Tưởng Cầm tức giận đến mức cả người run cầm cập, khuôn măt dịu dàng tươi cười này giống như đeo một chiếc mặt nạ, cô rất muốn xé nát nó ra.
Quay người lại, ánh mắt đột nhiên thay đổi: “Đối với một số người mà nói, đi đến đó là để giải thoát, nhưng, trên đời sao lại có thứ rẻ tiền như thế chứ?”
Tưởng Cầm hung hăng trừng mắt với anh, không hiểu người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì?
Chẳng lẽ, là vì anh ta biết cô câu kia ở trước mặt Vưu Thiên Ái, mới báo thù cô?
“Tiểu Cầm lên xe đi, tôi đưa cô về nhà.” Ánh mắt anh ta mang theo ý cười, thân mật vẫy tay với cô.
Tưởng Cầm nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu lên, tức giận phùng hai má lên, không còn một chút xinh đẹp.
“Không cần!”
Đứng bên đường, cô vẫy tay gọi xe.
Bạch Thương Long bất lực lắc đầu: “Chỗ này không gọi được xe đâu.”
Cô quay đầu lại, khuôn mặt đỏ ửng vì tức giận, dưới ánh sáng ban mai xinh trở nên vô cùng xinh đẹp.
“Bạch Thương Long, anh nghe đây, tôi không phải là Thiên Ái! Cái bộ dạng kia của anh không có tác dụng với tôi! Còn có…” Cô hít một hơi thật sâu, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cười nói: “Sau này cách cô ấy xa một chút
Quay đầu đi, cô đi giày cao gót vào, đi trên con đường xe cộ qua lại không ngớt.
Hai tay nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn.
Suýt nữa, suýt nữa cô đã sụp đổ trong hồi ức của mình….
Ngày hôm đó, cô muốn quên đi, cố gắng hết sức để quên đi, nhưng không thể làm được.
Cô không dám lái xe, không dám đối mặt với sự thật là người phụ nữ kia đã chết, không dám thừa nhận mình….đã giết người.
Tưởng Mạc Hoài nói đúng, cô đúng là một kẻ sát nhân, lúc đó cô không cảm nhận được, hôm nay sau ba năm cô không thể không tiếp nhận.
Chiếc áo choàng kia của cô sớm đã hỏng rồi.
Xe của Bạch Thương Long vụt qua bên cạnh cô.
Tưởng Cầm dừng lại nhìn, đối với anh ta, cô càng kiên quyết, anh ta không hợp với Thiên Ái, anh ta sẽ hủy hoại cô ấy.
Suy nghĩ này rất kỳ lạ nhưng không hiểu sao cô lại rất tin tưởng nó.
Đến tận trưa Tưởng Cầm mới về đến nhà.
“Tiểu Cầm, con cùng với Thiên Ái đi mua sắm ở đâu? Sao không mua cái gì?” Lưu Bình cười hỏi.
“Không đi đâu cả.”
Tưởng Cầm đi đến mức hai chân vừa sưng vừa đau, muốn đi lên tầng, nhưng Lưu Bình lại gọi cô lại: “Tiểu Cầm, mẹ có chuyện muốn thương lượng với con….”
Cô đứng ở đầu cầu thang, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Có chuyện gì?”
“Ngày mốt là sinh nhật 70 tuổi của ông nội, ba con và mẹ phải qua đảo…”
Tưởng Cầm nhướng mày, yên tĩnh đợi bà nói xong.
Ánh mắt trực tiếp của con gái khiến Lưu Bình càng thêm khó nói: “Ông nội yêu thương con nhất, nhưng từ khi con xảy ra chuyện, ông ấy đã bị bệnh một thời gian dài, ý của ba con là….”
“Tôi hiểu rồi.” Tưởng Cầm tỏ ra không sao cả: “Cũng đúng, tôi đi ra ngoài với cái dáng vẻ này, quả thật sẽ làm ông ta mất mặt, đặc biệt là trước mặt những người thân thích nói chuyện linh kia.”
Cô quay người lại: “Không sao đâu, tôi về phòng đây.”
“Tiểu Cầm! Mẹ đã nói chuyện với dì Thôi rồi, một mình con ở nhà sẽ không có chuyện gì chứ, mẹ sẽ cố gắng về sớm với con….”
Giọng nói của Lưu Bình biến mất giữa cầu thang.
Tưởng Cầm đứng trước cửa phòng, trán tựa vào cánh cửa, ánh mắt cô đơn chỉ có một mình cô nhìn thấy.
Tất cả đều đã được quyết định, tại sao còn phải thương lượng với cô?
Ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Nếu như cô là hung thủ giết người, thì Tưởng Mạc Hoài chính là đồng phạm.
Trong hai ngày liên tiếp, Tưởng Cầm đều phải chịu sự tra tấn bằng điện thoại của Vưu Thiên Ái.
“Tiểu Cầm, tại sao cậu không thích Thương Long? Ít nhất cậu cũng phải nói với tớ anh ấy có điểm nào không tốt chứ? Anh ấy đẹp trai như vậy, lại ân cần, công việc ổn định, điều quan trọng là anh ấy đối xử với tớ rất tốt!”
“Cô Vưu, cô Vưu, tại sao tớ phải thích anh ta?” Tưởng Cầm ngồi trên sofa trong phòng khách, buồn chán bấm điều khiển ti vi, tất cả các kênh đều đã bị lướt qua.
“Bởi vì anh ấy là người tớ thích, đương nhiên tớ hi vọng cậu cũng thích anh ấy!” Vưu Thiên Ái lẽ thẳng khí hùng nói.
“Vậy có phải cậu muốn gả cho anh ta, tớ cũng phải gả cho anh ta?”
“Đương nhiên là không rồi! Tớ chỉ muốn biết tại sao cậu lại nói anh ấy không hợp với tớ? Tại sao lại vô duyên vô cớ ghét anh ấy chứ?”
Cái cổ đau nhức, Tưởng Cầm lại quay sang chỗ khác để trả lời, bất lực nói: “Tiểu thư à, tớ đã nói rất nhiều lần rồi, tiên kia bụng dạ quá thâm sâu, tuyệt đối không đơn thuần như vẫn biểu hiện! Cậu chắc chắn anh ta chỉ là một công chức nhỏ nhoi sao? Cậu đã đến nơi anh ta làm chưa? Cậu đã tiếp xúc với đồng nghiệp và người nhà của anh ta chưa?”
Vưu Thiên Ái ở phía bên kia rõ ràng dừng lại, đáp án không nói cũng rõ.
“Chúng tớ mới quen biết chưa lâu….nhanh như vậy đã gặp người nhà của người ta, như vậy không được tốt lắm?”
Nghe ra được sự do dự của cô, Tưởng Cầm gần như không còn gì để nói.
“Dù sao tối nay tớ đã đặt nhà hàng rồi, cậu phải đi ra ngoài ăn cơm với tớ!”
“Có cả Bạch Thương Long?”
“Aiya, có anh ấy hay không thì có liên quan gì? Điều quan trọng là cậu phải ở bên tớ!”
Tưởng Cầm ném điều khiển từ xa xuống bàn, hỏi: “Mẹ tớ gọi cho cậu?”
Vưu Thiên Ái sững sờ, cô ấy không giỏi nói dối, lắp bắp nói: “Dì ấy…cũng chỉ lo lắng cho cậu thôi….”
“Được rồi, tớ không yếu đuối như vậy, tớ ở nhà cũng rất yên tĩnh, không cần phải đi làm bóng đèn cho hai người!”
“Tớ không biết đâu, cậu nhất định phải đến, nếu không….nếu không sẽ tuyệt giao! Cậu xem mà làm đi!”
Vưu Thiên Ái hiếm khi nói như vậy, trông có vẻ là thật sự đã tức giận, Tưởng Cầm không muốn đối mặt với cái tên Bạch Thương Long kia, nhưng cũng không có cách nào để từ chối.
Cô bất mãn lẩm bẩm: “Tuyên bố trước, tớ phải dùng bình rượu để đầu anh ta nở hoa, cậu đừng trách tớ.”
Vưu Thiên Ái bật cười: “Tớ biết cậu sẽ không làm như vậy.”
Cúp điện thoại, trong lòng Tưởng Cầm cảm thấy buồn phiền.
Nhưng có chuyện cô lại không biết rõ. Cho dù cô ghét Bạch Thương Long như thế nào, nếu như Thiên Ái thích, cô cũng không can thiệp. Bởi vì, tình yêu nếu như không đi hết cả đời người, không ai có thể chắc chắn được ai sẽ đối với anh đến chết cũng không thay đổi.
7h tối, nhà hàng Ngũ Đức.
Đây là nhà hàng phương Tây cao cấp nhất ở thành phố R, những chiếc xe hơi hạng sang nối tiếp nhau dừng trước cửa, nhân viên phục vụ đều trên 1980, thân hình có thể so sánh với người mẫu.
Tưởng Cầm mặc một bộ váy cúp ngực màu đen, cầm một chiếc túi xách cùng màu, mái tóc được cắt ngắn trông rất xinh đẹp như không mất đi sự gợi cảm.
Lúc cô xuất hiện ở cửa, Bạch Thương Long đang nhận điện thoại, ánh mắt vô tình lướt qua, liếc mắt một cái liền rơi trên người cô.
Người phụ nữ này rất xinh đẹp, rất kinh diễm, không cần phải nghi ngờ.
Từ lúc cô xuất hiện, đã thu hút rất nhiều ánh mắt ở trong nhà hàng, điều này đã đủ để chứng minh.
Nhưng, cô vẫn không biết, trên mặt hiện lên sự mất kiên nhẫn, lông mày nhíu chặt.
“Tiểu Cầm! Ở đây!”
Vưu Thiên Ái vẫy tay với cô.
Lúc ánh mắt của Tưởng Cầm lướt qua, Bạch Thương Long mới rời mắt.
Nhìn thấy Vưu Thiên Ái, Tưởng Cầm đi qua.
Thỉnh thoảng, có người nhìn cô với ánh mắt kinh diễm, nhưng vẻ mặt của Tưởng Cầm vẫn luôn không tốt.
Bộ váy trên người rất khó chịu, nhưng mọi thứ trong tủ đều sexy như vậy.
Cô lúc đó muốn mọi người để ý đến mình. Bây giờ cô không muốn như vậy nữa, cái nhìn theo kiểu áp bức kia chỉ khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Sau khi ngồi xuống, cô liếc nhìn Bạch Thương Long, người kia đè thấp giọng để nói chuyện điện thoại, chỉ khẽ gật đầu với cô, lịch sự và lưu manh.
Một nơi như thế này, hiếm khi có người sẽ nhận điện thoại trước mặt bạn gái khi dùng bữa, nhưng Bạch Thương Long lại làm như vậy, ý nghĩa rất rõ ràng, anh ta không hề giấu Thiên Ái chuyện của mình.
Tưởng Cầm nở một nụ cười chế nhạo trong lòng, người đàn ông càng biết giở trò càng đáng nghi.
“Tiều Cầm, hôm nay cậu rất đẹp.” Vưu Thiên Ái chân thành khen ngợi cô: “Nói thẳng ra, ngay cả tớ cũng sắp bị mê hoặc rồi.”
Tưởng Cầm bật cười, mây mù lập tức tan biến.
Trong những người phụ nữ cô quen, có thể không chút do dự khen ngợi người cùng giới, Vưu Thiên Ái chắc chắn là người đầu tiên.
“Cậu cùng rất xinh đẹp!” Cô ngồi xuống.
Vưu Thiên Ái ngại ngùng cười, ánh mắt dịu dàng rơi nên người Bạch Thương Long.
“Bộ này là Thương Long giúp tớ chọn đó, anh ấy nói tớ mặc màu trắng rất đẹp.”
Tưởng Cầm lần đầu tiên gật đầu tán thành: “Không sai, rất xinh đẹp.”
Lúc này, Bạch Thương Long cũng đã cúp điện thoại, xin lỗi nói: “Xin lỗi, tiểu Cầm, trước tiên tôi có chuyền cần phải giải thích một chút.”
Tưởng Cầm dường như rất hứng thú, lập tức hỏi: “Đúng rồi anh Bạch, tôi vẫn chưa biết anh làm việc ở đâu!”
Một câu “anh Bạch” của cô gọi rất xa lạ, Vưu Thiên Ái lại nhìn cô, âm thầm lên án, khiến Tưởng Cầm có chút áp lực.
Bạch Thương Long không đồng ý, cười: “Cục thuê.”
“Khoa nào?”
“Thuế quan.”
“Làm việc bao lâu rồi?”
“Ba năm.”
“Trưởng khoa tên là gì?”
“Tôi chính là trưởng khoa.”
Vưu Thiên Ái càng nghe càng cảm thấy không đúng, cái này rõ ràng là đang điều tra chi tiết người ta, cô ấy sợ Bạch Thương Long sẽ cẩm thấy phản cảm. lập tức cắt ngang câu hỏi Tưởng Cầm.
“Tiểu Cầm, điều tra nhân khẩu cũng không cần phải chi tiết như vậy! Mau gọi món đi, tớ đói rồi.”
Tưởng Cầm hận sắt không rèn thành thép, cười như không cười nói: “Tớ không giúp cậu tìm hiểu rõ ràng, sau này gả cho người ta phải chịu khổ thì phải làm sao?”
“Tiểu Cầm!”
Hai má Vưu Thiên Ái lại đỏ lên, lặng lẽ nhìn trộm Bạch Thương Long.
Bạch Thương Long dịu dàng khoác vai cô, thâm tình nói: “Sao tôi nỡ để cho Thiên Ái chịu khổ chứ? Trừ khi là làm đến mức tốt nhất, nếu không tôi sẽ không dễ dàng hứa hẹn điều gì với cô ấy.”
“Thương Long….”
Vưu Thiên Ái bị anh ta làm cho cảm động đến mức mơ hồ, đây là những lời cảm động nhất mà anh ta đã từng nói trong nửa năm quen nhau. Nếu như không phải tiểu Cầm đang ở đây, cô ấy chắc chắn sẽ từ bỏ sự dè dặt của mình, muốn cầu hôn anh.
Tưởng Cầm lạnh lùng nhìn, lắc lắc chiếc cốc trong tay, xuyên qua thân cốc bằng thủy tinh, cô nhìn thấy Bạch Thương Long, vô cùng thâm tình.
Trong bữa ăn, Tưởng Cầm không nói nhiều, cắt bít tết, ăn một cách rất từ tốn.
Nhưng, chỉ cần cô ngước mắt lên, sẽ luôn chạm với ánh mắt của Bạch Thương Long. Một lần, hai lần thì thôi đi, đây lại là rất nhiều lần, muốn nghĩ là anh ta không cố ý là một chuyện rất khó.
Cô đặt dao và nĩa xuống, cầm khăn ăn lau khóe miệng: “Ngại quá, tớ đi trang điểm lại.”
Tưởng Cầm cầm túi đi đến phòng thay đồ.
Nhìn vào gương, cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.
Bạch Thương Long là người Vưu Thiên Ái thích, cho dù cô không thích cũng nên cho Vưu Thiên Ái chút mặt mũi, không thể quá kích động.
Sau khi làm xong công tác tư tưởng, cô lại đi ra ngoài.
“Tưởng Cầm?”
Người đàn ông từ phía đối diện đi qua, nghi ngờ gọi cô.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 410: Rốt cuộc muốn làm cái gì
Chương 410: Rốt cuộc muốn làm cái gì