Vy Hiên thử nhúc nhích mới phát hiện tay và chân của mình đều bị cột cứng vào xe lăn. Cô ngẩng đầu lên, tìm hướng phát ra âm thanh, hơi thở trở nên không ổn định: “Anh lại muốn làm gì nữa? Một lần rồi lại một lần, còn chưa đủ à?”
Lời nói của cô đã làm Trương Thanh Đình kích động, lòng nhiệt tình ban đầu cũng bị gáo nước lạnh hắt vào người, lạnh thấu tim.
“Lại…” Anh ta bước qua, đèn trong phòng cũng bừng sáng, soi rọi trên gương mặt ánh nụ cười của anh ta: “Trong tim em, tôi chính là ác ma không ngừng làm em bị tổn thương sao?”
Nhìn thấy anh ta, Vy Hiên đã trở nên bình tĩnh, ánh mắt của cô không một gợn sóng, xa lạ đến mức tàn nhẫn: “Anh Đình, tôi đã không còn lại gì nữa rồi, lẽ nào một chút hy vọng cuối cùng tôi dành cho cuộc sống mà anh cũng muốn lấy đi sao?”
“Chết tiệt! Tôi nào muốn làm như thế!” Trương Thanh Đình kéo tóc, đi đến trước mặt cô, anh ta ngồi xổm xuống, khẽ ngẩng đầu lên: “Vy Hiên, em là tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất của tôi, tôi rất muốn dùng cả đời này để bảo vệ em, nhưng em không chịu cho tôi cơ hội…”
“Tôi từng nghĩ đến việc lặng lẽ đứng từ đằng xa, chỉ cần có thể gần em hơn một chút, làm em rể của em thì cũng có làm sao đâu? Nhưng bây giờ…Vy Hiên, anh ta không thể đứng lên được nữa rồi! Đã là đồ tàn phế rồi! Tại sao em vẫn không lựa chọn tôi?”
Gương mặt Vy Hiên sầm xuống, cô nghiến răng gằn giọng: “Tôi không cho phép anh nói anh ấy như thế!”
“Em đang tự lừa mình dối người!” Trương Thanh Đình đứng thẳng dậy, ánh mắt anh ta đượm vẻ xót thương: “Vy Hiên, em đã bị vận mệnh che mờ đôi mắt, em không biết làm gì mới là tốt nhất, người nào mới hợp với em nhất! Không sao cả, tôi không trách em, chỉ cần em cho tôi thời gian thì tôi sẽ giúp em từ từ nhận ra…”
“Không thể nào!” Giọng nói của Vy Hiên lạnh tanh, cô dứt khoát từ chối: “Trương Thanh Đình, hay là anh giết tôi ngay bây giờ đi, những lời lẽ nực cười mà anh nói không thể thành hiện thực được đâu.”
Ánh mắt tổn thương nhìn cô chăm chú: “Sao em lại ghét tôi thế?!”
“Không.” Cô lắc đầu: “Tôi hận anh.”
Trương Thanh Đình giữ vai cô lại, anh ta cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu như tôi nói cho em biết một chuyện khác, e là em sẽ còn hận tôi hơn nữa.”
Gương mặt Phạm Vy Hiên không bộc lộ ra chút cảm xúc nào, cho dù anh ta nói gì thì cũng không làm cô xao động.
Trương Thanh Đình chậm rãi đứng thẳng dậy, anh ta quay người đi, xoay lưng về phía cô, lại giấu mình vào bóng tối: “Hôm xảy ra động đất, tôi luôn ở gần các người, suýt chút nữa đã bị chôn vùi trong đất đá rồi.”
Phạm Vy Hiên giật mình, mắt cô trừng to, hơi thở trở nên gấp gáp: “Anh đang nói gì thế?”
Anh ta mỉm cười rồi nói bằng giọng lạnh nhạt: “Vốn dĩ tôi muốn đến cứu em, nhưng vì chúng ta cách nhau quá xa nên chỉ có thể nhìn anh ta bổ nhào vào người em, vô số tảng đá rơi xuống, tôi cảm thấy trái tim của tôi cũng sắp bị chôn vùi luôn rồi…may mà em không sao.”
Vy Hiên nhìn anh ta một lúc lâu, cô cố gắng kềm chế cơn đau đớn trong lòng mình xuống rồi hỏi: “Người đưa tôi đi là anh nhỉ.”
Anh ta nghiêng đầu lại, cười cười: “Đúng thế.”
Đột nhiên Vy Hiên thấp giọng gầm lên: “Thế tại sao anh không cứu anh ấy?!”
Sắc mặt Trương Thanh Đình thay đổi từ từ, rồi dần trở nên lạnh căm: “Tại sao tôi phải làm thế?”
Vy Hiên sững sờ, cô kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh có biết…Anh đã mặc kệ một tính mạng hay không?”
Trương Thanh Đình quay mặt đi, anh ta nhếch môi mỉm cười: “Tôi chỉ biết cho dù anh ta không chết thì cũng là đồ tàn phế, sẽ liên lụy đến em cả một đời. Bởi thế…bởi thế tôi phải giúp em xử lý nỗi lo về sau.” Anh ta lại cười rồi nhẹ giọng nói: “Vy Hiên, em không ra tay được thì cứ để cho tôi.”
Vy Hiên ngẩn người, cô sững sờ nhìn anh ta, thậm chí còn quên cả phản ứng.
Trương Thanh Đình quay lại nhìn cô, gương mặt anh ta hoàn toàn không có chút cảm xúc nào cả: “Đúng thế, đúng như em đã nghĩ. Chỉ có điều mạng của anh ta lại lớn hơn tôi nghĩ, thế mà lại không chết được.”
“Đồ khốn kiếp!” Vy Hiên gào lên như một con thú bị giam cầm, cô vùng vẫy muốn nhào lên, cắn đứt yết hầu của người đàn ông này!
“Anh chính là hung thủ giết người!!”
Trương Thanh Đình cười mỉa mai, không biết từ lúc nào, trong tay anh ta lại có thêm một con dao điêu khắc, khiến cho ánh sáng len lỏi vào căn phòng thông qua khe hở cửa sổ trở nên lạnh lẽo, lướt qua trên gương mặt anh ta.
“Nếu là thế thì tôi nên làm vậy từ lâu rồi, đầu xuôi đuôi lọt.”
“Trương Thanh Đình! Anh đừng để tôi sống sót mà đi ra khỏi nơi này, tôi có làm quỷ cũng sẽ không tha cho anh đâu! Trương Thanh Đình, anh có nghe thấy hay chưa? Anh có nghe thấy hay chưa?!” Vy Hiên cũng luôn miệng kêu gào, hai tay của cô dùng sức giẫy giụa, khiến cho cổ tay bị ma sát đến ứa ra máu.
Chỉ cần nghĩ đến Cẩn Hành đang nằm trên giường, sau khi bị đả kích nặng nề lần thứ hai, tinh thần của Vy Hiên sắp sửa sụp đổ! Cho dù biết rằng có thể cả đời này anh đều không thể đứng dậy được nữa, cho dù phải đến Tây Tạng tìm bác sĩ, cho dù cô mất đi đứa con của mình và anh…Cô nghiến răng! Nhưng sự hy vọng để cô giữ vững sự kiên cường của mình đã biến mất vào giây phút này.
Tương lai cái gì, hy vọng cái gì, tất cả đều không thể sánh bằng khao khát muốn giết anh ta! Cho dù phải chết chung với nhau thì cô cũng sẽ không tiếc bất kỳ cái giá nào!
Nhìn thấy Vy Hiên đau đớn và phẫn nộ, gương mặt Trương Thanh Đình lại có vẻ rất bình tĩnh: “Tôi hiểu, đây là quá trình cần phải trải qua, đợi đến sau này em thật sự được giải thoát thì em sẽ biết ngay tôi muốn tốt cho em.”
Vành mắt Phạm Vy Hiên đỏ gay, đột nhiên cô dùng sức xông về phía anh ta, Trương Thanh Đình lùi về sau một bước trong vô thức, cả người cô và chiếc ghế đều ngã xuống mặt đất.
Anh ta nhìn cô rồi thở dài: “Em cần gì phải làm khổ mình như thế?”
Anh ta ngồi xổm xuống, đỡ cô dậy: “Trên thế giới này chỉ có một mình anh là không muốn làm tổn thương em thôi.” Anh ta đỡ cô ngồi ngay ngắn lại, rồi nói: “Lúc anh mười chín tuổi đã từng thề rằng, cả đời này anh cũng phải bảo vệ cô gái đáng thương ấy.”
Đột nhiên anh ta sững sờ.
Cúi đầu, nhìn người phụ nữ đang cắn mạnh vào cánh tay của mình, lông mày anh nhíu lại.
Trong đôi mắt trừng to của Vy Hiên chất chứa đầy nỗi thù hận, những giọt lệ chảy xuống, những giọt máu nhỏ vào trong miệng, đắng chát.
Anh ta thở dài thườn thượt, vươn tay tách miệng cô ra, cô cố gắng hất anh ta ra, trên răng vẫn còn dính vết thương, mắt cô vẫn nhòa lệ như lại không khóc thành tiếng.
“Tôi vẫn luôn nghĩ rằng ông trời không công bằng một chút nào, cho đến khi tôi gặp Cẩn hành, đến lúc đó tôi mới biết…mình không hề bị vứt bỏ. Tất cả mọi đau đớn trước kia chỉ vì để chờ đợi một người. Nhưng bây giờ, Trương Thanh Đình, anh đã hủy hoại thế giới của tôi rồi!” Cô gằn từng câu từng chữ: “Cơn động đất không phải lỗi của anh, nhưng tôi không tài nào không hận anh cho được. Tôi đã không còn năng lực làm gì cho anh ấy nữa, cũng không có tư cách quay về bên anh ấy, thế thì để chúng ta cùng nhau biến mất đi.”
Tất cả những bất hạnh của anh ấy đều do cô mà ra, Lương Côn Tịnh nói đúng, cô không có tư cách ở bên cạnh anh ấy.
Trương Thanh Đình đứng trước mặt cô, đột nhiên anh ta bật cười: “Được, thế thì chúng ta đi cùng nhau.”
Một chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại.
Tài xế quay đầu, nhìn người phụ nữ mang thai đang ngồi ở hàng ghế sau: “Thưa cô, có phải ở đây không?”
Dương Mạn Tinh nhìn bản đồ định vị trong điện thoại, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào công trình phía trước, trả tiền rồi đẩy cửa xe bước xuống.
Tài xế thấy cô đã mang thai sáu tháng rồi, bèn có lòng tốt bảo: “Cô ơi…nơi này khó bắt xe lắm, hay là để tôi chờ cô ở đây?”
Cô ta không buồn quay đầu lại: “Không cần đâu.”
Chiếc xe taxi đằng sau lưng chạy đi.
Dường như công trường đã ngừng thi công, nơi này vắng lặng không một bóng người, chỉ có một chiếc cần cẩu nằm không ở đây.
“Khốn kiếp…”
Một tiếng rống đầy giận dữ vang lên từ điểm tập kết toa xe bỏ hoang.
Dương Mạn Tinh quay đầu nhìn về hướng ấy, bàn tay run run, nhưng cô ta vẫn ngẩng đầu, thẳng sống lưng bước về hướng phát ra âm thanh…
“Trương Thanh Đình…tôi làm quỷ cũng không bỏ qua cho anh…anh có nghe thấy không?!”
Gương mặt Dương Mạn Tinh trắng bệch, cơ thể dựa sát vào khoang xe, mỗi một chữ vang lên từ bên trong đều đâm thẳng vào tim cô ta như một con dao bén.
Cô ta chậm rãi quay người đi, men theo con đường ban nãy, chậm rãi rời khỏi nơi này.
Nhà họ Liên nhốn nháo.
Không tìm thấy tung tích của Vy Hiên, hai vợ chồng Liên Ngọc Thành sốt ruột đến nỗi chạy tới chạy lui mãi, liên tục kêu cấp dưới đi tìm, còn phối hợp với cảnh sát ghi chép lại thông tin.
Dương Mạn Tinh trở về nhà, bà Liên gọi cô ta lại rồi nói gì đó, nhưng cô ta lại không nghe lọt lỗ tai chữ nào.
Cô ta vòng ra sân sau, chỉ có Cao Oa ở đây, biết là em gái của Liên Cẩn Thành đến, bà ấy bèn gật đầu, ánh mắt vô tình lướt xuống bụng cô: “Sắp sinh rồi đúng không? Đã đến lúc này rồi, phải chú ý sức khỏe, đừng để mình mệt nhọc quá.”
Dương Mạn Tinh ngừng bước, cô ta quay đầu nhìn lại: “Anh tôi…có thể đứng dậy được không?”
Cao Oa báo cáo theo sự thật: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, một tháng sau mới có đáp án.”
Sau khi nghe thấy thế, cô ta cũng chẳng nói gì thêm nữa mà đẩy cửa đi thẳng vào trong.
Liên Cẩn Hành ngồi trên xe lăn, nghe thấy có tiếng động sau lưng mình, anh mới nói: “Mạn Tinh, sao ồn thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có gì.” Dương Mạn Tinh ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn gương mặt gầy gò của anh: “Em không dám tưởng tượng, nếu như không có anh thì cái nhà này còn ý nghĩa gì với em nữa.”
Liên Cẩn Hành bình thản nhìn cô, giọng nói của anh rất lạnh nhạt: “Em tự có cuộc sống của em, đừng vì những chuyện đã qua mà làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của mình.”
Hạnh phúc…
Dương Mạn Tinh cúi đầu, cô ta nhếch môi cười giễu: “Lần nào em cho rằng mình đã nắm được hạnh phúc vào tay, kết quả, thần hạnh phúc lại trêu ngươi em.”
Anh quay xe lăn lại, đến trước mặt cô ta, nhìn thẳng vào mặt cô ta, gương mặt anh gầy gò đến hóp xuống, gò má lồi lên: “Mạn Tinh, em quên những chuyện trước kia đi.”
Dương Mạn Tinh không nói gì, nhưng cô ta đi đến trước mặt anh, cố gắng ngồi xổm xuống, nắm chặt tay anh: “Anh ơi, em mệt quá, em không chịu nổi nữa.”
Anh cúi đầu, muốn giơ tay an ủi cô ta nhưng lại không làm được, chỉ biết nhìn em gái của mình rồi nói: “Có anh ở đây, chỉ cần anh còn sống thì không ai bắt nạt em được đâu.”
Dương Mạn Tinh cúi đầu, tì gò má của mình lên chân anh: “Từ nhỏ đến lớn, điều khiến bạn học của em ghen tị với em nhất, chính là em có một người anh tốt.”
Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô ta.
Cô ta nhìn ra ngoài song cửa sổ rồi nói: “Sau khi em rời khỏi nơi này, anh phải tự chăm sóc chính mình.” Cô ta ngẩng đầu lên: “Anh hứa với em đi?”
Liên Cẩn Hành chậm rãi đồng ý: “Ừm.”
Dương Mạn Tinh đứng dậy: “Thế thì em yên tâm rồi.”
Sau khi nói dứt lời, cô ta chẳng nhiều lời thêm nữa mà chỉ xoay người định bỏ đi, Liên Cẩn Hành gọi cô ta lại: “Máy bay mấy giờ?”
Cô ta khựng lại: “Đêm nay.”
Dương Mạn Tinh đi thẳng một nước.
Trương Thanh Đình bước ra khỏi điểm tập kết toa xe, anh ta châm một điếu thuốc lá.
Đứng ở bên ngoài vẫn có thể nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của cô, trái tim của anh ta lại vô cùng bình tĩnh.
Đã nhiều năm như thế, anh ta ôm nỗi đau đớn và áy náy trong lòng, không dám vượt quá giới hạn. Anh ta từng hận chính mình, hận vận mệnh, anh ta thường nghĩ nếu như không có chuyện ấy, chắc hẳn mình đã đủ tư cách theo đuổi cô ấy rồi nhỉ, chắc chắn anh sẽ chiều cô ấy lên trời!
Bây giờ làm chuyện mà mình luôn muốn làm, anh lại cảm thấy bình tĩnh.
Trương Thanh Đình bóp điếu thốc, quay người định đi vào trong nhưng bỗng nhiên khựng lại.
Bên cạnh anh là dấu chân in sâu xuống nền bùn đất ẩm ướt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 381: Tại sao không cứu anh ấy
Chương 381: Tại sao không cứu anh ấy