷ dị.
Lăng Thanh Dương thấy Lăng Nhược Hi như thấy quỷ, cảm thấy tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng lên trong nháy mắt, cuộn mình ở trong góc giường run rẩy nói: "Lăng Nhược Hi! Ngươi muốn làm gì? Ta chính là tỷ tỷ của ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Lăng Nhược Hi lạnh lùng cười, chậm rãi sờ vào hai má của Lăng Thanh Dương, thản nhiên nói: "Tỷ tỷ? Đúng rồi, ngươi là tỷ tỷ của ta mà, chỉ là, tại sao ngươi lại run rẩy vậy nhỉ? Ta chính là muội muội của ngươi, ngươi sợ ta như vậy làm gì?"
Không biết vì sao, cái nụ cười tươi này của Lăng Nhược Hi trong mắt Lăng Thanh Dương chỉ có mỗi sự âm trầm dày đặc, từng chút từng chút một lùi về phía sau, dùng sức lắc đầu: "Không có, ta không sợ, Nhược Hi, ta biết ngày hôm qua là ta rất xúc động, ta sai rồi, ngươi không cần phải như vậy, được không? Ta van xin ngươi, chuyện này ta sẽ không nói ra ngoài, ngươi cũng không cần phải truy cứu, có được không?"
Lần đầu tiên Lăng Nhược Hi nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Thanh Dương, nhất thời cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng kéo tay Lăng Thanh Dương, ôn nhu nói: "Tỷ tỷ nói gì vậy, chẳng qua chỉ là một nha đầu nhỏ nhoi thôi mà, ta còn không để ở vào mắt, dù sao thì chúng ta mới là tỷ muội ruột thịt, không phải sao?"
Lăng Thanh Dương thật không ngờ Lăng Nhược Hi sẽ nói ra những lời này, liền thả lỏng một ít, cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, đúng như ngươi nói, chẳng qua chỉ là một nha hoàn thấp hèn thôi, không cần phải.. để trong lòng, như vậy đi, ta tặng ngươi mấy đứa thật thông minh được không, xem như là bồi thường."
"Ha ha, thật không? Vậy thật sự phải đa tạ đại tỷ tỷ rồi!"
Lăng Nhược Hi cười ôn nhu, ngay sau đó, thẳng tay không chút do dự chém đứt ngón tay út của Lăng Thanh Dương, máu liền tuôn trào.
"Aaaa! Lăng Nhược Hi, ngươi là đồ tiện nhân! Sao ngươi dám.."
"Sao nào? Một ngón không đủ sao?" Lăng Nhược Hi nghiến răng nghiến lợi, đem dao găm dính đầy máu tươi đặt lên ngón áp út của nàng, trên mặt vẫn cười ôn nhu.
Chính là ôn nhu như vầy, làm cho Lăng Thanh Dương dựng cả tóc gáy, rưng rưng nước mắt, dùng sức lắc đầu: "Không không không, đủ rồi đủ rồi, Nhược Hi, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, cầu xin ngươi buông tha cho ta đi, ta không cố ý, ta thật sự không cố ý."
Ngay lúc này, tôn nghiêm hay gì gì đó đều không quan trọng, Lăng Thanh Dương nhìn cây dao găm sáng lạnh sắc bén, liền cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Lăng Nhược Hi lạnh lùng cười, thu dao về, ghét bỏ lau vào y phục của Lăng Thanh Dương, sau đó thản nhiên nói: "Yên tâm, tay của ngươi ta sẽ chặt đi từng ngón một, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ, Lăng Thanh Dương, ngươi tiêu rồi, bắt đầu từ ngày hôm nay, mỗi ngày ngươi đều phải vượt qua trong địa ngục này!"
Lăng Nhược Hi cất dao vào, không thèm liếc mắt tới Lăng Thanh Dương đang muốn chết ngất đi, thản nhiên chỉnh sửa lại quần áo, xoay người rời đi.
Khi Mai Hương trở lại phòng thì Lăng Nhược Hi đã biến mất, kích động buông chén cháo xuống, xoay người chạy ra ngoài, cùng Lăng Nhược Hi trở về mặt đầy tâm sự.
"Tiểu thư? Người đi đâu vậy?" Mai Hương nhìn Lăng Nhược Hi từ trên xuống dưới, sợ nàng có sơ xuất gì đó.
Lăng Nhược Hi thản nhiên đứng đó, tùy ý để Mai Hương quan sát, thản nhiên nói: "Yên tâm, ta không có việc gì, đi thôi, bên ngoài đang gió lớn."
Lúc này Mai Hương mới để ý tới tay của Lăng Nhược Hi mơ hồ dính máu, rưng rưng nước mắt, lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi giúp Lăng Nhược Hi, vừa bôi thuốc mỡ, vừa sợ Lăng Nhược Hi bị đau, nhẹ nhàng thổi.
Nhưng đáng tiếc, sắc mặt của Lăng Nhược Hi vẫn không thay đổi, giống như một khối thịt để mặc Mai Hương đùa giỡn.
Đau đớn như vầy, đối với Lăng Nhược Hi mà nói căn bản chả là gì cả, còn hơn cả nỗi đau mất con, còn hơn cả việc bị người khác đánh gãy hai chân, còn hơn cả việc trơ mắt nhìn người tỷ muội tốt của mình chết ngay trước mặt, đau đớn này căn bản chả là gì cả.
Tuy là như thế ngày, nhưng Mai Hương vẫn cảm nhận được một tia run rẩy của Lăng Nhược Hi, nhìn thấy bộ dáng quật cường của Lăng Nhược Hi, nước mắt của Mai Hương cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi xuống, ghé vào đùi của Lăng Nhược Hi, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, nô tỳ van xin người, đừng như vậy nữa có được không?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Nữ Quay Về
Chương 99: Thu chút lời
Chương 99: Thu chút lời