TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quái Dị Thẻ Ma Pháp
Chương 259: Chó ăn cứt thì không bao giờ ăn cơm

Trung niên kia trầm mặt nhìn chằm chằm Nhất Thành. Hắn cảm nhận được khí thế trên người Nhất Thành thì trong lòng khiếp sợ. Lão cảm thấy chỉ cần người này xuất thủ thì lão chắc chắn sẽ không chống nổi. Lão mới đột phá đến đại pháp sư không lâu, muốn chiến chắc chắn sẽ chịu thiệt.

- Mệnh lệnh? Các ngươi đang ra lệnh cho chúng ta? Nếu đã muốn ra lệnh như vậy thì để ta giúp ngươi hiểu rõ người nào là người nên ra lệnh.

- Vèo

Nhất Thành không do dự mà chém trên không một đao. Đao khí cực lớn xuất hiện trên không chém về phía lão trung niên kia.

Trung niên biến sắc, nhìn đao khí đang đến mà mặt mày run rẩy. Nhưng lão cũng không thể đứng yên chịu đòn, vội vàng kết ấn, một cột sáng xuất hiện đánh về phía đao khí.

- Ầm

Một tiếng nổ bộc phát xuất hiện trên không, khói mù xuất hiện bao phủ một vùng. Cột ánh sáng biến mất nhưng đao khí đánh thông khói mù tiếp tục đánh về phía trung niên.

- xoẹt

Đao khí chém ngang ngực trung niên, máu tươi bắn ra như suối. May mắn vừa rồi đao khí bị cột sáng đỡ đi một phần lực nếu không đao khí kia đã chém đôi trung niên thành hai.

- Ầm

Trung niên ngã từ trên không xuống, khuôn mắt lão tái nhợt, hai mắt trợn to nhìn chầm chầm Nhất Thành.

- Sao thế, không ra lệnh cho chúng ta nữa hả?

- Ngươi,.. ngươi..

Trung niên trợn mắt, khuôn mặt tái nhợt lắp bắp không nói nên lời.

Đúng lúc này, trong thành bay ra bốn bóng người. Bốn người này đều đạp không mà đi, đi đầu là một lão già gầy ốm. Sau lưng lão là hai trung niên và một người trẻ tuổi.

Nhất Thành nhìn người vừa đến thì giật mình. Hắn giật mình vì hẳn ra những người mới đến là ai. Nhìn sơ qua đám người này liền biết đó là người Pháp Tông, đi đầu lại Mưu Lạc, tổ tông của Pháp Tống. Bên cạnh thêm một người quen nữa là Thái Thượng Trưởng Lão, Mưu Cầu. Còn hai người còn lại thì hắn không biết.

- Lão tổ tông, bọn hắn, bọn hắn… Phụt.

Trung niên dưới đất lắp bắp nhìn về đám người Pháp Tông nói. Lão bị thương quá nặng, chỉ mới mấy câu đã phun ra máu.

- Hừ, người Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện thật bá đạo, lại không để liên minh chính đạo trong mắt sao?

Mưa Cầu khuôn mặt lạnh lùng hừ lạnh nói lớn để cho cả người trong ngoài thành nghe thấy. Hơn nữa còn quy chụp cho thư viện một cái mũ rất lớn. Có thể nói đây là lão cố ý, cố ý nhắm vào thư viện.

- Ồ, cứ nghĩ là ai, thì ra là Pháp Tông người. Thất kính thất kính. Thì ra đánh nhầm chó của Pháp Tống, thất lễ rồi, thật thất lễ rồi.

Nhất Thành tựa cười như không cười cũng phát ra tiếng nói vang vọng. Hắn vừa rồi cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Pháp Tông’, chủ yếu chính là muốn nói ta đánh là người Pháp Tông, chứ không phải là liên minh người, tránh bị quy chụp chống đối liên minh. Hắn không sợ liên minh chính đạo nhưng thư viện nếu chống lại liên minh chính đạo thì chỉ có thể chờ đợi sự hủy diệt.

- Sư đệ ta chính là đại diện cho liên minh mời các ngươi vào thành hội họp, vì sao các ngươi lại động thủ với hắn? Các ngươi có ý gì? Không phải là cố ý chống đối liên minh sao?

- Oh thì ra là liên minh mời gặp mặt. Lúc nãy ta cứ tưởng tên điên nào bỗng nhiên hét lớn với thư viện mới xuất thủ. Hơn nữa, có ai mời người như các ngươi sao? Nói đến thật kỳ lạ, một Pháp Tông lớn như thế mà đến quy tắc lễ nghĩa cũng không hiểu? Thật sự là một đám không chút lễ nghĩa cũng không hiểu. Có cần thư viện chúng ta giới thiệu cho một vài lão sư dạy các ngươi lễ nghi không?

Một trung niên khác cười lạnh cố bám víu chuyện thư viện xuất thủ nhưng Nhất Thành cũng chả quan tâm chuyện này. Hắn nhanh chóng chuyển đề tài sang mắng Pháp Tông người không có giáo dục.

- Ngươi, ngươi.. Dám mắng chúng ta?

Trung niên kia bị Nhất Thành chửi không hiểu lễ nghi thì nổi giận đùng đùng, khuôn mặt đỏ bừng. Hơn nữa lời của Nhất THành rất hiểm, như mắng một người thật ra là muốn mắng cả Pháp Tông.

- Hừ, thư viện các ngươi thật bá đạo. Đánh người còn dám mắng Pháp Tông chúng ta, các ngươi phải chết.

Mưu Lạc đúng trước nheo mắt, khí thế kéo lên, bầu trời bỗng nhiên tối đi, cả người lão phát ta ánh sáng chiếu khắp một vùng. Nhất Thành đứng trước thì bị áp lực kia đè nên, trong ngực cảm thấy nặng nề như muốn phun ra một búng máu. Đúng lúc này, sau lưng hắn Nguyệt Nhị và Nguyệt Tứ bước lên một bước, khí thế của hai người cùng kéo lên, đánh bật lại áp lực của Mục Lạc phát ra.

- Crack Crack

Áp lực va chạm trên không khiến không gian giữa hai đám người nổ từng tiếng lóc bóc.

- Mục Lạc, vạn năm qua đi, tính cách tiểu nhân âm hiểm của ngươi vẫn vậy đúng là chó ăn cứt thì không bao giờ ăn cơm. Muốn chiến thì chúng ta tiếp người.

Nguyệt Nhị và Nguyệt Tứ cười lạnh nói. Hai lão đã hồi phục đến Khởi Nguyên Pháp Sư, đối mặt với Mục Lạc cũng không có chút sợ hãi nào. Trên người còn phát ra chiến ý mãnh liệt. Hai người sau khi hồi phúc thì chưa xuất thủ với ai nên giờ thấy cơ hội thì hai mắt sáng rực.

Nhất Thành nghe lời của hai người này thì dỡ khóc dỡ cười, không nghĩ đến hai người luôn luôn trầm mặc ít nói giờ lại có thể phát ra lời mắng chửi thô tục và đầy kiêu ngạo như vậy.

- Hai người các ngươi là Nguyệt Nhị và Nguyệt Tứ?

- Ha.. Ha.. Ha.. Sao thế, rất bất ngờ khi thấy chúng ta sao?

Nguyệt Nhị ha hả cười lớn hỏi.

Đọc truyện chữ Full