Vy Hiên nghe buồn cười: “Mình có gì hay mà theo dõi? Chỉ là một minh tinh lỗi thời thôi...không, mình ngay cả minh tinh cũng không phải, nhiều nhất chỉ là một người nổi tiếng trên mạng, một nghệ sĩ âm nhạc nghiệp dư.”
“Có chuyện mình luôn không nói cho cậu biết.” Tuyết Chi nói: “Từ sau khi cậu rời đi, Tập Lăng Vũ đã xử lý tất cả lời đồn liên quan tới cậu, hơn nữa, chuyện của cậu và anh Liên cũng bị người ta viết lên mạng...Rất nhiều người sau khi biết chân tướng đều đăng bài nói, rất hối hận lúc đầu không làm rõ sự thật, đã nói nhiều lời tổn thương cậu.”
Vy Hiên nghe vậy, ánh mắt càng trầm.
“Còn nữa, cửa hàng tiện lợi của anh Chu cũng hot rồi!”
Nghe tới anh Chu, Vy Hiên mới biểu hiện ra thân mật, phì cười nói: “Thật sao?”
“Ừ! Video anh ấy lúc đầu bảo vệ cậu cũng được người ta lật lại, bây giờ là nhân vật đại biểu cho hình tượng bạn thân nam giới ưu tú! Ngày nào cũng có rất nhiều ký giả và fan đến cửa hàng của anh ấy, muốn moi vài tin tức về cậu! À đúng rồi, anh Chu đã có nhóm fan của mình rồi, gọi là cái gì Trư Trư Lạc Viên!”
Vy Hiên nghe nói thì phì cười: “Đây quả thật là phong cách của anh Chu, vậy anh ấy bây giờ có bạn gái rồi sao?”
“Có người đang theo đuổi anh ấy, còn rất xinh đẹp! Nhưng anh Chu nói, không muốn đồng ý vội vàng như vậy, muốn quan sát thêm một khoảng thời gian.”
Vy Hiên nghe vậy càng vui vẻ, cảm thán: “Nghe thấy anh ấy sống tốt, mình cũng yên tâm rồi.”
Lúc đầu, cô còn thật sự vì chuyện của ký giả mà rất xin lỗi anh Chu.
Tuyết Chi nói với cô: “Vy Hiên, chúng mình thật sự đều rất nhớ cậu.”
Vy Hiên không nói chuyện, cô không phải cũng vậy sao?
Tháng sáu, Nepal rất nóng, Vy Hiên giảm bớt thời gian phơi nắng, đa số đều ngồi trong cửa tiệm, viết nhạc phổ, kéo đàn, cũng rất thoải mái. Thỉnh thoảng sẽ có du khách trong nước nghe danh mà tới, muốn tìm cô chụp ảnh chung, ký tên, cô cũng sảng khoái đồng ý.
Cô nghĩ, nếu ngày tháng cứ trôi qua như vậy, đối với cô mà nói cũng là một loại ân huệ.
Mặt trời lên cao, Prasad giục cô đi ngủ trưa, Vy Hiên mới đứng dậy, thì có khách vào.
Chuông gió phát ra tiếng đing đang vui tai, cô ngẩng đầu, nhìn thấy người đi vào, thoáng chốc sững sờ.
Lương Côn Tịnh bước vào, đi thẳng vào ngồi trên bàn cạnh cửa, Prasad không biết cô ta, nhiệt tình đi tới chào hỏi.
Biết cô ta tới tìm mình, Vy Hiên đi tới, nói: “Để em đi.”
Mặc dù không hỏi Vy Hiên, nhưng đã lâu như vậy, không ngừng có người tới tìm Vy Hiên, còn có ký giả truyền thông liên hệ với chị ấy, Prasad liền đoán ra, thân phận trước đây của Vy Hiên tuyệt đối không tầm thường.
Chị ấy cười cười, đưa tới ấm trà liền rời đi.
Vy Hiên ngồi xuống, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ gỗ: “Chuyện gì?”
Ánh mắt Lương Côn Tịnh lại rơi trên bụng cô, chậm rãi nói: “Đứa bé thế nào?”
Vy Hiên buồn cười thu hồi ánh mắt: “Tôi không cho rằng, quan hệ giữa tôi và cô đã thân thiết tới mức sẽ hỏi thăm lẫn nhau.”
Lương Côn Tịnh cũng trực tiếp: “Tôi không phải đang quan tâm cô, tôi chỉ là quan tâm con anh ấy.”
Nhiều ngày như vậy, cô lần đầu tiên nghe thấy có người nhắc tới anh, cảm giác đó, quen thuộc đến có chút tàn nhẫn.
“Rất tốt.” Vy Hiên nói.
Lương Côn Tịnh gật gật đầu, rót ly trà, khẽ nhấp một ngụm.
Im lặng giây lát, lại nói: “Đây là con của Cẩn Hành, đợi sau khi thằng bé ra đời, người nhà họ Liên sẽ tới đón nó đi.”
Vy Hiên đột nhiên chấn động, nhìn cô ta, lại cười: “Tôi sẽ không giao bé cho bất kỳ ai, đây là con của tôi.”
Lương Côn Tịnh nhíu mày: “Bản thân cô sao có thể nuôi lớn bé? Nhưng nhà họ Liên không giống vậy, nhà họ Liên là gia tộc lớn, họ đều là người thân của đứa bé này, sẽ cho nó sự chăm sóc tốt nhất! Cô không thể ích kỷ tước đoạt quyền lợi lựa chọn của nó!”
Vy Hiên dường như không muốn nói nhiều, trả lời nhàn nhạt: “Lựa chọn tốt nhất của bé, chính là ở bên mẹ.”
Cảm xúc của Lương Côn Tịnh rõ ràng có chút kích động: “Vậy cô có suy nghĩ cho Cẩn Hành không? Đây là huyết mạch duy nhất anh để lại trên đời này, nó thuộc về anh ấy, thuộc về nhà họ Liên!”
Vy Hiên hỏi ngược lại: “Lời này nên là cô tới chất vấn tôi sao?”
Lương Côn Tịnh khựng lại, như bị chọc vào chỗ đau, không thể nhúc nhích.
“Anh ấy không còn nữa, tôi biết cô cũng đau lòng không kém gì tôi. Vậy cô hiểu anh ấy, hẳn có thể đoán được quyết định anh ấy đưa ra cho tôi là gì.”
Lương Côn Tịnh không nói chuyện, tay cầm ly siết chặt.
“Quay về đi, thuận tiện nói cho ông Liên một tiếng, trừ khi tôi đi theo Cẩn Hành, nếu không, đứa bé này tôi sẽ không giao cho ông ấy.”
Phạm Vy Hiên đứng dậy muốn đi, nghĩ tới gì đó, quay đầu: “Còn có một cách khác.”
Lương Côn Tịnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, Vy Hiên chậm rãi mở miệng: “Để tôi gả vào nhà họ Liên, trở thành vợ của anh ấy.”
Lương Côn Tịnh chấn động, không nghĩ tới cô sẽ đưa ra quyết định này!
Thật lâu sau, cô ta nói: “Như vậy sẽ có người nói cô ngấp nghé gia sản của nhà họ Liên!”
Vy Hiên phì cười hỏi: “Cô thì sao? Cô sẽ nghĩ vậy sao?”
Cô ta lắc đầu.
“Cô xem, người hiểu tôi đương nhiên sẽ hiểu, người không hiểu có giải thích cũng vô dụng.” Xoay người, cô đi vào trong: “Cho nên, tôi không để ý.”
Lương Côn Tịnh đi rồi, Prasad hỏi cô ta là ai, Vy Hiên suy nghĩ một lát, nói: “Cô ta và em yêu cùng một người đàn ông.”
Hơn nữa, đều là yêu sâu đậm. Cho nên, dựa vào điểm này, Vy Hiên tôn trọng cô ta.
“Vậy cô ta tới làm gì?”
“Cô ta muốn thay những người đó đòi về con của anh ấy.”
Prasad vừa nghe, nhíu mày: “Chuyện này không có đạo lý.”
Vy Hiên cười: “Đúng vậy, không có đạo lý, những chuyện con người ta cố chấp thường thường đều không có đạo lý!”
“Vậy em quyết định thế nào?”
Vy Hiên ngồi xuống, nhìn về phía xa: “Em muốn gả cho anh ấy, trở thành vợ của anh ấy, cũng cho đứa bé một gia đình thật sự, hoàn chỉnh.”
Đứa bé không phải không có ba, chỉ là ba đã rời đi bé quá sớm mà thôi, tiếp nhận sự thực này, tốt hơn tự cảm thấy mình đáng thương.
Phổ La Tát Đức nghe đau lòng, nắm chặt tay cô: “Em còn trẻ, hà tất chứ?”
Vy Hiên mỉm cười lắc đầu: “Em cảm thấy chuyện này rất hạnh phúc!”
Gả cho người mình yêu, cuộc đời như vậy mới xem là viên mãn.
Prasad chỉ dịu dàng nhìn cô, không nói gì nữa.
Đẩy mở cánh cửa nặng nề, Lương Côn Tịnh đi vào.
Liên Thủ Vọng đang ngồi trên xe lăn, thân thể vốn thẳng tắp, lúc này đã còng, tóc như bạc trắng, hốc mắt sâu hoắm. Mặt hướng ra ngoài cửa sổ, ánh mắt khẽ xao động.
“Ông nội...” Cô ta đi tới, khẽ ngồi xổm xuống.
Liên Thủ Vọng lúc này mới thu lại ánh mắt, rơi trên người cô ta: “Cô ta đồng ý rồi sao?”
Lương Côn Tịnh rũ mắt, nói: “Con xin lỗi.”
“Ha...” Ông phát ra tiếng cười khẽ khàn khàn: “Ông đã đoán được rồi.” Ông lại hỏi: “Cô ta nhắc tới yêu cầu gì?”
Lương Côn Tịnh im lặng giây lát, nói: “Cô ta muốn...gả cho Cẩn Hành.”
“Ồ?” Mày Liên Thủ Vọng không nhịn được khẽ run rẩy, thật lâu sau, nói: “Là một cô gái có tình có nghĩa!”
Lương Côn Tịnh ngẩng đầu: “Ông không hoài nghi động cơ của cô ta?”
Liên Thủ Vọng không đáp hỏi ngược lại: “Con nghi ngờ sao?”
Lương Côn Tịnh lắc lắc đầu: “Cô ta sẽ không làm vậy.”
Cho dù cô ta không thích Phạm Vy Hiên, lại rõ ràng cô không phải người tham tài như vậy.
“Xem ra, lần này xem như ông không đồng ý với ánh mắt của Cẩn Hành cũng không được.”
Lương Côn Tịnh có chút ngoài ý muốn: “Cho nên, ông đồng ý rồi?”
Trên khuôn mặt vàng vọt của Liên Thủ Vọng có chút vui mừng: “Ông bà phù hộ, không nghĩ tới, vào lúc còn sống vẫn có thể uống được chén trà cháu dâu!”
Lương Côn Tịnh rũ mắt: “Dạ, con biết nên làm thế nào rồi.”
Lúc cô ta muốn đi ra ngoài, Liên Thủ Vọng gọi cô ta lại: “Tiểu Tịnh...nhà họ Liên thiếu con.”
Lương Côn Tịnh không xoay người lại, kìm nước mắt, lắc đầu: “Không ai thiếu con cả, là con cam tâm tình nguyện.”
Lại nhìn thấy Lương Côn Tịnh lần nữa, Vy Hiên cười: “Hôn lễ lúc nào?”
Lương Côn Tịnh kinh ngạc nhìn cô: “Cô biết?”
Vy Hiên đỡ đàn của mình, không nhanh không chậm nói: “Ông Liên có phong cách của ông ấy, huống chi, ông ấy là ông nội của Cẩn Hành, Cẩn Hành ưu tú như vậy, cũng là di truyền từ ông ấy.”
Lương Côn Tịnh nhìn cô thật sâu, lại rũ mắt, nhàn nhạt cười: “Bây giờ, ngay cả tôi cũng đành phải thừa nhận ánh mắt của Cẩn Hành rồi.”
Hôn lễ vào hai ngày sau, địa điểm là Singapore.
Ngày trước đó, Prasad đóng cửa tiệm, tự mình tiễn Vy Hiên đến sân bay.
Chị ấy nắm chặt tay Vy Hiên, không nói gì, chỉ nắm chặt.
Nghe thấy phát thanh lên máy bay, Vy Hiên an ủi chị ấy: “Em kết hôn xong sẽ quay lại, sẽ hưởng tuần trăng mật ở đây, cho nên chị rất nhanh sẽ lại nhìn thấy em rồi!”
Prasad kìm nước mắt, dặn dò cô: “Nhà đó nhất định là một gia đình có tiền, quy củ không ít, em đi đừng để bị họ bắt nạt! Nếu cảm thấy không như ý, thì lập tức quay lại! Chỗ chị, lúc nào cũng sẽ chừa một phòng cho em!”
Vy Hiên mím môi, muốn cười, cuối cùng lại ôm chị ấy, ép lùi ẩm ướt trong hốc mắt, cô nói: “Em cảm ơn.”
Sau đó xoay người rời đi cùng Lương Côn Tịnh.
Prasad luôn đứng tại chỗ, cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng cô nữa.
Lần thứ hai tới Singapore, là một thành phố xinh đẹp sạch sẽ, tòa nhà cao chọc trời, đường phố hoa lệ, tùy tiện đi trên đường lớn cũng có thể nhận được kinh ngạc.
Vy Hiên ngồi trong xe nhà họ Liên phái tới đón cô, Lương Côn Tịnh ngồi ở một bên, thỉnh thoảng hỏi tình huống của cô.
“Bước vào nhà họ Liên tráng lệ lộng lẫy, Vy Hiên nhìn quanh một vòng.
Cô ta gật đầu, nói: “Nếu không thoải mái thì nói cho tôi biết.”
Vy Hiên cười cười, mở to mắt nhìn cô ta, nói thẳng: “Cảm giác được cô chăm sóc thật sự rất kỳ quái.”
Lương Côn Tịnh nghiêng đầu sang: “Tôi không phải đang chăm sóc cô.”
“Tôi biết, cô đang chăm sóc vợ con của anh ấy.”
Lương Côn Tịnh khựng lại, quay đầu lại, Vy Hiên lại dựa vào lưng ghế, nhắm mắt.
Nhìn chằm chằm cô nửa ngày, Lương Côn Tịnh tràn ra nụ cười bất đắc dĩ: “Anh ấy cũng đã không còn nữa, cô còn không cho tôi cơ hội nào sao?”
“Không cho.” Vy Hiên nghiêm túc nói: “Chúng tôi đã hẹn kiếp sau, cho nên cô không thể chen vào, tôi nói cho cô biết, cũng là vì tốt cho cô, không muốn cô lại trễ nãi thời gian nữa.”
“Cô....”Lương Côn Tịnh lại bị cô chọc tức đến cười: “Không nghĩ tới, cô lại ích kỷ như vậy!”
Vy Hiên cong khóe môi: “Ai kêu trên đời này chỉ có một Cẩn Hành chứ, tôi không dễ dàng gì mới tìm được, sẽ không đuổi anh ấy đi nữa.”
Lương Côn Tịnh chịu thua cô, gật đầu: “Được, tôi không giành với cô nữa.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Vy Hiên cười: “Vậy thì tốt.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 368: Không cho chút cơ hội nào
Chương 368: Không cho chút cơ hội nào