Tiêu Chí Khiêm cùng Tuyết Chi đi ăn cơm, nhưng là quán bên lề đường, hồi còn họ đại học Tuyết Chi rất thích, nhưng vì giữ hình tượng đệ nhất mỹ nữ mà chỉ chọn ăn ở căng tin. Bây giờ không cần quản nhiều như vậy nữa, cô cũng không để ý đến phẩm vị của cậu Tiêu bên cạnh liền kéo anh đi ăn cùng mình!
Tiêu Chí Khiêm ăn không nhiều, đối với thứ cơm rang và đồ cay này, anh vẫn là lần đầu tiên, nhìn thấy Tuyết Chi ăn vui vẻ như vậy, anh cũng miễn cưỡng ăn vài miếng. Mùi vị kỳ lạ, vừa mặn vừa cay, còn có chút chua chua. Anh hơi nhíu mày, buông đũa xuống rồi uống ngụm nước.
Tuyết Chi mỉm cười: “Không thích ăn sao?”
Anh rất muốn lắc đầu, nhưng nhìn thấy thứ đỏ đỏ xanh xanh trong bát, lông mày bất giác nhíu lại vài phần.
“Không thích thì không cần ăn nữa.” Tuyết Chi quan tâm nói: “Lần đầu tiên ăn đồ ăn nhiều như vậy, dạ dày sẽ không chịu được. Lát nữa, chúng ta đi ăn cái gì thanh đạm nữa.”
Cô vô tình thể hiện ra sự dịu dàng như nước khiến trái tim của anh càng lay động, tiến lại gần, thè lưỡi nhẹ nhàng liếm vết dầu dính trên khóe miệng của cô, đầu lưỡi không tự chủ liền lướt qua đôi môi của cô.
Sắc mặt của Tuyết Chi ửng đỏ, vội lùi lại, nhịp tim của cô mất kiểm soát, cô cúi đầu thấp xuống đến mức sắp chạm cả vào cái bát.
Tiêu Chí Khiêm mỉm cười, một tay chống cằn chăm chú nhìn cô.
Không thể nuốt trôi nha!
Tuyết Chi hít sâu một hơi, buông đũa xuống, sợ anh lại tấn công lần nữa, cô mau chóng lấy khăn giấy lau miệng: “Em ăn no rồi, chúng ta đi thôi.”
Khi đứng lên, Tiêu Chí Khiêm thay cô chỉnh lại cái áo khoác ngoài, lại vén vài sợi tóc hơi rối ra sau tai cho cô, dáng vẻ rất dịu dàng đó khiến cho mấy cô gái ở gần đó phải ghen tỵ.
Tuyết Chi chưa từng được đối đãi tỉ mỉ và chu đáo như vậy, đáy lòng giống như rót mật vào, ngọt ngào từ trong ra ngoài.
Có lẽ, đây chính là... cảm giác khi yêu.
Nhìn hai người diễn cảnh ngọt ngào trước mặt, Thạch chỉ cảm thấy trán hơi giật giật một chút.
Quả nhiên, người của Đào Ngột Đường nói không có sai, đường chủ yêu đương chính là điều giày vò nhất đối với thuộc hạ.”
Ngay lúc đó, điện thoại của anh ta đổ chuông: “Đinh Khiên, có chuyện gì?”
“Thạch, Ngọc Diệp xuất hiện rồi!”
Thần sắc của Thạch dần thay đổi...
Sau khi đưa Tuyết Chi về nhà, Thạch mới mở miệng: “Cậu Tiêu, tìm thấy Ngọc Diệp rồi.”
Tiêu Chí Khiêm khóe môi khẽ nhếch lên nhưng ánh mắt không có thu lại: “Để cô ta đến gặp tôi.”
“Ừm.”
Thạch gọi điện cho Đinh Khiên: “Đinh Khiên, bây giờ mang Ngọc Diệp về đây.”
Đinh Khiên đầu bên kia sắp khóc đến nơi: “Cô ta căn bản không nghe lời của cháu nha!”
“Nói với cô ta, là ý của đường chủ.” Thạch tắt điện thoại, lập tức lái xe đến đường Hằng Nguyên.
Xe vừa mới đến gara ở tầng hầm, Thạch đã nhìn thấy cái đầu xanh của Đinh Khiên đang lúng túng đứng đó. Anh ta dừng xe lại, trực tiếp đẩy cửa bước ra: “Đinh Khiên,”
Đinh Khiên nhìn thấy anh ta giống như nhìn thấy vị cứu tính, mau chóng nhào đến, muốn ôm lấy anh ta: “Thạch~”
Thạch dùng một tay đẩy cậu ta ra xa, mặt lạnh hỏi: “Ngọc Diệp đâu?”
Đinh Khiên hếch hếch mắt về sau xe, khi nhìn thấy người ngồi trên đất thì thở phào, sau đó hỏi: “Ngọc Diệp, đoạn thời gian này cô đã đi đâu? Tại sao không liên lạc với chúng tôi?”
Người có thân hình nhỏ nhắn ngồi trên sàn, chiều cao không đủ 1m6, mặc chiếc áo len đắt tiền làm từ lông thỏ, đầu đối mũ, nhìn không rõ mặt. Chân đi một đôi giày vải, nhìn thế nào cũng giống với nữ sinh trung học. Cô ta khoanh tay ngồi ở đó, không có động đậy.
Đinh Khiên bất lực thở dài nói: “Cô ta đã ngồi đây nửa ngày rồi, gọi thế nào cũng không quan tâm.” Càng đáng ghét hơn là, bối phận của Hải Thiên Đường phân chia rất rõ, cô ta gia nhập vào Hải Thiên Đường sớm hơn cậu ta, cậu ta không thể đối cứng với tiền bối được, cho nên chỉ có thể đứng ở chỗ nào khuyên.
Lúc này, Tiêu Chí Khiêm chậm rãi đi tới, quét mắt nhìn cô gái ngồi ở đó, lạnh giọng: “Đứng lên.”
Cô gái cuối cùng cũng có phản ứng, chậm rãi đứng dậy, dáng vẻ lười nhước giống như vừa mới ngủ dậy, chiếc mũ lông che gần hết khuôn mặt của cô ta.
Tiêu Chí Khiêm xoay người bước vào thang máy, Ngọc Diệp lặng lẽ đi theo.
Đinh Khiên gật gù nói: “Vẫn là đường chủ đủ mạnh!”
Hai người cũng đi theo, đến tầng 39, Ngọc Diệp trực tiếp gồi trên ghế sô pha, sau khi trèo lên thì co rúc vào một góc không có động đậy.
Đinh Khiên mở tủ lạnh rót ly nước hoa quả, cung kính đưa cho tiền bối.
Tiêu Chí Khiêm chỉ liếc qua cô ta một cái rồi tầm mắt nhìn đi chỗ khác, Thạch đứng đằng sau anh, hỏi: “Ngọc Diệp, đoạn thời gian này, cô ở đâu?”
Ngọc Diệp ngẩng đầu lên, giọng nói đều đều, không có bất kỳ cảm xúc gì: “Tại sao muốn để Tiểu Hải Tử gia nhập vào Hải Thiên Đường?”
“Tiểu Hải Tử?” Đinh Khiên ngạc nhiên: “Cô không phải nói đến tiểu tử Trương Thịnh Hải đó chứ?”
Ngọc Diệp gật gật đầu, hơi ngâng lên lộ ta một khuôn mặt trẻ con hơi tròn, nhìn tuổi tác chẳng qua chỉ 17-18 tuổi thôi, đôi mắt to, hình như bởi vì không ngủ đủ giấc nên không mở lớn được, giọng nói cũng ít có nhấn nhá, cứ bình bình mà nói: “Tiểu Hải Tử là của tôi, các người ai cũng không được cướp đi.”
Thạch cau mày: “Những ngày này, cô đều ở cùng với cậu ta?”
“Tôi buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.” Ngọc Diệp căn bản giống như không có nghe câu hỏi của anh ta, sau đó nằm ra ghế sô pha, bất quá mới qua vài giây thì đã nghe thấy tiếng ngáy phát ra.
Đinh Khiên chỉ vào cô ta: “Làm ơn đi, nói thế nào thì đường chủ cũng đang ở đây, không được làm như vậy!”
Tiêu Chí Khiêm liếc mắt về phía người nằm trên sô pha, rồi đứng lên: “Kêu cậu ta đến đây nhận người đi.”
Thạch hiểu ý: “Biết rồi.”
Sau khi Tiêu Chí Khiêm bước vào phòng, Đinh Khiên mới hiếu kỳ hỏi: “Cậu Tiêu có ý gì vậy? Cứ đem Ngọc Diệp tặng cho Tiểu Hải vậy sao?”
Thạch quay đầu lại, ý vị thâm sâu nói: “Gia hỏa đó là cô ta chọn.”
Nhận được cuộc gọi của Đinh Khiên, Trương Thịnh Hải hỏa tốc đuổi đến, khi nhìn thấy người ngủ trên ghế sô pha liền vô cùng kinh ngạc: “Đào Nhi?! Em sao lại ở đây?”
Nghe thấy giọng của cậu, cô gái còn đang ngủ mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, nhìn thấy câu, ánh mắt liền phát sáng, dang hai tay ra: “Tiểu Hải Tử!”
Trương Thịnh Hải sải bước đi tới, ôm cô ta vào trong lòng: “Aiya, Đào Nhi, em thật sự làm anh lo chết đi được, sao lại chạy lung tung thế? Còn chạy đến nơi này nữa!!” Ngước mắt lên thì nhìn thấy Đinh Khiên ngốc trệ và vẻ mặt vô cảm của Thạch, đè thấp âm thanh nói: “Chỗ này đều là các chú kỳ lạ, chúng ta mau về gia đi!”
“Được được!”
Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của Ngọc Diệp, Đinh Khiên véo thật mạnh vào cánh tay của mình, đây là đã cho bản thân ăn cái gì mới biến thành như vậy?
“Tiểu Hải Tử, em muốn anh cõng em!” Ngọc Diệp dang hai tay ra, hai chân lắc lư trên đất, môi hồng chúm chím nũng nịu, khuôn mặt căng bóng khiến người khác rất thích.
Đinh Khiên dại cả ra, Thạch ngược lại vẫn điềm tĩnh, chỉ là khóe miệng có hơi co giật.
Trương Thịnh Hải luôn coi cô là cô bé mới lớn, cưng chiều cũng thành quen rồi nên không cảm thấy có gì không ổn, xoay lưng ra, mỉm cười: “Được, anh cõng Đào Nhi.”
“Hi hi,” Ngọc Diệp vui vẻ leo lên, hai tay ôm lấy cổ của cậu, hai chân thì kẹp vào éo của cậu: “Tiểu Hải Tử là tốt nhất!”
“Ha ha, vậy Đào Nhi sau này phải nghe lời, biết chưa?”
“Ừm! Đoàn Nhi sẽ nghe lời!”
Đinh Khiên triệt để muốn phát điên, ai có thể nói cho cậu ta biết, đây không phải Ngọc Diệp đi!
Trương Thịnh Hải cõng Ngọc Diệp đến cửa, quay đầu lại còn không quên nói một câu: “Nói với đường chủ, lần sau tôi sẽ chào hỏi đường chủ sau!” Rôi quay đầu đi vào thang máy.
“Đoàn Nhi,” Trương Thịnh Hải gọi cô ta một tiếng: “Em hôm nay đã chạy đi dâu? Sao lại được hai chú kỳ lạ đó nhặt được? Sẽ không phải em từng lén theo đến đây chứ?!”
Cô gái trên lưng lẩm bẩm nói: “Mấy ngày nay anh đều không đến thăm em~”
“Xin lỗi Đào Nhi, anh gần đây thật sự rất bận. Anh muốn trạng thái cơ thể của mình mạnh lên, có như vậy mới có thể trở nên lợi hại, tương lai mới bảo vệ tốt được em không bị người khác ăn hiếp nữa!”
“Không muốn, Đào Nhi không muốn,” Cô ta chọc tay vào cổ của anh, gương mặt nhỏ áp lên lưng của anh: “Có Đào Nhi bảo vệ anh là đủ rồi.”
Trương Thịnh Hải coi như cô nói đùa, dịu dàng nói: “Được, Đào Nhi bảo vệ anh.”
Cô cười tinh nghịch: “Đoàn Nhi thích Tiểu Hải Tử nhất.”
Hai người đó sau khi rời đi, Đinh Khiên mất nửa ngày mới hoàn hồn lên tiếng: “Thạch, có nên nói cho Tiểu Hải biết không?”
Thạch lắc đầu: “Chuyện của Ngọc Diệp, cô ta tự bản làm, không cần chúng ta nhúng tay vào. Hơn nữa, ý của cậu Tiêu đã rõ ràng như vậy rồi, nhìn dáng vẻ là đã chấp nhận chuyện này.”
Đinh Khiên do dự nói: “Thế nhưng, Ám Đường của chúng ta có quy tắc...”
Thạch rũ mắt xuống: “Ngọc Diệp chắc sẽ hiểu rõ hơn bất kỳ ai, cho nên hãy tin tưởng sự lựa chọn của cô ta.” Giống như cậu Tiêu vậy, đã chọn thì càng kiên định.
Đinh Khiên trề môi, nhào đến ôm lấy cánh tay của anh ta: “Vẫn là thạch tốt nhất, cháu sẽ không cần người phụ nữ khác!”
Thạch tỏ vẻ ghê tởm, nhấc chân đá cậu ta sang một bên: “Cút!”
“Aiya, đừng thô lỗ như thế chứ!” Đinh Khiên bắt chước bộ dạng của Ngọc Diệp ban nãy, dang hai tay ra: “Thạch, cháu muốn cậu cõng cháu~”
Thạch hít thở sâu, nghiến răng nói: “Còn không cút, tôi gọi điện cho chị gái tôi!”
“Đừng mà!” Đinh Khiên kêu lên một tiếng, vội vàng cắp đít trở về phòng.
Trong phòng khách cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Thạch vuốt chân mày, phát hiện người của các phân đường nói không có sai, Hải Thiên Đường không thiếu nhất chính là mấy đứa trẻ có vấn đề.
***
Tuyết Chi ăn mặc chỉnh tề, nhìn mình trước gương, mỉm cười hài lòng rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Từ sau khi giải trừ hiểu lầm với Tiêu Chí Khiêm, tâm tình của cô luôn rất tốt, ngay cả Nguyễn Thanh Mai cũng nhìn ra được, thỉnh thoảng nói câu khó nghe nhưng Tuyết Chi cũng chỉ coi như không nghe thấy nữa.
Ra đến cửa tiểu khu, thì thấy một chiếc Audi màu đen đang lao đến.
Tuyết Chi hơi nhíu mày, tránh sang một bên, lạnh lùng nhìn người vừa bước ra, thấy miếng băng trên đầu của anh ta, Tuyết Chi có chút an ủi.
Bắc Minh Hạo đến trước mặt cô, đôi mắt sâu thẳm tối tăm đang cuồn cuộn như muốn dâng trào. Ánh mắt đó khóa chặt cô, anh ta không có lên tiếng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 72: Nơi này đều là các chú kỳ lạ
Chương 72: Nơi này đều là các chú kỳ lạ