*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thái tử ôm Cố Cẩm Nguyên, không quay đầu lại, xải bước đi trên hành lang, trên đường đi tuy ngẫu nhiên thấy vài thị vệ cung nữ, tất cả đều cúi đầu, không người nào dám ngẩng đầu nhìn.
Thái tử ôm Cố Cẩm Nguyên đi thẳng đến biệt uyển, đá cửa tiến vào, sau đó đặt Cố Cẩm Nguyên đang giãy dụa lên nhuyễn tháp.
Cố Cẩm Nguyên đá đạp lung tung, thậm chí giống như chú chó nhỏ cắn cánh tay của hắn.
Hắn gắt gao đè nàng lại, nửa ngồi ở đó, nhìn thẳng nàng, cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy.
Đây là nữ nhân, là nữ nhân sống động, xinh đẹp dịu dàng, như một đóa hoa lan trắng đang nở, nữ tử thiên hạ, không ai có một nửa nhan sắc như nàng.
Đây là nữ nhân của hắn, đời trước đã từng dựa vào trong ngực hắn, bị hắn bắt nạt cho khóc không thành tiếng, ở dưới người hắn giống như một vũng nước!
Hắn vĩnh viên không bao giờ quên, vài lần hắn ra ngoài dẹp loạn, nhận được thư của nàng, nàng nói có “một chuyện gấp” muốn nói cho hắn biết, hắn bởi vì bị thương mà làm chậm trễ, sau đó trở lại kinh thành, nàng đã gả cho Nhị hoàng huynh của hắn.
Đây là chuyện quan trọng nàng muốn nói với mình!
Về sau hắn dẫn đầu binh mã càn quét Bắc Địch, đuổi man di, xâm nhập vào Mạc Bắc, một đường thần phục phiên bang khiến thiên hạ ngưỡng mộ, cứ như vậy sống trở về, hắn đăng cơ làm đế, chính là thiên tử huy hoàng nhất trong sử sách, chính là đế vương tiêu biểu.
Thậm chí hắn nghĩ, mặc kệ bây giờ nàng là Vương phi của ai, mặc kệ nàng mang thai cốt nhục của ai, hắn cũng có thể đoạt.
Chờ hắn trèo lên trên đế vị, hắn muốn đoạt lấy nàng.
Trên đường hắn hồi kinh, lần nữa gặp nàng, kết quả chưa từng nghĩ đến sẽ gặp bẫy rập do mỹ nhân tỉ mỉ sắp đặt, cứ như vậy chết ở trên đường trở về.
Vạn tiễn xuyên tim chết thảm nơi hoang dã.
Hắn là đế vương chi mệnh, vốn không nên chết, nên sau khi hắn chết, không thấy quỷ sai, không vào địa phủ, cứ như vậy bay lượn ở trong hoàng cung.
Hắn nhìn thấy trong tẩm điện, nàng đánh đàn, Nhị hoàng huynh đã trèo lên trên đế vị ngồi nghe, mỗi một tiếng vang lên, vào trong lòng của hắn, đều là đau đớn! Hắn còn thấy, nàng bụng lớn béo phệ, Nhị hoàng huynh ở bên cạnh đỡ nàng!
Lúc này hắn nhìn chằm chằm vào Cố Cẩm Nguyên, trước mắt lại hiện ra ảo ảnh.
Nhị hoàng huynh đăng cơ làm đế đỡ bụng đã nhô lên của nàng, cùng vừa mới sống lại, làm cho hắn có một suy nghĩ bóp chết sự vọng động của nàng.
Đã mang thân thể cho hắn, vì cái gì quay đầu lại liền muốn gả cho Nhị hoàng huynh hắn?
Hay nói đây tất cả đều là âm mưu, trong lòng nàng vốn muốn lấy Nhị hoàng huynh, vì Nhị hoàng huynh, lại không tiếc một lần lại một lần dụ dỗ hắn!
Mà lúc này Cố Cẩm Nguyên, tâm tình cũng không tốt.
Trong bụng nàng quặn đau, toàn thân khó chịu, hai chân không có sức, đây là lúc nàng yếu ớt chật vật nhất, kết quả còn gặp một Thái tử, đột nhiên xuất hiện, lại ôm nàng đi,
Nàng không biết Nhị hoàng tử nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào, càng không biết một màn này còn bị ai nhìn thấy hay không, nàng chỉ cảm thấy dọa người, mặt mũi vô cùng xấu hổ!
Nàng hận không thể đụng đầu vào chỗ nào chết cho rồi.
Mà đối với Thái tử này, nàng càng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết hắn.
Cho nên khi nàng được đặt xuống nhuyễn tháp, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, nàng dùng tay đánh hắn, còn dùng chân đá hắn.
Giờ khắc này, mặc kệ hắn đã cứu mạng mình, chỉ muốn cắn chết hắn.
Nhưng nàng vừa đánh vài cái, liền cảm thấy sức lực trên tay ngươi nọ rất lớn, hắn trực tiếp xoay người nàng lại, làm cho mặt nàng hướng xuống.
“A a” nàng lúc này không nhịn được kêu lên đau đớn, lại cảm thấy buồn bực này là thế nào, chợt nghe “bộp” một tiếng.
Trong đầu nàng trống rỗng, chỉ trong phút chốc, nàng không thể suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đợi đến lúc mông truyền đến cơn đau, rốt cuộc một suy nghĩ xuất hiện trong đầu nàng.
Nàng lại bị đánh, còn bị đánh vào mông?
Xấu hổ, ngượng ngùng, cùng với một chút đau và chỗ bị đánh, nàng không thể tin được ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi, ngươi đánh ta? Ngươi.”
Hơn nữa còn là đánh đòn!
Từ nhỏ nàng dịu dàng hiểu chuyện, cho tới bây giờ làm chuyện xấu cũng không bị phát hiện ra, một người được khen ngợi là bé ngoan, đến giờ nàng chưa từng bị động đến một đầu ngón tay, chứ đừng nói chi đến bị đánh đòn như thế này!
Lời này vừa dứt, hắn lại như vậy, mặc dù không quá đau, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ.
Nàng cũng lại bất chấp hình tượng, ngửa mặt cắn môi khóc nói: “Ta hận ngươi chết đi được, ta muốn bâm thây vạn đoạn ngươi!”
Nàng hối hận, nàng không nên giấu diếm tất cả trước mặt Cố Du Chính!
Nàng phải đi về, làm một nữ nhi khôn khéo lanh lợi ở trước mặt Cố Du Chính, gọi phụ thân, khóc nói phụ thân giúp con, nàng muốn để Cố Du Chính biết rõ, nữ nhi của hắn bị nam nhân khác khi dễ như thế nào, muốn Cố Du Chính tức giận đến sùi bọt mép, để cho Cố Du Chính dùng hết tất cả thủ đoạn ở trên người hắn, làm cho quyền thần và Thái tử đấu đá chết đi sống lại!
Thái tiwr nhìn nữ nhân đang khóc trước mặt.
Thân thể nàng mềm mại nằm ở chỗ này, cánh tay mảnh khảnh cố gắng chống trụ, vì nguyên nhân này, lại càng làm nổi bật lên đường cong duyên dáng của lưng, cùng với cánh tay của hắn ở đặt ở trên eo, mà ở phía dưới, cái mông cao cao nhếch lên, đẫy đà no đủ bị tơ lụa màu hồng bao trùm, dưới hai bàn tay no đủ càng thêm run rẩy.
Hắn nghĩ là muốn đánh nàng vài cái, đánh xong trong lòng lại đau, nhưng nghe tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của nàng, cái thứ ba, hắn nâng cao tay lên rồi lại bỏ xuống.
Lúc bỏ xuống, bàn tay liền bắt lấy, dùng sức xoa.
Cảm xúc rất chân thật, mềm mại tràn đầy lòng bàn tay, theo lực xoa của hắn, vòng eo mềm mại đngs yêu thân thể cũng lung lay theo.
Ngước mắt, lại thấy nàng ngẩng mặt nhìn theo động tác của hắn, thậm chí còn có một giọt nước mặt đọng trên lông mi thon dài đen của nàng, khuôn mặt giống như ngọc.
Mà trong con ngươi ướt át mông lung trong trẻo có căm hận và uất ức, cứ như vậy cắn răng mở miệng nhìn hắn.
Nàng khóc che cái mông, môi hồng mềm mại như cánh hoa cũng run rẩy: “Ngươi, ngươi, ta sẽ hận ngươi cả đời!”
Con ngươi đen của Thái tử rét lạnh: “Tên của ta là Tiêu Tranh.”
Cố Cẩm Nguyên: “Được, Tiêu Tranh, ta sẽ hận ngươi cả đời, chưa từng có người nào làm nhục ta như vậy.”
Ai biết được mới nói một nửa, tay Thái tử lại dùng sức thêm, thân thể nhỏ bé yếu ớt của Cố Cẩm Nguyên bị ép ngồi thẳng, tức giận trong lời nói càng thêm không tác dụng, thậm chí còn phát ra tiếng mập mờ.
Thái tử cúi đầu, muốn hôn nốt ruồi nhỏ của nàng.
Cố Cẩm Nguyên vội vàng né tránh, vừa dùng sức lấy tay đẩy mặt của hắn: “Cút, cút ngay!”
Thái tử cũng không ép nàng, mà nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng: “Làm sao bây giờ, ngươi nói ta phải làm sao.”
Cố Cẩm Nguyên nhìn được chỗ sơ hở, bổ nhào qua, trực tiếp ôm lấy cổ của hắn, cúi đầu cắn một cái.
Một cái này dĩ nhiên là không nhẹ, răng nanh nhỏ cắn xuống, lập tức cảm thấy mùi.
Nàng cắn không tha, trong miệng còn hàm hồ nói: “Ngươi làm ta đau, ta cũng làm cho ngươi đau.”
Thái tử bị nàng cắn, không giãy giụa mà thuận thế ôm lấy nàng, hai người lăn lộn ở một chỗ, thân
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mệnh Hoàng Hậu
Chương 44: Kiếp trước của Thái tử
Chương 44: Kiếp trước của Thái tử