Địch tung một cú nhảy xinh đẹp, lập tức đến sau lưng Lâm Tịch.
Quả nhiên là trẻ tuổi khí thịnh, cho rằng làm Lang Vương rồi thì mọi chuyện đều thuận lợi sao? Cái ống đen xì hơi đó có thể giết ngươi trong một lần bắn.
Địch nhớ lại cái ống đen đó, sẽ không tự giác nhớ tới bạn lữ và thuộc hạ đi theo mình, cả hai đều bị thứ phun ra từ ống đen đó đánh trúng mà chết.
Trong lòng Địch rất đau xót, nhưng mà nó có thể làm thế nào chứ? Chỉ có thể bảo vệ tính mạng lại nói. Nghĩ đến đám sói già trẻ trong tộc đàn, chắc chắn tốc độ sẽ không quá nhanh, thế là dựa vào khứu giác và ký ức xuất sắc, quả nhiên Địch rất dễ dàng tìm được tung tích của tộc đàn.
Mà tên Thác ngu xuẩn kia, vậy mà không biết tốt xấu, đến lúc này còn muốn khoe khoang làm náo động. Vứt xuống tộc đàn đơn độc một mình tới đây. Địch vừa dựa theo chỉ dẫn từ khứu giác của mình đi tìm đàn sói, vừa lạnh lùng nghĩ, vậy thì để ngươi nếm thử ống đen lợi hại trong tay hai chân đi, cũng coi như là báo thù cho bạn lữ của nó.
Nếu không phải Thác chặn ngang một cước, hiện tại mình mới là Vương của Lang tộc, uy phong lẫm liệt rong ruổi trong rừng cây rậm rạp và đồng cỏ tươi tốt tại cố hương kia. Chỉ cần sống sót qua mùa đông giá rét này, chẳng phải vẫn có cuộc sống tươi đẹp tại lãnh địa của mình hay sao.
Hết lần này tới lần khác Xích tên lão niên si ngốc kia, vậy mà truyền vị trí cho Thác qua loa như vậy, mặc cho nó liên lụy cả tộc, mang theo mọi người rời khỏi quê hương giống như chó nhà có tang!
Ta không muốn!
Địch ngẩng cao cái cổ lên, bộ lông màu vàng tung bay trong đám cỏ khô, lặng yên không một tiếng động, rất khó nhìn thấy.
Chờ xem, hai chân xử lý ngươi, ta chính là Lang Vương Địch của Lang tộc.
Ta sẽ dẫn tộc đàn trở lại chốn cũ, lại sáng tạo huy hoàng! Mà không phải là một con tôm chân mềm giống như ngươi, chỉ biết lùi bước, vứt mặt mũi sói tổ!
Quả nhiên, "Ầm! Đùng đùng!" Tiếng ống đen vang lên lần nữa.
Địch không khỏi dừng bước nhìn lại, khiến nó thất vọng chính là, cũng không có trông thấy sói trắng Thác máu thịt be bét nằm trên mặt đất.
Lâm Tịch linh hoạt tránh thoát làn đạn của khẩu súng trường Shiki 38, muốn nổ súng phải nạp lại đạn, hai con chó săn cùng chủ nhân vô cùng ăn ý, lập tức nhào lên muốn cùng cắn xé Lâm Tịch, một khi chó săn ngăn chặn con sói trắng này, một phát súng liền có thể kết thúc trận chiến này.
Hai người nhàn nhã đứng ở một bên quan chiến tham lam nhìn con sói to lớn toàn thân màu trắng này.
Tuy rằng da sói không phải rất đáng tiền, nhưng mà đây tuyệt đối là cực phẩm! Lông kim dày đặc kia cũng đã có thể tung bay theo làn gió, mượt mà sáng bóng, toàn thân trắng như tuyết thế mà không có một chút tạp chất, hơn nữa chắc chắn chiều dài của con sói này hơn hai mét, đây là một miếng da lớn cỡ nào chứ!
Không ngờ súc sinh giống như chồn kia lại có thể giúp bọn họ tìm được cực phẩm như thế này, quả thật là phát tài ngoài ý muốn!
Trước mắt hai người dường như có rất nhiều thứ thoảng qua, đồ ăn, rượu ngon, thậm chí có thể đi tìm nữ nhân vui vẻ một buổi tối..
Cho nên khi nghe thấy hai tiếng chó săn gào thét bọn họ cùng nhau sửng sốt, chẳng biết từ lúc nào, hai con chó đã mất đi sức chiến đấu chật vật không chịu nổi, một con nằm nghiêng một con nằm sấp, trên người không có vết thương, nhưng lại nằm im không ngừng nghẹn ngào.
Mà con sói khổng lồ giống như một con nghé con, vậy mà một ngụm ngậm lấy khẩu súng săn trong tay người kia, vung đầu sang phía bên trái, khẩu súng vậy mà trực tiếp bị văng ra ngoài!
Ba người lập tức sợ hãi, không có súng không có chó, bọn họ chính là đồ ăn trong miệng sói.
Hai người run rẩy, một người lấy ra một cây búa ngắn, một người lấy ra một thanh dao găm đưa ngang trước người, trong miệng vẫn không ngừng gọi hai con chó săn ngăn địch.
Gió lạnh thổi lên bộ lông dài của sói trắng, ánh mắt trong vắt của nó trực tiếp nhìn chằm chằm bọn họ, giờ khắc này vô luận là người hay là chó, đều có chút lạnh lẽo.
Không biết tại sao, khi bọn họ nhìn vào đôi mắt con sói này, có cao ngạo, có bễ nghễ, có sự khinh thường, rõ ràng là ánh mắt của một con sói, nhưng lại có cảm giác giống như bị người chằm chằm!
Đột nhiên, trong đầu ba người đồng thời nổ vang một tiếng, giống như sấm sét: "Cút!"
Ông trời của ta ơi!
Tên vừa cầm súng kinh ngạc hoảng sợ nhìn hai người đồng bạn: "Sói.. Sói.. Con sói trắng kia đang.. Đang.. Nói chuyện!"
"Còn chưa cút!" Giọng nói vô cùng uy nghiêm kia lại vang lên trong đầu ba người!
"Được.. Được, lập tức, lập tức cút!"
Không ngờ con sói lớn đó không ăn bọn họ, ba người quá đỗi vui mừng, nghiêng ngã lảo đảo đỡ lấy nhau đứng lên, hét lớn gọi chó săn, tè ra quần mà chạy.
Địch nhìn một màn như vậy, trăm mối vẫn không có cách giải.
Cảm ứng được ba người và chó đã đi càng lúc càng xa, lúc này Lâm Tịch mới xoay đầu lại, ngẩng đầu tru lên kêu đám sói của mình tập hợp.
Nghe được một tiếng sói tru, ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con sói trắng to lớn quỷ dị kia, ngẩng đầu ưỡn ngực, một chữ Lăng Ba Vi Bộ, mang theo một loại nhịp điệu kỳ quái, khí thế uy nghi, vậy mà giống như đế vương đi tuần!
Ba người liếc nhau một cái, hai con chó săn cũng liếc nhau, đây tuyệt đối là sói tinh!
Đã nói sau khi kiến quốc không cho phép thành tinh mà?
Điều này không khoa học!
Tên cầm súng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mẹ nó, súng của lão tử còn vứt ở chỗ đó! Hắn quay đầu muốn trở về tìm, hai người đồng bạn dùng hết sức ngăn cản hắn, tìm em gái ngươi, không thấy đã gặp yêu quái sao, có thể bảo vệ mạng nhỏ đã không tệ rồi!
Hai người đồng bạn rất có nghĩa khí, một người giữ chặt một cánh tay hắn, nắm tay người, kéo tay người đi, nếu người không đi, kéo cho chó ăn.
Lâm Tịch vừa mới điều động chùm sáng trong đầu, trước tiên thí nghiệm một chút cách tấn công bằng tinh thần lực đã đọc được tại Tinh Tế lên hai con chó săn, hiệu quả không tệ, hai con chó run rẩy và sợ hãi đến mức quỳ xuống bởi tiếng nổ vang lên trong đầu.
Sau đó ba tên thợ săn cũng bị cú đâm tinh thần của cô dọa suýt chút nữa tè ra quần, hại đám tiểu đệ đang ẩn núp trong bóng tối không có đất dụng võ, có đôi khi một thủ lĩnh quá lợi hại sẽ làm hại đám thủ hạ tìm không ra cơ hội xoát cảm giác tồn tại.
Đã hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết của con người, lão sói Bác mang theo đám sói con vui mừng chạy tới, Vương của bọn chúng thật sự quá lợi hại, có thể tránh né ống đen không nói, thế mà chỉ cần dùng ánh mắt đã có thể khiến đám hai chân hung thần ác sát bỏ chạy, trong mắt đám sói con đều tràn đầy sùng bái, dưới sự dẫn dắt của lão sói Bác, chúng đều làm theo tư thế triều bái Lang Vương, Đại Vương, xin hãy nhận lấy đầu gối của chúng ta!
Địch nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng như thiêu như đốt, những vinh quang này vốn nên thuộc về nó! Nhưng bạn lữ và thuộc hạ nó vất vả thu phục trong những năm nay đều đã chết, hiện giờ Địch sói đơn thế cô, chỉ có thể lựa chọn ẩn núp trong đàn sói lại nghĩ đường ra.
Lâm Tịch đi đến và đứng yên trước mặt Địch, tinh thần lực bao phủ đàn sói: Sói vàng Địch, nhiều lần vi phạm quy củ tộc đàn, coi mạng sói như cỏ rác, lần này vậy mà bụng dạ khó lường, dẫn hai chân vào tộc đàn, phạt đuổi ra bầy, vĩnh viễn không chứa chấp!
Chúng sói bái phục, cùng kêu lên gào lên một tiếng, toàn phiếu thông qua!
Thật ra đàn sói đã phê bình kín đáo Địch từ lâu, nếu không phải nó lỗ mãng chạy tới chỗ hai chân trộm đồ, hai chân có thể điên cuồng vây bắt bọn chúng sao? Hại tộc đàn mất trắng mấy chiến tướng, nếu không phải thực lực suy yếu rất nhiều, bọn chúng làm sao lại sợ mấy con sư tử trong rừng sâu kia? Làm sao lại rơi vào con đường duy nhất là rời khỏi quê hương này?
Bây giờ nó lại mang theo hai chân đến tìm tộc đàn, một số con sói cảm thấy, đuổi nó đi là Lang Vương quá nhân từ, đối với một thứ có một thân phản cốt gây nguy hại cho tộc đàn, hẳn là nên hung hăng xé nát đầu lâu của nó, để linh hồn nó tiêu tán, vĩnh viễn không thể làm sói.
Hiểu rõ tộc đàn đang xử trí mình, con ngươi tái nhợt của Địch tràn đầy vẻ dữ tợn, đám vong ân phụ nghĩa này! Hiện tại liền bắt đầu quỳ liếm tân Vương sao?
Sói đơn độc bị trục xuất đều có kết cục đáng buồn, Địch nhìn thân ảnh Thác đưa lưng về phía nó không có chút nào đề phòng, đột nhiên nhảy lên một cái, hướng về Lang Vương mở cái miệng to như chậu máu, vậy thì cùng nhau hủy diệt đi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 180: Trương Tam ca: Một đường hướng bắc 11
Chương 180: Trương Tam ca: Một đường hướng bắc 11