Tiêu Chí Khiêm đi lên phía trước, đứng đối diện hai người, ánh mắt lo lắng quét qua Tuyết Chi, khi chắc chắn rằng cô không bị thương, lúc này nét mặt lạnh lùng không một chút sơ hở: “Cho dù Chiêm Gia Linh mang mặt nạ da người, cô ấy cũng không phải Tuyết Chi, ngay cả điều này cũng không phân biệt được, tôi làm sao có thể xứng với cô ấy?”
Tuyết Chi lập tức hiểu ra, người giả mạo mình vậy mà lại là Chiêm Gia Linh, cô rõ ràng vừa mới thích người phụ nữ thẳng thắn đó…
Bỗng chốc, cô quay đầu nhìn về phía Tiêu Tuyệt: "Chiêm Gia Linh là người của anh?” Người đàn ông này đáng sợ đến mức nào, vậy mà sắp đặt một con cờ ở bên cạnh họ lâu như vậy.
"Ha ha!" Tiêu Tuyệt cười dài một tiếng: "Đừng suy nghĩ nhiều, cô ấy không phải dùng để đối phó với em.” Anh ta ngước mắt lên, đảo qua Tiêu Chí Khiêm, uể oải nói: "Nếu như anh không ra tay, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Tiêu Chính Thịnh."
Trong mắt Tuyết Chi tràn đầy sự chấn động, rốt cuộc, đây là sự hận thù mạnh mẽ đến mức nào mới khiến cho hai anh em không hẹn mà cùng lựa chọn báo thù chính cha đẻ của mình?
"Thả cô ấy ra.” Tiêu Chí Khiêm nói nhẹ, giọng nói chìm đến tận đáy lòng: “Tôi sẽ tha mạng cho cậu.”
Có lẽ là thần giao cách cảm của anh em sinh đôi, Tiêu Chí Khiêm biết rất rõ anh ta muốn gì, biết rất rõ năng lực của anh ta, anh ta nhất định không cho phép mình thất bại lần thứ hai. Cho nên lần này tuyệt đối không thể có sai sót nhầm lẫn.
Tiêu Tuyệt chỉ mỉm cười, trong nụ cười có sự xấu xa, không chút kiêng kỵ.
Đây từng là câu nói mà anh ta đã mong chờ từ rất lâu.
"Không!" Tuyết Chi kinh hô một tiếng: "Tiêu Chí Khiêm, anh mau dẫn bọn họ rời đi, chỗ này có chôn bom!"
Tiêu Chí Khiêm cũng không cảm thấy bất ngờ, sắc mặt vẫn không đổi nói: “Tôi biết cậu không sợ chết, thậm chí, càng thích chết chung với cô ấy.” Anh từ từ ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Tiêu Tuyệt: “Nhưng tôi không cho phép.” Sau đó đưa tay chỉ vào Tuyết Chi: "Mạng của người phụ nữ này, tôi không cho phép bất cứ kẻ nào lấy đi.”
"Tiêu Chí Khiêm, tên ngu ngốc này, ai cho anh tự ý chủ trương như vậy?” Tuyết Chi giãy dụa, muốn thoát khỏi Tiêu Tuyệt: "Những lời đã nói, anh quên rồi sao? Cho dù đi đâu, em sẽ đi cùng anh! Anh cho rằng anh chết, em có thể sống hạnh phúc sao?”
Tiêu Chí Khiêm liếc mắt nhìn chằm chằm về phía cô, ánh mắt dịu dàng như muốn tan chảy: “Tuyết Chi, sự cố đó, là thật sao?"
Toàn thân Tuyết Chi chấn động, đôi mắt mở to, kinh ngạc: "Tiêu Chí Khiêm..."
Im lặng, giống như độc dược lan tràn.
Ánh mắt Tiêu Tuyệt mang theo ý cười càng thêm lạnh lùng, khóe miệng lộ ra vòng cung quỷ quyệt, mang theo sự lạnh lẽo thấu xương.
Thật thì sao mà giả thì sao? Người cô ấy yêu từ đấu đến cuối đều là Tiêu Chí Khiêm.
Tuyết Chi há to miệng, không biết nên trả lời anh thế nào. Tiêu Chí Khiêm lại nở nụ cười dịu dàng yếu ớt, nhàn nhàn nói: “Coi như đó là một sự cố tốt.”
Quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tiêu Tuyệt: "Sau khi biết sự tồn tại của cậu, đôi khi tôi tự hỏi một câu, nếu như lúc trước lưu lại người phụ nữ kia bên cạnh, nếu là cậu thì kết quả sẽ thế nào?” Nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt, ẩn giấu một loại lười biếng rõ ràng: “Ít nhất, có một kết quả sẽ không thay đổi.”
Anh sẽ vẫn giống như hiện tại, sẽ yêu say đắm người phụ nữ này, yêu thương cô, yêu nồng nàn, coi cô là duy nhất.
Nhìn qua anh, những lời anh muốn nói Tuyết Chi đều hiểu.
Tiêu Chí Khiêm như vậy, làm sao mà cô không yêu được chứ? Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, ngay cả khi đó là một sai lầm, đó cũng là một sự sai lầm xinh đẹp.
Cô thừa nhận.
Không cần phải nói rõ, Tiêu Tuyệt cũng hiểu như vậy.
"Có biết tôi mất bao nhiêu thời gian để thích ứng với thế giới xa lạ này không? Và có biết tôi dùng bao nhiêu thời gian để thích nghi với việc trở thành cái bóng của anh không?” Anh ta rủ mắt xuống, nụ cười trên môi cũng không giảm, giọng nói tràn đấy từ tính mục nát và trầm mê: “Từ khi tôi rời khỏi nơi lạnh lẽo đó, cho đến nay.”
Sắc mặt Tiêu Tuyệt bất động, trước sau vẫn giống như người đứng xem, ngực thậm chí không phập phồng, cúi đầu lẩm bẩm: "Tiêu Chí Khiêm, thật ra, anh hiểu tôi, giống như tôi cũng rất hiểu anh, cho nên…” Anh ta kéo Tuyết Chi đến trước ngực, dùng sức mạnh nhưng cũng rất dịu dàng, ngăn không cho cô giãy dụa: "Mạng của anh, tôi không quan tâm, thứ tôi muốn là gì, hẳn anh biết rất rõ.”
Tuyết Chi bỗng cười khẽ, nếu đã không thể thoát được, cần gì phải phí công vô ích, cô nghiêng đầu, đảo qua đôi mặt quen thuộc kia, lạnh nhạt nói: "Tiêu Tuyệt, anh muốn cho nổ chỗ này thì làm luôn đi, bất luận là tôi và Tiêu Chí Khiêm ai rời đi, người còn lại cũng sẽ không thể sống một mình, cho nên, tôi tình nguyện cùng anh ấy chết chung.”
Tiêu Chí Khiêm há hốc mồm: "Tuyết Chi..."
Tuyết Chi quay đầu, nở nụ cười dịu dàng với anh: "Tiêu Chí Khiêm, chuyện này, cứ để em quyết định đi.”
Sắc mặt Tiêu Tuyệt có chút vặn vẹo: "Đây chính điều mà em muốn nói cho tôi sao?” Nụ cười trên môi vô cùng cổ quái: “Tốt, vậy ba người cùng chết. Ở một nơi khác, tôi sẽ thắng anh bằng mọi giá!”
Nói xong, anh ta nâng chiếc điều khiển từ xa trong tay lên.
Tiêu Chí Khiêm cười khẽ, căn bản không quan tâm đến lời uy hiếp của anh ta, ánh mắt luôn nhìn về phía Tuyết Chi.
Thật ra thì có chuẩn bị hay không cũng không hề quan trọng, có thể sống rời khỏi đây hay không cũng không còn quan trọng nữa. Quan trọng là anh và Tuyết Chi ở đâu cũng sẽ luôn ở bên cạnh nhau.
"Tiêu Tuyệt!" Tuyết Chi lên tiếng, giọng nói chưa bao giờ dịu dàng như vậy, khiến Tiêu Tuyệt chớp mắt do dự một chút.
Cô ấy có phải quan tâm đến mình một chút rồi không? Trong cuộc sống của cô ấy, có phải có một chút dấu vết của mình rồi không?
Tuyết Chi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào anh ta, mỉm cười: “Sau này, nhất định anh phải yêu thương bản thân mình nhiều hơn một chút.”
Ánh mắt Tiêu Tuyệt dần dần trở nên vặn vẹo.
"Đây chính là lời em muốn nói với tôi?" Anh ta đột nhiên cười to, ghìm chặt cánh tay của cô, giống như vô thức nắm chặt, sắc mặt Tuyết Chi thay đổi, đôi môi mím chặt.
Tiêu Chí Khiêm không có cách nào bình tĩnh được, điều anh không muốn thấy nhất chính là Tuyết Chi đau khổ, dù chỉ một chút mảy may cũng không được. Điều đó còn đau hơn gấp trăm nhìn lần so với việc chính anh phải chịu đựng.
Cánh tay hắn lắc một cái, giơ tay lên, bất thình lình trong tay xuất hiện thêm một khẩu súng lục tinh xảo.
Anh đem từng viên đạn bên trong bỏ ra, sau đó tùy ý xoay một vòng, lại mở tay ra: “Trong này chỉ còn lại một viên đạn, nếu đã là vận mệnh, vậy thì kiểm chứng một chút đi.”
"Không được!" Tuyết Chi phản ứng kịch liệt, cô không thể nào chứng kiến loại trò chơi tàn nhẫn như vậy.
Thế nhưng, Tiêu Tuyệt lại cười.
Ngay khi Tuyết Chi không kịp phản ứng, bỗng chốc cô bị đẩy vào bên trong hầm ngầm.
"Không … "Tuyết Chi hét lên một tiếng, thân thể trực tiếp bị ném xuống đất, may mà tầng hầm nãy cũng không quá cao, nên cô không ngã bị thương. Tuyết Chi đứng lên, lan can sắt trên đỉnh đầu lập tức rơi xuống.
"Tiêu Tuyệt! Thả tôi ra ngoài!"
Cô cầm lấy, liều mạng kêu gào, nhưng hai người ở trên đầu lại mắt điếc tai ngơ.
Tiêu Chí Khiêm trơ mắt nhìn Tiêu Tuyệt làm tất cả những việc này, anh không hề ngăn cản, cũng không can thiệp vào. Bởi vì anh biết, cô ở đó sẽ rất an toàn. Chỉ cần cô không sao, anh sẽ yên tâm.
Tiêu Chí Khiêm đối mặt với Tiêu Tuyệt, Tiêu Tuyệt nhếch môi cười yếu ớt, đưa tay tạo cử chỉ ‘mời’.
Tiêu Chí Khiêm không nói hai lời, giơ súng lên nhắm ngay vào huyệt thái dương của mình, ngay cả một chút do dự cũng không có, động vào cò súng bắn một phát.
"Ba!” Súng phát ra âm thanh khàn khàn.
Không có đạn.
Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, trái tim Tuyết Chi đau đến mức hoảng loạn.
Tiêu Chí Khiêm mặt không đổi sắc, trực tiếp ném súng tới.
Tiêu Tuyệt cười tủm tỉm nhận lấy, hoàn toàn giống hệt anh, cũng là sự lạnh nhạt không hề sợ hãi. Anh ta giơ súng lên, nhắm ngay vào huyệt thái dương của mình, mỉm cười bắn một phát súng.
Lại là tiếng khàn.
Anh ta cười: "May mắn của anh luôn tốt hơn tôi, hi vọng lần này cũng như vậy!”
"Đủ rồi, hai người thôi đi, vì sao lại nhất định phải làm như vậy?” Tuyết Chi rốt cuộc khống thể kiềm chế nổi, khóc rống lên, cho dù cô biết, nước mắt là thứ vô dụng nhất.
"Nhất định phải giết chết đối phương mới cam tâm sao?!"
Tiêu Chí Khiêm nheo mắt, lại giơ súng lên, giọng nói lạnh nhạt dịu dàng hơn mấy phần: “Có một thứ gọi là định mệnh, trước kia tôi không tin, nhưng bây giờ…không thể cưỡng lại được.”
"Không!"
Giọng nói của Tuyết Chi bất lực, vang vọng khắp căn hầm rượu trống trải.
Tiêu Chí Khiêm mở hai mắt ra, đem súng lục ném về cho Tiêu Tuyệt.
"Ha ha!" Tiêu Tuyệt nhận lấy, đem khẩu súng ước lượng trong tay: “Định mệnh, tôi không có thứ đồ vật xa xỉ như vậy, tôi chỉ biết là, người có thể thay đổi tôi, chỉ có cô ấy.” Nói xong, anh ta giương mắt nhìn vào người đối diện, giống như đang soi gương.
Mỉm cười, anh ta nói: "Còn thừa lại hai viên, anh cho rằng sẽ chuyển tới chỗ của ai?”
Sắc mặt Tiêu Chí Khiêm không thay đổi, bình tĩnh nhìn anh ta: "Chuyển tới ai đó không phải là vấn đề của tôi, vì tôi và cô ấy có vô số kiếp sau!”
Tiêu Tuyệt mắt híp mắt lại, cười lạnh, bỗng nhiên giơ súng, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Tôi không tin!”
Vừa mới nói xong, dứt khoát nổ súng.
Súng rỗng.
Ngay lúc đó, bầu không khí đều ngưng tụ lại.
Tuyết Chi ngồi sụp xuống đất, ngây người ngẩng đầu lên, trong mắt là sự hoảng sợ thất thần.
Không, không phải như vậy, không đúng, không nên có kết quả như vậy! Một lần nữa cô quay lại đây, không phải muốn nhìn thấy kết quả như vậy…
Nụ cười trên mặt Tiêu Tuyệt đang khuếch tán, vuốt vuốt khẩu súng trong tay, lại giơ lên, nhắm vào Tiêu Chí Khiêm: "Nhát súng tay, là tôi tiễn anh, hay tự anh đến?”
Không có gì dễ chịu và vui vẻ hơn so với việc tận mắt thấy người này biến mất.
"Đưa cho ai, vậy cũng phải qua chúng tôi trước đã.”
Tiếng bước chân trên cầu thang đã phá vỡ bầu không khí đang ngưng tụ trong hầm rượu.
Nhìn thấy có người xuống từ phía trên, Tiêu Tuyệt vẫn luôn nở nụ cười, mà Tiêu Chí Khiêm cũng không quay đầu lại, giống như mọi chuyện đều được anh nắm giữ, có một loại bày mưu tính kế ngang ngược, lại không thể nào bị lay động.
Có vẻ như không hề chân thực.
Xác định đó là giọng của chị Điềm, Tuyết Chi vội ngẩng đầu lên: “Chị Điềm! Chị Điềm!”
"Tuyết Chi, đừng sợ, là chị đây!” Chị Điềm dẫn theo Đinh Khiêm và Nghê Thư đi xuống: “Cậu Tiêu, phía trên đều xử lý tốt rồi.” Nói xong súng của mấy người trong tay hết thảy đều nhằm vào người Tiêu Tuyệt, chị ta cười lạnh: “Tiêu Tuyệt, tôi xem viên đạn của anh làm sao đấu với những thứ này của bọn tôi.”
Tiêu Tuyệt nhíu mày, súng trong tay lại quay một vòng, nắm chặt lại lần nữa.
Từ từ, anh ta đem khẩu súng chĩa về phía Tuyết Chi đang ở trong hầm, mọi người giật mình, lại tới gần một bước nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 174: Một phần năm sát cơ
Chương 174: Một phần năm sát cơ