TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 301: Vẫn luôn yêu

Phạm Vy Hiên nghe hai người nói chuyện thì cau mày lại đồng thời cả người cảm thấy không biết phải làm sao nên dứt khoát đứng qua một bên.

Tập Lăng Vũ thấy Liên Cẩn Hành cầm túi xách, rõ ràng là của Phạm Vy Hiên thì ánh mắt như muốn phun ra lửa.Anh ta thấp giọng cười nói: "Tổng giám đốc Liên thật là ân cần, thậm chí còn biết cầm túi xách cho phụ nữ."

Liên Cẩn Hành gật đầu: "Đúng vậy, sợ cô ấy mệt."

Phạm Vy Hiên: "..."

Cô biết Vũ không thoải mái, nhưng Liên Cẩn Hành không biết thu bớt lại. Cô chỉ cảm thấy từng đợt không khí lạnh lẽo khiến đầu đau nhức.

Cô đi tới nói: "Để tôi cầm đi."

Liên Cẩn Hành liếc cô một cái, giọng nói không lớn, giọng điệu cũng không tốt: "Đi với tôi mà còn cần em làm những chuyện này sao? Em đứng qua một bên đi, ở đây gió lạnh."

Từ Cường lập tức ngẩng đầu tìm hướng gió, chỗ này có gió sao? Anh ta không thấy mà!

Phạm Vy Hiên bị câu nói của anh chặn lại, nhíu mày. Cho dù cô lo lắng cho Vũ thì không thể tiếp tục làm trò trước mặt phó tổng giám đốc Tề, thế nên cô đành phải lùi lại phía sau theo lời anh nói.

Nhưng trong mắt Tập Lăng Vũ thì chính là ngoan ngoãn thuận theo!

Anh ta lập tức cười khẽ: "Tổng giám đốc Liên đúng là khiến người ta hâm mộ, có một vị hôn thê... dịu dàng như vậy."

Liên Cẩn Hành nhướng mày, dáng vẻ đương nhiên: "Ừm, đúng là nên hâm mộ, nhưng cũng giới hạn đến đây thôi."

Đáy lòng Phạm Vy Hiên chìm xuống, cô nhìn Liên Cẩn Hành với ánh mắt phức tạp.

Tập Lăng Vũ âm thầm siết chặt nắm tay, đôi mắt mang theo ý cười nhìn anh: "A? Anh chắc chứ?"

Từ Cường trợn mắt há miệng, hai người này nói qua nói lại, sao anh ta luôn cảm thấy có vẻ như đang đấu đá quyết liệt vậy chứ!

Từ Cường thấy giám đốc Chu và giám đốc Lý nhìn về phía này thì nhắc nhở: "Tổng giám đốc, chúng ta phải đi rồi."

Tập Lăng Vũ đáp một tiếng, mỉm cười với Liên Cẩn Hành: "Tổng giám đốc Liên, vậy... Chúng ta gặp lại sau." Khi anh ta đi ngang qua Phạm Vy Hiên thì liếc cô một cái, lộ ra sự tủi thân trong mắt...

Lúc này quản lý đi tới: "Tổng giám đốc Liên, tôi đã sắp xếp phòng trên lầu rồi."

Liên Cẩn Hành quay đầu lại nói với phó tổng giám đốc Tề: "Chú Tề, hôm nay chú mệt rồi, đừng về khách sạn, ở lại đây nghỉ ngơi đi."

"Vậy thì..." Phó tổng giám đốc Tề suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng được."

Phạm Vy Hiên cũng không bỏ qua ánh mắt người đẹp đứng sau lưng quản lý nhìn phó tổng, trong lòng cô hiểu rõ. Cô lại nhìn Liên Cẩn Hành, có chút bất ngờ, không nghĩ tới anh sẽ sắp xếp chuyện này...

Phó tổng giám đốc Tề được dìu lên lầu, Liên Cẩn Hành xoay người nhìn Phạm Vy Hiên: "Đi thôi."

Hai người đi song song, Liên Cẩn Hành liếc cô một cái, lại bình tĩnh thu hồi tầm mắt nói: "Chuyện này rất bình thường với đàn ông."

Dường như anh đang giải thích chuyện lúc nãy, nhưng Phạm Vy Hiên nghe thấy thì có chút chói tai, không khỏi cười cười, không nhanh không chậm mở miệng: "Đúng vậy, đàn ông luôn có rất nhiều lý do và kiếm cớ cho chuyện này, nhưng những người giống như vậy lại thấy bình thường."

Liên Cẩn Hành dừng chân, quay đầu nhìn cô, lông mày nhíu chặt lại.

Cảm thấy anh dừng lại, Phạm Vy Hiên quay đầu nhìn thì anh đột nhiên nói: "Tôi không giống như vậy."

Phạm Vy Hiên sửng sốt, thấy anh cố chấp như trẻ con, thì cười ra tiếng: "Sao anh lại nghiêm túc như vậy? Tôi cũng chỉ nói như vậy thôi, không có ý ám chỉ ai cả."

Mặc dù cô nói như vậy nhưng anh vẫn nhấn mạnh một lần nữa: "Nhưng tôi không giống như vậy."

Phạm Vy Hiên vội vàng an ủi: "Tôi cũng không nói là anh!"

Anh nhíu mày: "Nhưng em có ý muốn nói tôi giống như bọn họ!"

Phạm Vy Hiên kiên nhẫn giải thích nói: "Là vì lúc nãy anh nói rất bình thường nên tôi mới có thể nghĩ như vậy..."

"Em vẫn nghĩ như thế." Anh nhíu mày càng sâu.

Phạm Vy Hiên nghẹn họng, bất đắc dĩ nhìn anh: "Tôi thật sự không có!"

"Quên đi." Anh lại bước đi lên trước cô, dường như cô còn vừa nghe thấy anh nói thầm vài câu: "Quên đi, thôi cứ bỏ qua đi... Không thể nói chuyện này ngoài miệng được, vẫn nên làm cho em thấy mới có sức thuyết phục..."

Phạm Vy Hiên: "..."

Cô buồn cười nhìn anh. Lúc này Liên Cẩn Hành lộ vẻ nghiêm túc không hề giống như người "Rất am hiểu chuyện này" vừa rồi.

Có lẽ giống như anh nói, anh không giống như những người kia.

Trong xe là một mảnh u ám.

Từ Cường ngồi ở ghế lái, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Người đàn ông ngồi ở phía sau đang hút thuốc, sự lạnh lẽo tràn đầy trong mắt, lạnh lùng nhìn chiếc xe phía trước cách đó không xa.

Hai người đi ra khỏi cửa lớn, không biết đang nói cái gì, cô gái bất đắc dĩ liếc về phía sau một cái, cuối cùng cô lên xe. Trên mặt người đàn ông lộ ra nụ cười nhạt, sau đó cũng ngồi lên xe.

Xe đã chạy đi, mà anh ta vẫn ở tại chỗ.

Sau một lúc lâu, Từ Cường do dự lên tiếng: "Giám đốc, chúng ta..."

Tập Lăng Vũ đặt điếu thuốc vào gạt tàn: "Đi."

"Vâng."

Từ Cường liền khởi động xe, Sau một lúc lâu, anh ta lại nhìn người đàn ông ngồi phía sau qua kính chiếu hậu. Anh ta híp mắt lại, đầu dựa lên ghế, khuôn mặt ẩn trong bóng tối nên không thấy không rõ cảm xúc.

"Giám đốc... Có phải anh... Thích vợ chưa cưới của tổng giám đốc Liên không?" Từ Cường rối rắm nửa ngày mới hỏi câu này.

Tập Lăng Vũ quay đầu liếc anh ta một cái, ngược lại hỏi: "Cậu nói xem?"

Từ Cường có thể khẳng định qua thái độ của anh ta nên gật đầu: "Tôi thấy là tám mươi phần trăm!"

Tập Lăng Vũ ngồi thẳng lên, buồn cười nghiêng đầu nhìn anh ta: "Vì sao lại khẳng định như thế?"

Tập Lăng cũng không bác bỏ suy đoán, tai tiếng, tin đồn, lời bịa đặt... Cái nào cũng được, chỉ cần có liên quan đến anh ta và Phạm Vy Hiên thì anh ta không hề chán ghét! Thậm chí còn có chút vui vẻ.

"Bởi vì khi anh nhìn cô ấy giống như hận không thể ăn cô ấy vậy! Nói không có gian tình... Á không đúng! Nói không phải là tình yêu thì tôi không tin!"

Tập Lăng Vũ cười mắng một câu, tiện tay ném hộp thuốc lá trong tay qua đó: "Cậu thông minh nhất!"

Từ Cường cười ngây ngô một tiếng: "Anh nên nói có đúng hay không!"

Từ Cường thấy phía sau không trả lời nên liếc mắt qua kính chiếu hậu, người đàn ông phía sau lại lùi vào chỗ tối, im lặng giống như chưa từng ra khỏi.

Khi Từ Cường cho rằng anh ta sẽ không trả lời thì anh ta lại lười biếng lên tiếng: "Từ trước đến bây giờ, tôi vẫn luôn yêu."

Liên Cẩn Hành đưa Phạm Vy Hiên đến cửa nhà, anh chủ động xách đàn cello xuống xe, Phạm Vy Hiên đi theo sau, hai người cùng xuống xe.

Trước cửa chung cư, một nam một nữ, một người cao lớn đẹp trai, một người xinh xắn đáng yêu. Hình như hai người đang cãi nhau, cô gái giận dỗi quay mặt đi, hai tay che lỗ tai: "Em nghe không, em không nghe không nghe không nghe... A a a có người đang nói chuyện sao?"

Người đàn ông thấy hành động trẻ con của cô như vậy thì bất đắc dĩ nói: "Trương Tuyết Chi, em như vậy thì... Anh không thể giải thích được."

Cô gái trừng mắt, bỏ tay ra: "Anh để em ngồi chờ như đồ ngốc ở rạp chiếu phim hai tiếng đồng hồ! Anh còn giải thích cái gì? Anh nói anh đi một lát rồi quay lại, em uống hai ly coca, không biết đi vệ sinh bao nhiêu lần nữa! Anh có quay lại không? Có quay lại không?!"

"Anh tạm thời có việc nên không kịp nói với em..."

"Em gọi điện thoại cho anh lại tắt máy! Em không dám đi vì sợ anh quay lại tìm không thấy!"

"Điện thoại hết pin..."

Lúc này, có người đi tới kinh ngạc nói: "Tuyết Chi?"

Trương Tuyết Chi nghiêng đầu thấy Phạm Vy Hiên thì lập tức kéo cánh tay cô: "Phạm Vy Hiên, nhà cậu còn chỗ đúng không? Đêm nay mình muốn ngủ ở chỗ cậu."

Người đàn ông nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Phạm Vy Hiên sửng sốt, lại nhìn về phía người đàn ông đối diện, gương mặt vô cùng tuấn tú, giống như yêu tinh vậy, khí chất kiêu ngạo và cao quý tỏa ra khắp người. Đây chẳng phải là vị hôn phu Tiêu Chí Khiêm của Trương Tuyết Chi hay sao.

Liên Cẩn Hành đi tới gật đầu chào Tiêu Chí Khiêm: "Cậu Tiêu."

Tiêu Chí Khiêm cũng nhàn nhạt gật đầu: "Cậu Liên."

Phạm Vy Hiên thấy bạn tốt cãi nhau với Tiêu Chí Khiêm thì có chút không tự nhiên, cúi đầu không lên tiếng.

Liên Cẩn Hành đang nói chuyện với anh ấy thì cảm nhận được ánh mắt Phạm Vy Hiên. Liên Cẩn Hành ngẩng đầu nói: "Hai người lên lầu nghỉ ngơi trước đi, tôi nói chuyện với cậu Tiêu một lát."

Trương Tuyết Chi nghe vậy thì lập tức kéo Phạm Vy Hiên đi: "Đi thôi! Cậu lên lầu nấu mì cho mình ăn, mình đói bụng muốn chết!"

Phạm Vy Hiên cảm thấy buồn cười, Trương Tuyết Chi cư xử như thế là vì đặt Tiêu Chí Khiêm vào lòng.

Về đến nhà, chưa kịp trêu ghẹo Trương Tuyết Chi, cô ngược lại còn bị Trương Tuyết Chi cười nhạo: "Cậu không thấy lúc nãy khi tách ra thì Liên Cẩn Hành nhìn cậu lưu luyến không rời buồn nôn thế nào đâu!"

Phạm Vy Hiên ngẩn ra: "Có sao?"

Phạm Vy Hiên thấy mặt Trương Tuyết Chi dí sát vào, trên mặt còn có vẻ thích thú thì lập tức phản ứng lại, chán nản đứng dậy: "Trương Tuyết Chi, cậu cũng học được thói xấu rồi!"

Trương Tuyết Chi nhanh tay kéo cô, cười nói: "Được rồi! Coi như mình chưa nói gì!"

Phạm Vy Hiên mím môi không nói lời nào, Trương Tuyết Chi mỉm cười nháy mắt với cô: "Anh Liên của mình có biết không?"

"Biết cái gì?" Cô tức giận hỏi.

"Ôi! Đương nhiên là biết cậu động lòng với anh ấy rồi!"

Trương Tuyết Chi vừa nói xong thì Phạm Vy Hiên trừng mắt với cô ấy: "Cậu đừng nói lung tung! Làm gì có chuyện đó!"

"Còn nói không có?!" Trương Tuyết Chi chỉ vào mặt cô, khó tin nói: "Phạm Vy Hiên, cô Phạm, Miss Phạm! Làm phiền cô hãy vào phòng vệ sinh soi gương được không? Mặt cô phơi phới tình yêu, chan chứa ngọt ngào, còn dám nói không có gì? Chỉ thiếu viết lên mặt bốn chữ “tôi đang yêu đương này” mà thôi!"

Phạm Vy Hiên nhíu mày chặt hơn, buồn bực nói: "Đó là năm chữ."

"Cái gì?" Trương Tuyết Chi phản ứng lại thì đột nhiên cười to: "Thành công! Phạm Vy Hiên! Mình phục cậu!"

Phạm Vy Hiên trừng mắt với cô ấy, có chút buồn bực trong lòng: "Không phải cậu nói muốn ăn mì sao! Còn cười nữa thì mình không nấu cho cậu đâu!"

"Không cười! Không cười!" Trương Tuyết Chi nhanh chóng im lặng, ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô vào phòng bếp: "Thật ra, cậu động lòng với anh Liên của mình khi nào thế? Sao mình không nhìn ra, cô nhóc cậu lại không thành thật vậy!"

Phạm Vy Hiên hít sâu: "Trương, Tuyết, Chi!"

"Được rồi, mình không nói nữa! Lần này mình thật sự không nói!"

Phạm Vy Hiên không để ý tới cô ấy, bắt đầu đun nước.

Một lúc sau.

"Là lúc đi Nepal sao? Mình nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một cơ hội ở đó, chắc chắn là tình cảm cũng được bồi dưỡng ở đó!"

"... Còn muốn ăn mì không?"

"Muốn."

"Vậy mà còn hỏi?"

"Mình không hỏi."

Sau khi nước sôi, Phạm Vy Hiên bỏ mì vào nồi, cô gái đứng bên cạnh nhẫn nhịn đã lâu, rốt cuộc không nhịn được lại hỏi: "Phạm Vy Hiên..."

"Đã nói không hỏi nữa, sao còn …"

"Không phải, mình muốn nói với cậu... Cậu đã bỏ gói gia vị vào nồi..."

Phạm Vy Hiên cứng lại, tay chân luống cuống lấy đũa gắp ra: "Sao cậu không nói sớm?"

Trương Tuyết Chi tủi thân nói: "Cậu không cho mình nói chuyện mà!"

"Sao nghe lời như vậy? Cậu bắt đầu học được một chút quy tắc của cậu Tiêu sao?"

"Này! Không được đả kích bạn bè!"

Phạm Vy Hiên chỉ cười không tiếp lời, cuối cùng nói sang chuyện khác, nhưng trong lòng vẫn có gì đó, vừa chua lại trướng, đang từ từ chui ra ngoài.

Phạm Vy Hiên nhận được điện thoại của Vũ thì mặc thêm áo lông vũ xuống lâu.

Anh ta đứng trong gió lạnh, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, gió thổi đầu thuốc lá đỏ rực lên.

Cô đi qua, ngẩng đầu nhìn anh ta. Tập Lăng Vũ chỉ mặc tây trang, không mặc áo khoác, rất đơn bạc, cô nắm tay anh ta đi về phía chung cư: "Đi vào trong cho ấm."

Anh ta không nhúc nhích, ngược lại nắm chặt tay cô kéo vào lòng.

Ngực anh ta đầy lạnh lẽo, giữa đất trời mênh mông thì lộ vẻ đơn độc, vắng lặng. Phạm Vy Hiên vô cùng đau lòng, hai tay dùng sức ôm anh ta, muốn sưởi ấm cho anh ta.

"Vy Hiên..." Anh ta thì thầm bên tai cô, giống như cắn tai cô làm cho cô ngứa: "Đừng gặp anh ta nữa được không?"

Phạm Vy Hiên nhắm hai mắt lại trong lòng anh ta.

Cô im lặng khiến Tập Lăng Vũ lập tức căng thẳng, thân thể cũng cứng đờ, nhưng vẫn cố chấp ôm cô không chịu buông tay.

Cô đột nhiên nói: "Vũ, chúng ta rời khỏi chỗ này được không?"

Tập Lăng Vũ sửng sốt, cúi đầu nhìn cô.

Phạm Vy Hiên cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt sạch sẽ giống như mặt trời chiếu sáng lên mặt hồ, khóe miệng nhếch lên, tràn ngập mong chờ nhìn anh ta.

Nhưng cô lại lập tức bác bỏ đề nghị vừa rồi, xấu hổ cười, nhanh chóng cụp mắt: "Ôi, tôi lại nói nhảm rồi, vừa rồi tôi nói giỡn đó, cậu đừng cho là thật!"

Tập Lăng Vũ nhíu mày, muốn nói gì đó thì Phạm Vy Hiên lại kéo tay anh ta nói: "Thật là lạnh! Chúng ta đến chỗ anh Chu ăn mì được không?" Không đợi hắn trả lời, lôi kéo hắn liền đi, "Nhanh lên! Thật là lạnh!"

Sau khi cô xoay người lại thì nụ cười bỗng biến mất.

Cô thấy được.

Anh ta có một chút do dự trong mắt.

Nghĩ lại cũng thật là buồn cười, cô cố gắng để Vũ quay lại cuộc sống ban đầu, để anh ta vào công ty học tập. Nhưng khi anh ta đi vào quỹ đạo, phát triển tốt đẹp, lại muốn anh ta từ bỏ tất cả cố gắng vì cô...

Từ khi nào mà cô lại trở nên ích kỷ như vậy? Phạm Vy Hiên, ngay cả cô cũng khinh bỉ bản thân mình!

Tập Lăng Vũ cụp mắt, bao bọc tay nhỏ của cô, lòng bàn tay cọ cọ ngón tay cô. Bởi vì gần đây luyện đàn nên có chút thô ráp, nhanh chóng sẽ tạo ra vết chai.

"Học đàn rất cực khổ sao?" Anh ta hỏi.

Cô quay đầu lại, khẽ cười nhìn anh ta, lắc đầu: "Không hề."

Anh ta thấy ý cười tràn ngập mắt cô, cô thật sự vui vẻ, thì cũng chậm rãi cười theo: "Vậy thì tốt rồi."

Hai người đi vào cửa hàng tiện lợi của anh Chu, chỉ có một người anh ta đanguể oải nằm trên quầy. Vừa nhìn đến bọn họ đi vào thì vội vàng lên lại tinh thần cười nói: "Ôi, người nổi tiếng, sao em lại đến đây? Khách quý ít gặp!"

"Anh Chu! Người nổi tiếng gì chứ! Đừng mang em ra đùa giỡn nữa!" Phạm Vy Hiên xấu hổ sờ mũi nói: "Em đói bụng, muốn ăn mì Oden."

Đọc truyện chữ Full