TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 52: Tôi không bán

Khuôn mặt nam tính của Đinh Khiên đỏ bừng lên khi đối diện với sự tức giận của Vy Hiên: "Cô nôn lên người của Thạch, hại anh ta đem chiếc áo choàng anh ta thích nhất vứt đi! Bây giờ cô còn ngủ ở phòng của Thạch, mặc áo tắm của Thạch?! Quả thực không thể tha thứ!"

Vy Hiên một chút cũng không muốn nói chuyện vô nghĩa với anh ấy, trực tiếp đem bàn tay nhỏ quất lên đầu anh: "Tôi không có hứng thú để cãi nhau với anh chàng có đống rác màu xanh lục này đâu."

"Cô.." Đinh Khiên tức giận đến giơ chân, thật giống như đang muốn đá cô một cái.

Thấy Vy Hiên rất hăng hái, Tuyết Chi cũng cảm thấy trong lòng được thả lỏng, rất nhẹ nhỏm: "Đúng rồi, Thạch đâu?"

Đinh Khiên liền mếu máo tố tội: "Thạch bị cô gái này nôn lên người, đang tìm một nơi nào đó để khử trùng!"

Nhìn vào khuôn mặt nam tính lại có tính tình của phụ nữ, mồm anh ta cũng đủ độc, Vy Hiên hơi nhíu lông mày, nâng cằm của anh, bất thình lình hỏi: "Này, anh thích đàn ông sao?"

Đinh Khiên nghe thế liền rất bối rối, thẹn đến hóa giận, hất tay cô ra: "Ai nói?!"

Tuyết Chi chợt nở nụ cười, đi đến đứng bên cạnh anh ta, nheo con mắt phượng lại, ánh mắt sắc nhọn như một con dao trong đêm gió tanh mưa máu: "Tôi có thể chứng minh anh ta thích phụ nữ."

Vy Hiên thích thú dựa vào cạnh cửa: "Ồ?!"

Đinh Khiên vừa muốn gật đầu, nhưng nhìn qua Tuyết Chi liền cảm thấy không đúng, theo bản năng rụt rụt cái cổ.

Tuyết Chi cười tủm tỉm nói: "Nếu như không thích phụ nữ, làm sao lại xem Web người lớn, cho Tiêu Chí Khiêm nhiều hình ảnh phóng đãng như thế, phải không?"

Tiếng "À" đầy ẩn ý của Vy Hiên vang lên, đôi mắt tinh nghịch đầy ý trêu đùa không rời khỏi Đinh Khiên.

Đinh Khiên không thể tin được, đây chính là bí mật của đàn ông! Đàn ông đều là thông qua cách này để thỏa mãn niềm đam mê cháy bỏng đầy kích tình! Không thể tin được Tiêu Chí Khiêm ngay cả chuyện này cũng khai báo ra!

Quay đầu nhìn Tiêu Chí Khiêm, anh vẫn thờ ơ và không quan tâm đến bất cứ điều gì, căn bản không giống như bộ dạng của một tên mật báo! Đinh Khiên thật sự là có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, ủy khuất liếc anh một cái, quay đầu lại đưa ra vẻ mặt đau khổ nói: "Thật ra......thật ra......Tôi cũng chỉ là sợ Tiêu Chí Khiêm không hiểu chuyện đời, cho nên mới gửi cho anh ấy xem vài tấm ảnh..!" Dứt lời, lại lập tức nghiêm mặt nói: "Hoàn toàn là giải thích cho anh ấy hiểu về chuyện sinh lý!"

Lúm đồng tiền của Tuyết Chi như hoa, sắc mặt không thay đổi, ghé sát tai anh chậm rãi nói từng chữ một: "Không cho phép anh một lần nữa cho anh ấy xem những thứ rác rưởi kia."

"Hiểu rồi! Tuyệt đối không có lần sau!" Đinh Khiên gật đầu không ngừng, còn dơ tay lên thề, người yêu của cậu Tiêu, tuyệt đối không nên gây chuyện!

Vy Hiên xem đủ vui, liền đem điếu thuốc trong tay dập tắt, nhìn xung quanh cất tiếng hỏi: "Đây là đâu?"

Đinh Khiên tức giận quay lại nhìn cô: Nhà của Thạch!"

"Nhìn không ra, làm người làm của cậu Tiêu cũng rất có lợi đó."

"Thạch không phải người làm của cậu Tiêu!" Đinh Khiên lập tức thay anh ta đính chính danh phận: "Chúng tôi đều đi theo cậu Tiêu, nhưng tuyệt đối không phải là người làm!"

Người nói không có ý gì, người nghe lại suy nghĩ. Vy Hiên vốn là phóng viên nên tương đối nhạy cảm, từ lời nói của Đinh Khiên không khó để nghe ra, thân phận của Tiêu Chí Khiêm tuyệt đối không bình thường. Cô liếc nhìn Tuyết Chi, sau đó lại di chuyển ánh mắt nhìn qua Tiêu Chí Khiêm đang đứng ở không xa chỗ đó, đúng lúc anh cũng đang nhìn chằm chằm cô. Bắt gặp ánh mắt của cả hai, cô rất nhanh chóng nhận ra Tuyết Chi cũng không thực sự hiểu rõ về anh.

Đi theo... Sau lưng Tiêu Chí Khiêm rốt cuộc là sức mạnh của lực lượng nào? Tổ chức? Xã đoàn? Bang phái?

Tuyết Chi chậm rãi thu hồi ánh mắt, không tiếp tục đoán trong mơ hồ, Tiêu Chí Khiêm không nói chắc chắn có lí do của anh, cô đã từng nói, nếu như Chí Khiêm không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi.

Vy Hiên quay người muốn đi vào thay quần áo: "Được rồi, tôi phải đi về đây."

Thấy cô ấy cuối cùng cũng muốn rời đi, Đinh Khiên vui vẻ gật đầu: "Tôi tiễn cô!"

"Không cần, tôi có chân." Vy Hiên theo bản năng không muốn liên quan đến bọn họ quá nhiều, giúp đỡ Tiêu Chí Khiêm đưa tin là một chuyện, cùng bọn họ làm bạn lại là một chuyện khác. Cô ấy muốn tiếp tục bận rộn, không thể làm phóng viên thì làm nhà văn tự do, tự cung tự cấp, thế nào cũng sẽ có một con đường sống.

Đinh Khiên bĩu môi, gương mặt trắng noãn bên trên lộ vẻ xem thường: " Không cần thì thôi, tôi cũng không muốn.."

Tuyết Chi đi đến trước mặt Tiêu Chí Khiêm, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Tiêu Chí Khiêm, em trở về cùng với Vy Hiên!"

Tiêu Chí Khiêm do dự một lát, gập đầu: "Được, tôi tiễn em!"

Sau khi thay quần áo, ba người rời khỏi toà nhà, đi ra bên ngoài mới phát hiện, ngoại trừ tầng này, ba mươi tầng phía dưới đều tối đen như mực.

"Nơi đây còn chưa bán sao?" Tuyết Chi tò mò hỏi.

Tiêu Chí Khiêm chậm rãi trả lời: "Không vội bán."

Cô triệt để kinh ngạc, hoài nghi hỏi lại: "Tòa nhà này...là của anh sao?"

Tiêu Chí Khiêm nhẹ nhàng gật đầu.

Đi vào tầng hầm đỗ xe, Thạch đã đợi sẵn ở đó, trên người không có chiếc áo choàng đen khiến anh ấy cảm thấy rất khó chịu. Anh di chuyển ánh mắt đến Vy Hiên, rất nhanh sau đó dời đi, coi chừng không quen biết cô.

Vy Hiên lên xe, nhìn anh ấy cười rạng rỡ: "Này, tôi sẽ đền áo choàng cho anh."

Thạch đóng chặt môi, không nói một lời.

Vy Hiên buông thả hai vai, lời cần nói thì cô cũng đã nói ra, có nghe hay không là chuyện của anh, cô tuyệt nhiên sẽ không nhiệt tình bám lấy người lạnh nhạt.

Sau khi đưa hai người về nhà, Thạch mới đưa Tiêu Chí Khiêm đến Tây Sơn, trước khi xuống xe, anh ấy nghiêm mặt nói: "Cuộc họp hội đồng của Tiêu thị sẽ diễn ra vào thứ ba tới, cậu Tiêu có muốn chuẩn bị gì không?"

Tiêu Chí Khiêm vẫn im lặng, cho đến khi anh đẩy cửa xe và bước xuống, mới nhàn nhạt lên tiếng: "Không phải một đòn chí mạng thì không cần thiết."

Thạch hiểu ý: "Biết rồi!"

Trương Thịnh Hải mới từ bệnh viện bước ra nhìn xung quanh, ngay lập tức nhận được cuộc gọi của Tuyết Chi.

Dựa theo địa chỉ của chị gái, cậu đi tới một tòa nhà cao tầng vừa được xây dựng trong thành phố. Đứng ở trước tòa nhà, ngẩng đầu nhìn tòa nhà, lại nhìn bốn phía xung quanh, đến một bóng người đều không thấy, cậu thật sự có chút nghi ngờ chị gái đã đưa sai địa chỉ rồi!

Cậu hoài nghi đi vào, bước tới thang máy, cửa thang máy đóng lại bắt đầu di chuyển, tiến đến tầng cao nhất.

Đến tầng ba mươi chín, cửa thang máy tự động mở ra, Trương Thịnh Hải nháy mắt mấy cái, hướng ra phía ngoài dòm ngó, hành lang yên tĩnh, trước mặt chỉ có một cánh cửa màu đen, rất giống cảnh trong một bộ phim kinh dị.

Vội nuốt một ngụm nước bọt, câu kiên quyết bước ra. Nếu không phải chị gái tự mình gọi điện thoại, cậu thực sự hoài nghi là người nào đó đang đùa giỡn mình.

Đưa tay lên, do dự mà gõ cửa.

Một lúc sau, cửa mở ra, vừa nhìn thấy người ở bên trong, Trương Thịnh Hải ngây ngẩn cả người: "Anh là..." Cậu nhớ rõ mình đã nhìn thấy người đàn ông này trong bệnh viện vào ngày sinh hoạt nhóm. Lúc đó anh mặc một chiếc áo choàng đen, ánh mắt sắc lạnh, khiến người khác đã nhìn thì thật khó để quên.

Thạch liếc nhìn người đang đứng phía đối diện, vô cảm nói: "Vào đi!"

"À.." Trương Thịnh Hải không rõ chị gái muốn làm gì, tại sao phải gọi cậu đến nơi này?

Phòng khách rất lớn, Trương Thịnh Hải tò mò bước vào, ánh mắt dò xét xung quanh. Lúc này, một người đàn ông đẹp trai tóc màu xanh lá từ trong phòng ngủ đi ra, tai trái đeo một chiếc bông tai hình vuông sáng rực rỡ. Anh ta duỗi eo và ngáp: "Thạch, cậu ấy đến rồi sao?"

"Ừ!" Thạch lên tiếng: "Giao cho anh đó." Sau đó, quay người đi vào phòng.

Đinh Khiên đi tới, ngồi ở đối diện Trịnh Thịnh Hải, mắt mở to nhìn cậu ta, ánh mắt di chuyển từ trên xuống dưới. Trương Thịnh Hải ngồi trên ghế sopha vô cùng không tự nhiên, có cảm giác mình đã bị chị gái bán đi.

Cậu mỉm cười cứng ngắc và hỏi một cách lịch sự: "Xin hỏi, chị gái tôi đâu? À, chính là chị Tuyết Chi, chị ấy kêu tôi đến đây!"

"Tôi biết, tôi biết." Đinh Khiên vẫy vẫy tay, thuận miệng nói: "Cô ấy đem cậu giao cho chúng tôi."

Nghe xong, Trương Thịnh Hải chợt tức giận, chị gái đã thực sự đem cậu bán đi?!

Nghĩ đến đó, cậu ngay lập tức nhảy lên ghế sopha, không suy nghĩ mà hét lên: "Mặc kệ chị ấy nhận bao nhiêu tiền, tôi không bán!"

Đinh Khiên triệt để sững sờ một lúc, sau đó phá lên cười: "Ha ha, cậu nghĩ chúng tôi là...haha..." Nhìn Đinh Khiên cười như thế, cậu thậm chí càng tức giận hơn.

Cười đã đủ rồi, Đinh Khiên đột nhiên nghiêm mặt nói: "Từ giờ trở đi, cậu sẽ đi theo chúng tôi, tuy là cậu đi đường tắt không phải là quy tắc của chúng tôi, nhưng mà coi như cậu may mắn, cậu Tiêu đã gật đầu đồng ý." Đinh Khiên nói, khiến cho Trương Thịnh Hải ngây ngẩn cả người.

"Là có ý gì?"

Đinh Khiên cũng không giải thích, mà chậm rãi ung dung nói: "Nghe cho kỹ, cậu Tiêu chỉ cho cậu một nhiệm vụ, phải hoàn thành thật tốt, ngay cả khi cậu đã chính thức tham gia."

Trương Thịnh Hải biết rõ "cậu Tiêu" trong miệng anh ta chính là cái tên Tiêu Chí Khiêm, mơ hồ hỏi: "Cái gì?"

"Ở bên cạnh chị gái của cậu."

"......"

Đinh Khiên nhíu mày, dường như có chút bất lực về nhiệm vụ này: "Chỉ cần bên cạnh chị của cậu có người đàn ông nào xuất hiện, chỉ cần bí mật báo lại ngay lập tức, mọi lúc, mọi nơi. Đây là nhiệm vụ của cậu, hiểu chưa?"

Đến khi Trương Thịnh Hải bị mời rời khỏi, cậu mới mơ màng kịp phản ứng, hóa ra Tiêu Chí Khiêm sợ chị gái bị cướp mất! Cậu không thể không ngửa mặt lên trời mà cười to, giúp Tiêu Chí Khiêm coi chừng chị gái để kiếm tiền, điều này quá dễ dàng rồi! Hóa ra người bị bán không phải mình, mà là Tuyết Chi!

Sau khi Trương Thịnh Hải vừa rời đi, Thạch bước ra khỏi phòng, Đinh Khiên lập tức chạy nhào tới: "Thạch!"

Thạch duỗi tay ra, đẩy Đinh Khiên qua một bên, trầm giọng hỏi: "Cậu ấy thế nào?"

"Ha ha, đứa nhỏ này rất đơn giản, có thể cân nhắc." Giọng điệu của Đinh Khiên giả vờ trưởng thành, mặc dù anh và Trương Thịnh Hải thực sự không khác nhau nhiều.

" Ngọc Diệp có tin tức gì không?"

Đinh Kiên lắc đầu: "Cũng không biết cô ta đã chạy đi đâu.."

"Nếu như, cô ấy đã đến từ sớm rồi thì sao?"

Đinh Khiên khẽ giật mình, ngẫm lại, cũng không phải không có khả năng, cười cười: "Vậy chúng ta chờ cô ấy xuất hiện."

Trong căn phòng tối, chỉ có duy nhất ánh sáng màu xanh mờ nhạt phát ra từ màn hình máy tính.

Bắc Minh Hạo đang ngồi trên ghế, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào hình ảnh mơ hồ trong khung trò chuyện video trên màn hình, chỉ là một đường nét cơ thể ngồi trước máy tính.

"Những gì anh muốn tôi đã gửi đến email cho anh rồi, nhớ thanh toán đủ tiền."

"Tôi muốn kiểm tra hàng trước." Bắc Minh Hạo nắm con chuột máy tính và nói, vào hộp thư mở xem thư do bên kia gửi đến, càng xem lông mày càng nhíu chặt, kinh ngạc hỏi: "Chắc chắn là anh ta sao?"

Đối phương có chút không vui: "Anh đang nghi ngờ năng lực của tôi?"

Bắc Minh Hạo không hỏi thêm câu nào, cũng là bởi vì biết rõ đối phương có năng lực mới không tiếc tiền bỏ một khoản lớn để điều tra Tiêu Chí Khiêm. Nhưng sự thật đang được bày ra trước mắt, thật sự rất kinh ngạc!

Đọc truyện chữ Full