"A Vũ." Phạm Vy Hiên nhìn anh, ánh mắt dịu dàng: "Tài Nhượng nhất định vẫn còn ở trong thôn này!"
Tập Lăng Vũ cứng lại, có chút khó tin: "Sao em biết?"
Phạm Vy Hiên đi đến góc lều nỉ phía tây bắc, ở đó có một bàn thờ, trên đó thờ cúng một tượng Phật. Cô đưa tay xoa nhẹ tượng Phật rồi xòe tay ra cho anh ta xem, trên đó không hề có một chút bụi nào.
"Đây là Phật Dược Sư, người sáng lập y học Tây Tạng, thậm chí y học Tây Tạng trong lòng người dân Tây Tạng có một vị trí rất cao!" Phạm Vy Hiên chậm rãi nói: "Khắp nơi trong lều nỉ này bám đầy bụi bặm, chỉ có tượng Phật này không nhiễm một hạt bụi nào…"
Tập Lăng Vũ nghi ngờ hỏi: "Em nói… Có người thường xuyên tới lau dọn sao?"
Phạm Vy Hiên khẳng định nói: "Không sai."
Nhưng Tập Lăng Vũ cũng không nghĩ vậy: "Có lẽ người dân gần đây hoặc là người nhận ân tình của Tài Nhượng? Cũng không nhất định là ông ta!"
"Có lẽ không phải." Phạm Vy Hiên vẫn không phủ nhận: "Nhưng đây là manh mối duy nhất, tôi không thể từ bỏ! Cho dù không phải ông ta nhưng nhất định cũng có quan hệ không bình thường với Tài Nhượng, không chừng từ miệng người đó có manh mối khác thì sao?"
Tập Lăng Vũ nhìn cô, biết mình không khuyên nổi, anh ta gật đầu: "Tôi ở đây với em!"
"Không.” Phạm Vy Hiên nói: "Cậu về đi, bên Từ Cường sắp không chịu nổi rồi, cậu sáng lập ra công ty nên có trách nhiệm của mình, không phải là người khác."
"Nhưng——" Anh ta khẽ cắn môi: "Tôi không thể để em ở chỗ này một mình được!"
"Ai nói tôi có một người?" Phạm Vy Hiên cười khẽ, tay xoa bụng nhỏ: "Còn có đứa bé nữa."
Ánh mắt Tập Lăng Vũ nhìn xuống có chút phức tạp, càng không buông tay được, cuối cùng anh ta nói: "Được! Tôi về xử lý chuyện công ty xong sẽ đến đây với em."
Phạm Vy Hiên vẫn lắc đầu: "A Vũ, con người phải học cách lớn lên, học cách một mình bước đi, đây là con đường của tôi, không phải là của cậu."
"Con đường của em là tôi!" Tập Lăng Vũ mím chặt môi, ánh mắt kiên định nhìn cô: "Ai nói con người phải phải lớn lên, đừng dạy tôi phải làm gì! Tôi biết rõ con đường mình chọn là thế nào!"
Phạm Vy Hiên nhìn anh ta, không nói thêm lời nào nữa.
Buổi chiều Kỳ Kỳ Cách tìm xe ngựa tới mang đồ đạc của Phạm Vy Hiên đến đây, thuận tiện mang theo chăn đệm và một số đồ dùng hằng ngày.
Phạm Vy Hiên rất biết ơn, Kỳ Kỳ Cách còn giúp cô quét dọn lều nỉ một lần, Tập Lăng Vũ ở bên ngoài buộc chặt vải nỉ, toàn bộ quá trình đều nghiêm mặt, Kỳ Kỳ Cách nhìn thấy vậy cũng không dám đi tới nói chuyện với anh ta.
Buổi tối Cao Oa tới mang cho cô một ít bánh Tsampa. Bà ấy thấy Phạm Vy Hiên thật sự định ở lại chỗ này cũng không nhịn được thở dài: "Cô cần gì phải làm thế?" Bà ấy nói: "Mười mấy năm Tài Nhượng vẫn chưa quay về, cô ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian, không bằng quay về bên cạnh người thân."
Phạm Vy Hiên nhanh chóng soạn quần áo, sau khi bỏ vào ngăn tủ thì quay đầu lại cười với Cao Oa: "Tôi biết mình đang làm cái gì."
Đúng lúc Tập Lăng Vũ xách theo ấm nước đi vào, sau khi anh ta nghe cô nói thì nhìn cô một cái, đặt ấm nước trên bàn, lại cầm khăn lông đi giặt.
Kỳ Kỳ Cách nghiêng đầu nhìn, quay đầu lại liền hỏi: "Chị Phạm Vy Hiên, anh ấy có thích ai không?"
Cao Oa bất đắc dĩ nhìn con gái, Phạm Vy Hiên thuận miệng nói: "Ai? A Vũ sao?"
"Ừm ừm! Là anh ấy!"
Phạm Vy Hiên đặt đồ trong tay xuống: "Sau này nhất định sẽ xuất hiện."
Kỳ Kỳ Cách nghe vậy thì cười: "Vậy nhất định là em rồi!"
Phạm Vy Hiên nhìn cô gái đầy sức sống trước mắt này thì cười: "Em đáng yêu như thế, nhất định sẽ được."
Kỳ Kỳ Cách nghe Phạm Vy Hiên nói thì rất vui vẻ, ít nhất cũng chứng minh cô sẽ không cùng thích một người đàn ông!
Buổi tối, mẹ con Cao Oa phải rời khỏi, Kỳ Kỳ Cách nói với Tập Lăng Vũ: "Vũ! Về nhà thôi!"
Tập Lăng Vũ đang hút thuốc ở bên ngoài, anh ta dập tắt thuốc đi, đến khi không nhìn thấy đốm lửa nhỏ mới ngẩng đầu lên: "Đêm nay tôi không quay về."
Kỳ Kỳ Cách nghe vậy thì nóng nảy: "Sao như vậy được? Hai người trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ không tiện lắm!"
Tập Lăng Vũ nhíu mày, Cao Oa nghiêm mặt: "Kỳ Kỳ Cách, đâu không phải là chuyện con nên quan tâm, nếu con còn nhiều chuyện thì sau khi trở về sẽ lập tức cấm túc!"
"Mẹ…"
"Đừng nói nữa, mau trở về!"
Kỳ Kỳ Cách bất đắc dĩ đi theo mẹ, mỗi bước đi đều rất lưu luyến không rời Tập Lăng Vũ.
Tập Lăng Vũ vén tấm rèm lên, kéo chăn mền qua trải làm đệm, sau đó nằm đi xuống. Phạm Vy Hiên ngồi đối diện, im lặng nhìn anh ta một lát rồi nói: "Chuyện đó, tôi tha thứ cho cậu."
Cơ thể Tập Lăng Vũ run lên, tay đặt lên trán, nhắm mặt lại, một lúc lâu mới lên tiếng: "Ngày mai tôi lên máy bay."
Anh ta xoay người nói: "Đi ngủ sớm một chút."
Phạm Vy Hiên ngẩng đầu, thu lại ánh mắt trong ánh nến mờ tối.
Cô mở mắt ra thì thấy Kỳ Kỳ Cách ngồi xếp bằng ở đối diện, một tay chống má không hề chớp mắt nhìn chằm cô.
Phạm Vy Hiên lập tức đứng dậy: “Em đến đây từ lúc nào?"
"Em đến rất lâu rồi."
"Sao không gọi chị?"
Phạm Vy Hiên mặc áo khoác, tùy tiện buộc tóc thành đuôi ngựa.
"Vũ không cho." Kỳ Kỳ Cách cúi đầu, có chút tủi thân.
"A Vũ đâu?"
"Anh ấy đi rồi."
Cô nhìn chăn mền được anh ta xếp ngay ngắn, lúc này cô mới nhớ tới lời anh ta nói tối hôm qua, nhưng không ngờ anh ta rời đi sớm như vậy, cũng chưa tới kịp chào hỏi.
Kỳ Kỳ Cách có vẻ hồn bay lạc phách, nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy sẽ quay lại không?"
Phạm Vy Hiên lắc đầu, nói không biết.
Cô không muốn anh ta đến, nhưng anh ta vô cùng bướng bỉnh, làm gì nghe lời cô nói chứ.
Kỳ Kỳ Cách đi theo Phạm Vy Hiên đến hồ nước gần đó rửa mặt, dọc theo đường đi đều than ngắn thở dài, lúc đi đến bên hồ, cô ấy ngồi trên một tảng đá, vô cùng đáng thương hỏi: "Nếu anh ấy không quay lại thì sao?"
Phạm Vy Hiên cười khẽ, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Em có thể đi tìm cậu ta mà."
Kỳ Kỳ Cách lại thở dài: "Em lớn như thế này nhưng chưa từng rời khỏi đây."
Phạm Vy Hiên nhúng ướt khăn rửa mặt, thật là lạnh!
"Em có muốn rời đi không?" Cô hỏi.
"Đương nhiên là muốn!" Kỳ Kỳ Cách cúi thấp đầu xuống: “Nhưng mẹ không cho em đi, bà ấy nói em quá đơn thuần, không thích hợp với thế giới bên ngoài. Nhưng không đi thử thì sao biết em có thích hợp hay không chứ?"
"Bà ấy muốn bảo vệ em." Phạm Vy Hiên thu dọn đồ dùng rồi đứng lên quay về: “Sau khi em lớn lên rồi quay đầu lại nhìn thì em sẽ phát hiện ba mẹ mới là người yêu thương và bảo vệ em nhất trên đời này."
"Em cũng biết, nhưng em không muốn giống như bà ấy, cả đời đều ở lại chỗ này đối diện với đồng cỏ bao la, có đôi khi không nhìn thấy cả bóng người."
Phạm Vy Hiên cũng không phủ nhận lời cô ấy nói, dù sao mỗi độ tuổi sẽ có suy nghĩ khác nhau, đến khi cô ấy lớn lên sẽ hiểu được đồng cỏ bao la rộng lớn này quý giá thế nào.
Cả đường đi nói chuyện phiếm, Phạm Vy Hiên cẩn thận hỏi: "Cho tới nay chỉ có em và Cao Oa sống với nhau ssao?"
"Đúng vậy!" Kỳ Kỳ Cách nhún vai nói: "Nhà em vốn là dân du mục, mẹ nói em mồ côi từ trong bụng mẹ, lúc em chưa sinh ra thì ba đã chết. Sau đó mẹ mang theo em đến nhà ông ngoại."
"Ông ngoại của em?"
"Ừ, em cũng chưa từng gặp qua ông ấy, nhưng mẹ luôn nói sẽ nói ông ngoại sẽ trở về."
Phạm Vy Hiên im lặng nghe, trên đường về lều nỉ, Kỳ Kỳ Cách mời cô đi ăn sáng, Phạm Vy Hiên lại hỏi cô ấy cách nhóm lửa nấu cơm ở chỗ này. Dù sao cô đã hạ quyết tâm ở đây không rời đi.
Kỳ Kỳ Cách cũng không vội rời đi, dạy cô cách nhóm lửa bếp lò và làm bánh Tsampa, cuối cùng hai người ngồi trước bàn ăn giải quyết bữa sáng.
Phạm Vy Hiên ngẩng đầu nhìn Kỳ Kỳ Cách ngồi đối diện, chậm rãi hỏi: "Em rất quen thuộc với chỗ này sao?" Từ lúc cô ấy đi lấy dụng cụ thì có thể nhìn ra được cô ấy biết rõ chỗ đặt từng món đồ.
Kỳ Kỳ Cách không để bụng: “Dù sao em cũng thường tới chỗ này."
"Em đến đây làm gì?"
Ánh mắt cô ấy nhìn về phía góc tây bắc nói: "Lau dọn tượng Phật!"
Phạm Vy Hiên ngẩn ra, không ngờ lại là Kỳ Kỳ Cách!
"Tài Nhượng nhờ em sao?"
Kỳ Kỳ Cách cười: "Sao có thể? Tài Nhượng rời khỏi thôn mười mấy năm, em còn không nhớ rõ ông ta như thế nào, sao có thể nhờ em được chứ?"
"Vậy…"
"Là mẹ em."
Phạm Vy Hiên hơi run lên, đè xuống tất cả nghi ngờ xuống, cô lại hỏi: "Có hàng xóm nào làm như thế không?"
Kỳ Kỳ Cách lắc đầu, Phạm Vy Hiên nhíu mày suy nghĩ.
"Chị Phạm Vy Hiên.” Kỳ Kỳ Cách nghiêng người về phía trước, gương mặt hơi đỏ lên hỏi cô: "Vũ làm cái gì vậy?"
Phạm Vy Hiên lấy lại tinh thần, không hề nghĩ ngợi trả lời: "Cậu ta quản lý một công ty."
Hai mắt Kỳ Kỳ Cách phát sáng: "Wow! Có phải rất giỏi không?"
"Ừ, thật sự rất giỏi."
"Vậy… Bên cạnh anh ấy có nhiều phụ nữ không?"
"Rất nhiều." Bắt đầu lúc mười mấy tuổi đã có người biết thư tình cho anh ta, sau khi trưởng thành lại đổi bạn gái liên tục, trời sinh có duyên với phụ nữ.
"Ồ… Vậy sao." Kỳ Kỳ Cách thất vọng cụp mắt xuống, bỗng nhiên lại hỏi: "Anh ấy từng qua lại với bạn gái thế nào?"
Phạm Vy Hiên nói: "Thật xinh đẹp, dáng người cũng tốt."
Kỳ Kỳ Cách ưỡn ngực ngẩng đầu nói: "Vậy bọn họ nhất định không đẹp bằng em!"
Phạm Vy Hiên cười: "Em rất đáng yêu."
Kỳ Kỳ Cách rất vui vẻ, kéo cô đi dạo một vòng: “Cho nên Vũ sẽ thích em đúng không?"
Phạm Vy Hiên nói thật: "Chị không biết cậu ta có thích em hay không, nhưng nếu để vụt mất thì sẽ tiếc nuối."
Kỳ Kỳ Cách nhíu mày: "Hai người nói chuyện thật là kỳ lạ, thích là thích, vì sao còn vụt mất?"
"Bởi vì người ta thích so sánh với quá khứ của mình, luôn cho rằng đồ cũ sẽ tốt hơn đồ mới. Cho nên mong đợi đó trở thành tiếc nuối."
Kỳ Kỳ Cách càng nghe càng không hiểu, cũng không hỏi lại, giống như con bươm bướm chạy nhảy trên đồng cỏ, chiếc váy dài màu vàng dưới ánh mặt trời hạ càng chói lọi, giống như viên ngọc quý trên thảo nguyên. Cho tới bây giờ, Phạm Vy Hiên mới cảm nhận sâu sắc sự quyết tâm muốn bảo vệ con gái của Cao Oa.
Cô nghĩ đến Cao Oa, liên quan đến thắc mắc lúc nãy, cô lại tiếp tục suy nghĩ…
Cô ở lều nỉ thêm hai ngày nhưng không có tiến triển gì, tất cả mọi người trong thôn đều biết cô, nói cô quá ngốc. Bọn họ nghĩ Tài Nhượng rời nhà lâu như vậy lại chưa từng trở về, có lẽ đã không còn ở trên đời này! Ngay cả Kỳ Kỳ Cách cũng nói làm như thế rất vô nghĩa, nhưng Phạm Vy Hiên lại vô cùng kiên trì, mỗi ngày trôi qua nỗi giày vò của nhà họ Liên tăng thêm một chút.
Nhưng cô lại không dám gọi điện thoại! Cô sợ mọi kiên trì của mình trở nên vô nghĩa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 375: Nhất định vẫn còn
Chương 375: Nhất định vẫn còn