TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 284: Đừng ép em bội ước trước

Mà Liên Cẩn Hành lại hết sức chăm chú mút chặt vết thương của Vy Hiên, chậm rãi dùng sức giống như muốn nuốt cả người cô vào bụng mới chịu dừng lại.

Vy Hiên đau đến co rúm lại, bỗng Liên Cẩn Hành đẩy cô ra lùi về sau hai bước, dùng mu bàn tay lau khóe môi.

Vệt máu đỏ rực kiều diễm kia dính lên môi anh như một đóa hoa cheo leo trên vách núi, cực kỳ chói mắt.

"Nếu em phủ định cảm giác của em đối với tôi một lần, tôi sẽ để lại dấu vết như vậy trên người em một lần!" Liên Cẩn Hành nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm khiến Vy Hiên không khỏi rùng mình, Liên Cẩn Hành như vậy rất xa lạ.

Anh lại hơi gật đầu với cô, vẫn giữ phong độ rất lịch sự: "Tôi xin lỗi vì hành động lúc nãy của tôi, đây là lần đầu tiên tôi mất lý trí như vậy, xin lỗi em."

Vy Hiên cắn răng, trừ cánh tay bị đau ra giờ phút này tâm trạng của cô cũng rất hoảng loạn, nhưng lời nói ra lại mềm nhũn không còn sức lực, giống như mang theo vẻ cầu xin nức nở: "Nếu anh đúng là cảm thấy có lỗi với tôi thì hãy cách xa tôi một chút."

Chớ quấy rầy cô, đừng khiến cô mất khống chế!

Liên Cẩn Hành hơi hung hăng, dứt khoát nói: "Không được."

"Anh…Anh chớ ép tôi bội ước trước!"

"Ha ha…" Anh cười to: "Em thử một lần bội ước cho tôi xem, tôi có thể khiến em hôm nay bội ước, ngày mai đã trở thành người của tôi!" Liền Cẩn Hành nói tới đây thì hơi dừng lại: "Nói như vậy ngược lại tôi khá mong chờ đấy."

Vy Hiên bực đến vò vò tóc: "Liên Cẩn Hành sao anh vô lại quá vậy?"

Hành động tự ngược của cô khiến anh không vui, chau mày đi tới chụp tay cô, sau đó sửa lại tóc mái cho cô, hờ hững nói: "Vô lại cũng là bởi vì do em ép tôi."

Vy Hiên trừng mắt nhìn anh: "Tôi không làm gì cả!"

Anh nhếch môi, ánh mắt sâu kín nhìn cô: "Như vậy mới đáng sợ."

Cô không làm gì mà đã khiến anh mất đi lý trí vốn là niềm kiêu ngạo của anh. Nếu cô thật sự làm gì thì không phải sẽ khiến anh càng liều mạng hơn sao?

Vy Hiên biết, nếu cô tiếp tục tranh cãi với anh thì chỉ chịu thiệt, thế là cô nhẹ giọng nói: "Cẩn Hành, tôi không phải là chị Mạn Tinh, những tình cảm mà anh dành cho tôi có thể chỉ là ảo giác của anh, anh muốn bù đắp sự thiếu hụt..."

"Vậy em đối với Tập Lăng Vũ thì sao?" Giọng nói của Liên Cẩn Hành không chút nghi ngờ, anh lạnh lùng nhìn cô: "Chẳng lẽ em đối với anh ta cũng không phải là thông cảm, là bố thí sao?"

"Không phải!" Vy Hiên có vẻ hơi chống cự.

Anh lại nhếch môi: "Vậy anh cũng không phải."

Vy Hiên sửng sốt: "Anh là đang ép tôi thừa nhận?"

Anh lắc đầu, hai tay đặt lên bờ vai cô tạo ra luồng áp lực vô hình khiến cô không thể lùi bước: "Tôi là đang ép em nhận rõ tình cảm của bản thân, còn về phần tôi..." Anh lặng yên một hồi, sau đó bước lên ghé sát vào tai cô nói, nhỏ giọng nói: "Anh đã sớm thấy rõ."

Cơ thể của Vy Hiên cứng đờ, nhưng anh đã kéo cửa ra, đưa mắt hỏi cô: "Em không đi à?"

Vy Hiên đứng yên tại chỗ, cô vốn muốn chống cự một hồi nhưng mới vừa lấy hơi đã chạm phải anh mắt chờ mong của anh, lập tức ỉu xìu, cô cúi đầu nhún vai, giống như du hồn, yếu ớt bước ra cửa.

Vết thương trên cánh tay đau rát, cô hơi nhíu mày, không tự chủ được sờ lên…

"Đau?" Anh hỏi.

Vy Hiên không nhìn anh chỉ bực tức nói: "Anh để tôi cắn thử một cái, chẳng phải sẽ biết sao?"

Liên Cẩn Hành không nói lời nào, lập tức vén tay áo lên, duỗi cánh tay rắn chắc ra đưa tới trước mặt cô.

Vy Hiên nhìn anh như nhìn kẻ điên, tức giận đẩy tay anh ta ra: "Tôi không giống anh. Tôi không cầm tinh con chó!"

Liên Cẩn Hành từ tốn thả tay áo xuống cài nút lại, khóe miệng hơi nhếch lên: "Em không nỡ."

Vy Hiên ngẩn ra, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được.

Liên Cẩn Hành chỉ lo cô nghe không hiểu, tốt bụng nhắc lại lần nữa: "Anh là nói em không đành lòng."

Vy Hiên vội cụp mắt, chộp tay anh, vén tay áo lên cắn mạnh xuống.

Cô hung hăng cắn anh, hơi híp mắt lại nhưng trong mắt là ngập tràn cảm giác khuây khỏa và thành công sau khi trả được thù. Người đàn ông bị cô cắn kia vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn dáng vẻ cắn người hả hê của cô anh buồn cười đến độ mặt mày cong cong.

Là ai mới vừa nói bản thân không phải cầm tinh con chó?

Nhân viên đang qua lại bên cạnh đều hơi choáng váng, ai nấy đều không hiểu ất giáp gì. Bọn họ đang cãi nhau à? Nhưng sao nhìn mặt tổng giám đốc giống như đang hưởng thụ thế kia, nhưng nhìn kỹ lại không giống...

Bọn họ lại dè dặt nhìn về phía Vy Hiên, hoàn toàn không chịu nổi cảnh tượng máu me này…

Không nghĩ tới, tổng giám đốc thanh tâm quả dục lại hợp với kiểu phụ nữ như thế!

Vy Hiên cắn vô cùng hả hê, lúc nhả ra cả quai hàm của cô đã tê cứng, sau đó nhìn lên dấu răng trên cánh tay anh, tuy không có máu nhưng cũng bị cắn đến vừa đỏ vừa sưng, cuối cùng cô cũng cười rộ lên.

"Hết giận rồi?" Anh vừa hỏi vừa thả tay áo xuống.

Vy Hiên vừa muốn gật đầu nhưng kịp thời ý thức được lập trường ta - địch nên nghênh mặt lên nói: "Liên Cẩn Hành, tôi cảnh cáo anh, nếu anh..."

Anh không rảnh để nghe lời uy hiếp của cô, chỉ lo kéo tay cô đi đến phòng y tế của công ty: "Em vào đây xử lý vết thương trước đã."

"Tôi còn chưa nói xong mà!" Vy Hiên bị anh làm lơ, tức đến giậm chân.

"Em để dành sau này nói cho đủ." Anh quay đầu lại, trực tiếp dùng tay búng trán cô: "Trừ khi em muốn để lại sẹo."

Sắc mặt Vy Hiên hơi thay đổi, cô dứt khoát lướt qua người anh, đẩy cửa phòng y tế ra.

Vừa lúc đó điện thoại di động của Liên Cẩn Hành vang lên, anh đứng lại nghe điện thoại.

Nhân viên y tế thấy vết thương trên tay cô cau mày nói: "Đứa bé gấu nhà cô bướng bỉnh thế à? Sao có thể cắn người lớn thành ra thế này?"

Vy Hiên: "..."

"Mà người lớn các người cũng lạ thật, đây là lúc nên dạy dỗ con cái, các người nên nghiêm khắc góp ý sai lầm cho con, nếu tiếp tục chiều chuộng kiểu này bọn nhỏ sẽ đi cắn các bạn khác đấy!"

Vy Hiên: "..."

Lúc này, Liên Cẩn Hành đẩy cửa đi vào, nhân viên y tế vừa thấy anh, lập tức cung kính hỏi thăm: "Tổng giám đốc Liên, sao ngài lại đến đây? Ngài có chỗ nào không thoải mái sao?"

Liên Cẩn Hành chỉ vào Vy Hiên nói: "Là cô ấy."

Vy Hiên thấy dáng vẻ không hiểu của đối phương, cô kiên nhẫn giải thích: "Anh ấy là đứa trẻ gấu đã cắn tôi?"

Nhân viên y tế: "..."

Liên Cẩn Hành ra khỏi phòng y tế thì không vui nhìn cô chằm chằm nói: "Em nói với người ta thế nào về anh?"

Vy Hiên nhún vai, vô tội nói: "Là bà chị lúc nãy hiểu lầm, chẳng qua cũng không thể trách được chị ta, ai có thể ngờ người lớn lại hành động ngây thơ thế chứ?" Cô nói xong thì liếc anh một cái, sau đó thi thẳng về phía trước.

Liên Cẩn Hành nhìn cô, lặng lẽ mỉm cười.

Liên Cẩn Hành gần như là áp tải Vy Hiên đi tới dưới nhà ăn nhân viên, biểu hiện rất hào phóng, Vy Hiên vẫn chưa quá quen với ánh mắt soi mói và tiếng bàn tán của những người xung quanh. Cô ôm mặt, cúi mắt xuống, cho đến khi dư quang nơi đáy mắt nhìn thấy đôi giày da bóng loáng, cô mới ngẩng đầu nhìn lướt qua, thái độ bực bội: "Tôi không thích ăn bí đao."

"Vậy càng phải ăn nhiều một chút." Anh đẩy khay cơm lên trước mặt cô, chỉ chiếc đũa vào món bí đao nói: "Đều cho em hết."

Vy Hiên cau mày, ngay cả chuyện ăn uống cũng bị anh giám sát, đúng là khiến người ta vui không nổi, vì thế bầu không khí bữa cơm trưa rất ngột ngạt, nặng nề.

Liên Cẩn Hành vẫn giữ dáng vẻ tao nhã, đạm bạc, nhưng trên người vẫn tỏa ra hơi thở xa cách cấm người lạ đến gần, trừ Vy Hiên ra, bất kể người nào ngồi ở bên cạnh anh cũng đều có cảm giác ảo giác đột ngột.

Vy Hiên giống như không muốn anh nhiều lời nên cô ăn hết sạch thức ăn trong khay, anh lại đưa hoa quả tráng miệng tới: "Ăn hoa quả đi."

"Tôi không thích..."

Anh đưa luôn hoa quả của an cho cô, mỉm cười kỳ lạ, ánh mắt cũng lộ ra ý lạnh: "Em đừng tiếp tục cò kè mặc cả với anh, bằng không em chính là muốn anh hôn em ngay tại đây!"

Anh đột nhiên rướn người lên phía trước, hơi mỉm cười: "Ý này cũng hay lắm, anh rất sẵn sàng phối hợp. Vừa có thể tạo kiểu trước quảng cáo, vừa có thể khiến em cắt đứt sự thông cảm chết tiệt kia, yên phận ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, tốt quá còn gì."

Vy Hiên: "..."

Cô tức giận ăn vội hai quả quýt, bụng cô hơi căng lên, Liên Cẩn Hành đưa tay vỗ đầu cô: "Em làm khá lắm."

Vy Hiên không nói gì chỉ nhìn anh, cô cảm thấy anh lúc này ngây thơ không gì bằng.

"Tôi muốn về..."

Liên Cẩn Hành đứng trước thang máy, quay đầu sang nhìn cô: "Buổi chiều phải thảo luận vấn đề chi tiết của quảng cáo, cho nên em không thể đi đâu hết." Anh nói xong thì thu thầm mắt lại, sờ cằm lẩm bẩm nói: "Đề nghị của chú Tề đúng là rất hay."

Vy Hiên giận dữ, luôn cảm thấy bản thân cô đã tự đào hố chôn mình, đã vậy còn giúp người ta lấp hố.

Trợ lý Tiểu Tần đưa hợp đồng quảng cáo tới, tất cả đều dựa theo nội dung hợp đồng trước đã ký với Nhiếp Vịnh Nhi sau đó thay đổi một số chi tiết, nhưng Liên Cẩn Hành lại lật từng trang xem rất cẩn thận.

Cuối cùng anh buông ra nhìn về Tiểu Tần: "Sửa điều khoản này."

Tiểu Tần lập tức cầm bút đến: "Được rồi, sửa điều khoản nào?"

"Liên quan đến vấn đề trình diễn, bất kể là trường hợp nào cũng không được đóng thế."

Tiểu Tần hơi ngưng lại, ngẩng đầu nói: "Nhiếp Vịnh Nhi thì không có vấn đề, dù sao cô ta cũng là xuất thân chuyên nghiệp, nhưng mà cô Phạm..."

Tuy anh ta không nói hết nhưng ý tứ trong đó rất rõ ràng. Tuy Phạm Vy Hiên rất nổi tiếng trên mạng, nhưng dù sao cô cũng không phải là xuất thân chính quy, nếu trong quảng cáo để lộ ra trình độ nghiệp dư thì sẽ mất hiệu quả rất nhiều.

Liên Cẩn Hành không chút do dự: "Mời giáo viên chuyên nghiệp cho cô ấy."

Tiểu Tần thấy tổng giám đốc khăng khăng như thế chỉ đành đáp lại: "Được, tôi đi làm ngay."

Chờ hợp đồng sửa xong đưa tới lần nữa, Liên Cẩn Hành vẫn lại kiểm tra kỹ càng, chuyện này làm Tiểu Tần ở bên cạnh nhìn đến buồn bực. Rốt cuộc tổng giám đốc Tần là không tin cậu ta hay là không tin công ty của anh đây? Nhìn dáng vẻ nghiêm túc kia của cậu ta, người không biết còn tưởng đó là người đại diện của cô Phạm nữa ấy chứ? Chẳng qua, lỡ như cô Phạm thật sự nổi tiếng, có tổng giám Liên ở đây ngược lại cũng không có ai dám lừa gạt cô.

Sau khi Liên Cẩn Hành xác nhận hợp đồng không có điều khoản nào gây bất lợi cho Vy Hiên thì anh mới nói: "Đưa cho cô ấy ký tên đi."

Tiểu Tần đưa hợp đồng qua phòng khách VIP bên cạnh, Vy Hiên đang làm ổ trong góc đã muốn ngủ gật, khi nhìn thấy hợp đồng cô cũng chẳng cần xem lại, trực tiếp cầm bút lên ký vào, Tiểu Tần hơi run run: "Cô không cần xác nhận lại sao?"

"Có gì cần xác nhận chứ, tôi cũng không phải là ngôi sao nổi tiếng, các người cũng đâu cần lừa gạt tôi."

Cô nói rất đơn giản, nhưng lại khiến Tiểu Tần không nhịn được cảm thán. Rốt cuộc cậu ta cũng hiểu rõ tại sao tổng giám đốc Liên lại xem xét hợp đồng kỹ càng đến vậy rồi, là bởi vì cô gái nhỏ này có lúc thẳng thắn đến độ khiến người khác phải đau lòng.

Đọc truyện chữ Full