“Giữ chặt..."
Dương Mạn Tinh bị treo trên không trung, đến lúc này cũng đã bình tĩnh nhìn anh ta: "Buông tay ra đi, đây là con đường tôi đã chọn, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."
Hai mắt Tập Lăng Vũ đỏ hoe, cố hết sức giữ lấy cô ta: "Con đường mà cô đi chỉ vì một người không yêu cô mà ngay cả bản thân cô và con của cô mà cô cũng mặc kệ sao?!"
“Đúng vậy.” Mái tóc Dương Mạn Tinh tung bay trong gió, thổi đến rối tung: “Từ khoảnh khắc anh ấy cứu tôi ở nơi này, con đường của tôi chính là đi vì anh ấy.”
"Ngu xuẩn!"
Tập Lăng Vũ nghiến răng, trên cánh tay nổi đầy gân xanh, hai má đỏ bừng, cố gắng kéo cô ta lên.
Dẫu sao thì Dương Mạn Tinh cũng là một phụ nữ mang thai sắp sinh, cân nặng cũng không nhẹ, Tập Lăng Vũ đã thử kéo lên vài lần nhưng vẫn không được, cơ bắp truyền đến một trận đau nhức nhưng anh ta vẫn giữ chặt nó, hai mắt mở to, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Những ký ức hơn mười năm trước lại nhồi nhét vào tâm trí cô ta, Dương Mạn Tinh trước mặt và Dương Mạn Tinh của lúc đó dần dần chồng chéo lên nhau...
Bàn tay anh ta nắm chặt hơn: "Kiên trì." Anh ta nói.
Dương Mạn Tinh không nói nữa, cô ta cúi đầu nhìn phía dưới chân mình, đường xá vắng vẻ, ngõ hẻm yên tĩnh, gió thổi hướng bắc, trời quang mây tạnh.
Tập Lăng Vũ muốn kéo cô ta lên, anh ta gầm lên như dã thú, do dùng quá sức, cơ thể anh ta đột nhiên bị kéo xuống.
Đột nhiên, có người kéo anh ta lại.
Tập Lăng Vũ thở hổn hển, vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt vẫn chưa biến mất, anh ta từ từ quay đầu lại, lúc nhìn thấy Trương Thanh Đình thì liền nheo mắt lại.
Trương Thanh Đình không nói chuyện, kéo anh ta lên rồi lập tức nắm lấy tay Dương Mạn Tinh: "Mạn Tinh! Lên nào!"
Nghe thấy giọng nói của anh ta, Dương Mạn Tinh chậm rãi nâng mắt lên nhìn, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng: "Thanh Đình, anh chọn người mình yêu, em không nên trách anh... Vậy nên, anh cũng đừng trách em mang đi người mà tương lai sẽ yêu anh."
Hai mắt Trương Thanh Đình đỏ hoe, bên trong phủ đầy tia máu: "Tội gì... tội gì mà em lại làm như vậy? Vì anh... không đáng..."
"Chúng ta đều là loại người một khi đã quyết thì sẽ không hối hận. Có đáng hay không, tự mình biết là được." Dương Mạn Tinh nói xong, dùng hết sức đưa cánh tay còn lại lên đẩy bọn họ ra.
Trái tim Tập Lăng Vũ thắt lại, lập tức nói: "Nắm chặt! Kéo cô ấy lên!"
Trương Thanh Đình và anh ta đều nắm chặt tay cô ta: "Mạn Tinh! Đừng vì anh mà làm chuyện ngu ngốc!"
Dương Mạn Tinh không nói, vùng vẫy, muốn thả lỏng tay ra một chút.
Cảm thấy cánh tay cô ta đang trượt xuống, Trương Thanh Đình kinh hãi kêu lên một tiếng: "Đừng mà."
Dương Mạn Tinh thậm chí không thèm nhìn anh ta, cô ta muốn chết, đây là hình phạt đau đớn nhất mà cô ta dành cho anh - Trên đời này, hai người yêu anh ta nhất sẽ biến mất trước mắt anh ta.
Tập Lăng Vũ cũng hoảng hốt, cảnh tượng nhiều năm trước dường như đang lặp lại.
Lúc này, sắc mặt anh ta tái mét: "Cô ấy... cô ấy chảy máu..."
Lúc nhìn thấy chiếc váy đã bị nhuộm đầy máu, con ngươi của Trương Thanh Đình giãn ra, âm thanh mang theo chút run rẩy: "Mạn Tinh, đừng tùy hứng nữa, anh cầu xin em... Đừng tàn nhẫn với anh như vậy..."
Cho đến lúc này, anh ta mới giật mình tỉnh lại, đứa bé nằm trong bụng cô ta là con của anh ta!
Nếu cô ấy và con không còn nữa...
Anh ta không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.
Tay của Dương Mạn Tinh đang tuột ra, rốt cuộc cô ta cũng cảm thấy yên tâm rồi, cô ta nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười.
"Không!" Trương Thanh Đình đột nhiên rống lên: "Mạn Tinh! Đừng bỏ anh, em và con đừng bỏ anh!!!"
Cơ thể của Dương Mạn Tinh run lên, dừng lại hai giây, cô ta mở mắt ra.
Người đàn ông phía trên đỉnh đầu cô đang bật khóc.
Ánh nắng có chút chói mắt, cô ta không chịu được nheo mắt lại, sợ mình nhìn không rõ.
Trương Thanh Đình gào khóc thảm thiết: "Mạn Tinh... Anh sai rồi, xin em tha thứ cho anh, cho anh một cơ hội nữa được không?"
Dương Mạn Tinh muốn nói gì đó, cô ta mở miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Bỗng chốc, tay cô ta trượt xuống.
"Không."
Trương Thanh Đình liều mạng vươn tay ra, người bên cạnh không chút nghĩ ngợi liền phóng người ra, dùng hai tay túm lấy quần áo của Dương Mạn Tinh...
Vào lúc đó trái tim Trương Thanh Đình gần như ngừng đập! Anh ta còn chưa kịp nói chuyện đã ôm chặt lấy hai chân của Tập Lăng Vũ: "Làm ơn... đừng buông ra..."
Cơ thể Tập Lăng Vũ gần như bị treo trên sân thượng, ngay cả như vậy, anh ta cũng không buông ra.
Dương Mạn Tinh nhìn họ một lúc lâu, chậm rãi đưa tay còn lại lên nắm chặt lấy cánh tay của Tập Lăng Vũ.
Bên dưới có người đi qua đường, cuối cùng cũng nhận thấy tình cảnh nguy hiểm trên lầu thì lập tức lớn tiếng gọi người đồng thời báo cảnh sát.
Một số người hàng xóm cũ lần lượt đi ra, tất cả đều mang theo những tấm mền dày từ trong nhà và trải chúng hết lớp này đến lớp khác ở phía dưới Dương Mạn Tinh. Ngoài ra, còn có hai người đàn ông cường tráng đã chạy lên sân thượng giúp Trương Thanh Đình sắp không thể giữ được nữa, kéo Lăng Vũ lên, sau đó kéo Dương Mạn Tinh...
Thấy đã được cứu rồi, mấy chục người bên dưới ồ ạt vỗ tay.
Tập Lăng Vũ nằm ngửa trên đất, thở hổn hển vì kiệt sức, không nói được lời nào.
Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt anh ta, bầu trời trong mắt dần dần hội tụ thành một vòng sáng cực lớn, tựa hồ như nhìn thấy mẹ anh đang cười.
Tập Lăng Vũ mỉm cười, đưa tay lên trán che đi hốc mắt ẩm ướt.
Trương Thanh Đình chạy đến chỗ Dương Mạn Tinh và ôm chầm lấy cô: “Sao em ngốc thế?” Anh ta nghẹn ngào.
Cô ta đánh cược bản thân và đứa con của họ... Bạn có thể nói cô ta ích kỷ, nhưng đây chính là Dương Mạn Tinh!
Không ai hiểu rõ cô ta hơn Trương Thanh Đình, cô ta yêu đứa trẻ này đến nhường nào, chính tình yêu này không cách nào cho phép bản thân trao đi một phần hạnh phúc không trọn vẹn. Vì thế, cô ta lấy bản thân để đánh cược, không ngần ngại gánh tội nghiệt xuống địa ngục.
Ở trong vòng tay anh, toàn thân mệt mỏi, cô ta nở một nụ cười yếu ớt: "Em thắng rồi, không phải sao?"
"Á! Cô ấy chảy máu...Mau đưa cô ấy đến bệnh viện!"
Có người hét lên, Trương Thanh Đình lập tức trở nên tỉnh táo, không nói hai lời liền bế cô ta chạy nhanh xuống lầu.
Dương Mạn Tinh nằm trong vòng tay anh, cười nói: "Có thể chết như thế này cũng không tệ."
"Câm miệng! Đừng nói nữa... Đừng nói nữa..." Trương Thanh Đình hốt hoảng chạy xuống lầu, vừa vặn cảnh sát và xe cứu thương đã đến, giúp đỡ đưa người lên xe.
Nhìn thấy sắc mặt cô ta càng ngày càng tái nhợt, Trương Thanh Đình tự trách mình không thôi, ngồi trong xe cấp cứu, anh nắm tay cô ta không buông.
Bác sĩ cấp cứu đang vội kiểm tra: “Sản phụ vỡ ối… liên hệ ngay với khoa sản để chuẩn bị mổ!"
Y tá gật đầu và liên hệ ngay với bệnh viện.
Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của bác sĩ, Trương Thanh Đình nắm chặt tay cô ta, vuốt ve tóc cô ta, nói đi nói lại: "Không sao, không sao đâu..."
Trán Dương Mạn Tinh đầy mồ hôi, cô ta mở mắt ra nhìn anh, lạnh nhạt nói: "Thanh Đình, tự thú đi."
Trương Thanh Đình cứng người, ánh mắt hoang mang, bao nhiêu sự không cam lòng cùng vô lực, đều lướt qua. Đôi mắt anh rũ xuống, che lấp đi tia sáng cuối cùng, gật đầu nói: "Anh sẽ đi tự thú."
Đến bệnh viện, Dương Mạn Tinh được đẩy thẳng vào phòng mổ, Trương Thanh Đình lo lắng đi lại bên ngoài.
Cùng lúc đó, Tập Lăng Vũ vội vàng chạy đến bệnh viện, cũng không đi kiểm tra liền trực tiếp tìm tới đây, xông lên phía trước, nắm lấy cổ áo anh ta: "Vy Hiên đang ở đâu?"
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Trương Thanh Đình thay đổi, trợn to hai mắt, đột nhiên bắt lấy cánh tay anh ta: "Nhanh đi tìm cô ấy! Cô ấy ở..."
Tập Lăng Vũ lao ra khỏi bệnh viện, đi cùng với cảnh sát, trong xe cảnh sát, còi báo động vang lên suốt đoạn đường, lao về phía hiện trường vụ tai nạn.
Bên trong xe giống như một cái lồng hấp lớn, Vy Hiên nằm trước cửa xe, trán sưng đỏ, trong miệng cắn miếng vải, môi bởi vì khô nứt mà chảy máu.
Cô mở mắt, nhìn tia sáng nhỏ lọt qua khe cửa xe, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Nếu cô chết như vậy, Cẩn Hành sẽ đau lòng.
Nhưng mà cô là thủ phạm chính cho tất cả những gì mà anh phải chịu đựng ngày hôm nay, cho dù còn sống thì cô có tư cách gì mà tiếp tục ở bên anh?
Cô nghĩ rằng mình có thể thay đổi vận mệnh của mình, nhưng cho dù có thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì vận mệnh của cô vẫn luôn giống nhau, luôn không thuận lợi. Đến lúc phải rời sân khấu, cô chỉ có thể nói lời tạm biệt, cho dù rất luyến tiếc.
Cho nên cứ như vậy mà kết thúc đi.
Nhiệt độ bên trong xe tăng vọt, ý thức của cô trở nên hỗn loạn, quá khứ, tới lui, một mảnh hỗn độn.
Cô như được quay lại khoảnh khắc ba cô đứng trên tòa nhà cao nhất nhảy xuống dưới... Chưa kịp ngăn cản thì ông đã ngã xuống và biến thành vũng máu.
Cô chưa kịp đau buồn thì lại bị kéo trở lại ngày xảy ra trận động đất ở Katmandu.
Ngọn núi rung chuyển, bầu trời đầy bụi, cô được Cẩn Hành che chở trong lồng ngực, lỗ tai áp sát vào trái tim anh, lắng nghe nhịp tim ở đó, một, hai, ba nhịp...
Cho đến khi anh không thể chống đỡ được nữa, cây đại thụ chống trời trên đỉnh đầu cô đã bị chặt đứt.
Nỗi đau đớn tràn về như nước lũ nhấn chìm cô. Nổi nổi chìm chìm trong dòng nước, cô cứ để mặc mình chìm xuống đáy biển, cùng chôn chặt lấy trái tim đầy vết sẹo của cô.
Ngoài cửa xe có tiếng ồn ào, tấm vải che mưa được vén lên, ánh nắng lập tức chiếu vào, chiếu lên gương mặt tái nhợt đến chói mắt của cô.
Tập Lăng Vũ không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy, trái tim anh gần như ngừng đập.
Bên tai có tiếng ồn ào, cô được đưa ra ngoài, tay chân rã rời, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trong tình trạng thiếu nước trầm trọng.
Lúc lên xe, anh không kiềm chế được nữa, cúi đầu, bả vai giật giật.
Nếu anh không yêu, mà cô có thể chấm dứt những đau khổ này, thì anh thà không yêu nữa… Không yêu nữa còn không được sao?
Anh thừa nhận mình là một thằng đàn ông ích kỉ, để nắm được sự dịu dàng khó có được, mà anh chưa bao giờ xem xét đến cảm nhận của cô, một mực đòi hỏi, hận không thể bóp chết cô để sưởi ấm!
Trên thực tế, anh vĩ đại hơn Trương Thanh Đình ở điểm nào chứ?
Hai vai anh gục xuống, úp trán vào lòng bàn tay, không ai có thể nghe rõ anh đang nói gì, thì thầm suốt quãng đường.
Đến bệnh viện, cô được nhân viên y tế đẩy đi cấp cứu, anh chỉ biết đứng ngoài, lần đầu tiên nếm mùi thất bại, đau quá không thể nuốt trôi.
Cảnh sát đến lập biên bản, anh ta chết lặng, vì Trương Thanh Đình ra đầu thú nên vụ án mới trở nên sáng tỏ.
Anh ngồi ở hành lang, trước mặt là bác sĩ và y tá liên tục qua lại, anh muốn hỏi tình hình của cô, nhưng không dám. Càng tồi tệ hơn là, anh ta không còn sức.
Cuối cùng, y tá mở cửa: "Bệnh nhân tỉnh rồi."
Câu nói này càng chấn động hơn so với bất kỳ câu nào anh nghe trước đây, hai tay Tập Lăng Vũ chống trên ghế đứng lên, từ đây đến phòng cấp cứu, gần trong gang tấc, mà bước chân lại nặng nề không nhấc lên nổi.
Nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh truyền dịch, anh tiến lại gần, quỳ trước giường, không lên tiếng, chống trán anh lên trán cô, đột nhiên giống như một đứa trẻ mất đi khống chế.
Cô đưa tay lên, trên cổ tay đều là vết thương, vuốt ve khuôn mặt anh, cô trầm giọng nói: "Vũ, đưa tôi đi khỏi đây..."
Anh bị chấn động, không ngẩng đầu mà "Ừm" một tiếng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 383: Đừng tàn nhẫn như vậy
Chương 383: Đừng tàn nhẫn như vậy