Trước đây, lúc ở trong tù, buổi tối chỉ có thể nhìn thấy ánh trăng qua ô cửa sổ nhỏ, lúc đó thứ xa hoa nhất chính là tự do. Bây giờ, cô đã có nhiều tự do, nhưng lại có chút mất mát. Con người quả nhiên là một loài động vật không biết trân trọng, lúc có được rồi thì lại không biết trân trọng, lúc muốn trân trọng lại không biết làm thế nào để có được.
Cứ ngồi như vậy, bụng cô lại kêu “ục ục”, lúc này mới nhớ ra tối nay cô chưa ăn gì mà đã uống mấy cốc rượu.
Tưởng Cầm muốn quay người đi vào nhà, nhưng chân trái lại đau đến mức không nhấc lên được. Chống đỡ cả một ngày, cổ chân vừa sưng vừa đỏ. Cô cởi giày ra xoa mắt cá chân đau đến mức lông mày nhíu chặt lại.
Lúc này, điện thoại lại reo lên, là chiếc điện thoại chuyên dụng mà Mộ Dung Hoành Nghị đưa cho cô. Không biết tại sao cô lại không chút do dự nhấc máy.
“Ở đâu?” Anh hỏi thẳng.
“Nhà tôi.” Cô dừng lại một lúc, sau đó lại tự giễu nói: “Rất nhanh, không phải nữa.”
“Bây giờ lập tức qua đây.” Giọng nói của anh vẫn lộ ra sự căm hận.
Tưởng Cầm đột nhiên có chút không vui, giọng nói cũng không khỏi cao hơn: “Tối nay tôi không muốn đi.”
Ban đầu anh có chút sững sờ, dường như không ngờ cô sẽ phản kháng. Sau đó anh lại bật cười. Đương nhiên Tưởng Cầm không ngốc đến mức xem đó là một biểu hiện có ý tốt gì, ngược lại cả người cô căng cứng.
Tiếng cười đột nhiên dừng lại: “Cho cô hai lựa chọn, một là lập tức đi đến đây, đừng nói nhảm với tôi! Hai là chờ cả nhà cô sẽ bị đuổi ra đường ngay lập tức!”
Cái phong cách vừa lạnh lùng, vừa tàn nhẫn này quả nhiên là của Mộ Dung Hoành Nghị.
“Chân của tôi vẫn còn đau, không thể đi được.” Cô không mặn không nhạt nói.
Người ở đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó, bực bội nói: “Chờ ở nhà, không được phép đi lung tung!” Nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Tưởng Cầm nhìn điện thoại, đôi môi đỏ nhếch lên, lại cảm thấy Mộ Dung Hoành Nghị đêm nay hình như không đáng ghét như vậy.
Rất nhanh, một chiếc xe Porsche màu đen đã lái đến, bật đè pha, hai bóng đèn chiếu sáng cả con đường nhỏ vắng vẻ, Tưởng Cầm nheo mắt lại, thầm nghĩ, đúng là một tên vô tâm, anh mới không quan tâm ở đây có ai ngủ quên không.
Mộ Dung Hoành Nghị liếc nhìn cô gái đang ngồi trước cửa nhà, nghĩ là cô cố ý ngồi ở đó đợi mình, khóe miệng hơi cong lên, có chút hài lòng với biểu hiện của cô.
Anh xuống xe, đi đến chỗ cô, mái tóc ngắn bị gió đêm thổi loạn, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, nhìn chằm chằm vào cô hỏi: “Tối này có cùng Nghiêm Túc đi những nơi khác không?”
Tưởng Cầm sững sờ, đột nhiên cảm thấy buồn cười hỏi: “Anh đi từ xa đến đây chỉ để hỏi cái này?”
Mộ Dung Hoành Nghị nhíu mày, cười chế nhạo một tiếng: “Cô vẫn chưa quan trọng đến mức đó!”
Tưởng Cầm cũng gật đầu bảy tỏ sự đồng ý: “Vậy thì tôi muốn biết, lý do gì mà anh lại bỏ vị hôn thê của mình mà đến chỗ tôi?”
Mộ Dung Hoàng Nghị nhíu mày sâu hơn, anh nhìn cô chằm chằm, sau đó không chút khách khí nói: “Tôi nghĩ có lẽ cô nên nói với tôi một tiếng cảm ơn!”
Tối nay cô khéo ăn khéo nói đến mức khiến người khác cảm thấy chán ghét!
Biết anh đang nói đến chuyện của Nghiêm Uy, cô không nhanh không chậm nói: “Chủ nhân của bữa tiệc tối nay là ông nội của Dương Vịnh Hy, về tình về lý anh đều không thể để người phá hỏng bữa tiệc của ông ấy. Muốn giúp Dương Vịnh Hy thì cứ nói thẳng ra, sao phải bắt tôi nhận cái danh nhân tình này?”
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô chằm chằm giống như một con báo, cả người toát ra vẻ nguy hiểm. Đột nhiên lại rủ mắt xuống, bật cười, đưa tay ra vỗ lên đầu cô: “Nào, nói xem, ai cho cô dũng khí mà dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Tưởng Cầm giơ tay lên đẩy tay anh ra, ánh mắt liếc nhìn anh, không lạnh không nóng nói: “Không sai mối quan hệ của chúng ta là giao dịch, nhưng tôi cũng không phải là con điếm anh chỉ cần trả tiền là có thể mua về, còn phải quan tâm đến cảm xúc của anh, phải ăn nói một cách dễ nghe.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, giống như không quen cô, theo lý anh nên tức giận mới phải, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy sự hứng thú, cùng khát vọng muốn chinh phục.
Đi đến gần cô, anh nói: “Nếu cô có thể nói hai câu dễ nghe, làm tôi vui, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện tạm thời sẽ để cho gia đình cô sống ở đây.”
Tưởng Cầm nhướng mày, đột nhiên nói: “Tôi đói rồi.”
Rất đúng lúc, bụng của cô lại kêu lên, thậm chí âm thanh còn to hơn.
Mộ Dung Hoành Nghị lại lui về phía sau hai bước, đút tay vào túi quần nhìn cô: “Ngay cả một bữa cơm Nghiêm Túc cũng không mời cô?”
Cô nhún vai và không trả lời.
Ở trước mặt Mộ Dung Hoành Nghị, cô không muốn nhắc đến Nghiêm Túc.
Anh không nói gì nữa, quay người đi lên trong xe, thấy Tưởng Cầm vẫn ngồi nguyên tại chỗ, anh tức giận gõ vào vô lăng mấy cái: “Tôi còn phải mời cô lên xe sao?”
Tưởng Cầm rất phối hợp, cố gắng đứng dậy, lê cái chân trái lên xe của anh. Mặc dù bây giờ đã hết sưng nhưng khi đi lại vẫn còn cảm thấy đau.
Ánh mắt của Mộ Dung Hoành Nghị liếc qua chân cô, lông mày vô thức cau lại, không nói gì, lập tức khởi động xe.
Dừng xe trước một quán ăn ven đường, mặc dù đã rất muộn nhưng ở đây vẫn còn rất nhiều người. Chiếc xe Porsche màu đen của Mộ Dung Hoành Nghị rất bắt mắt, thỉnh thoảng người ta lại ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, Mộ Dung Hoành Nghị có vẻ rất quen thuộc với ông ta, chỉ cần dùng một động tác tay để ra hiệu, đối phương đã hiểu, mỉm cười, gật đầu, rất nhanh đã bưng lên hai đĩa mỳ xào.
Tưởng Cầm không mặc nhiều đồ, ngồi trên ghế, cả người lạnh buốt, thỉnh thoảng lại run lên. Mộ Dung Hoành Nghị không quan tâm, chỉ cúi đầu ăn mỳ.
Mỳ xào có mùi vị rất ngon, chả trách lại có nhiều người đến đây ăn như vậy, nhưng Mộ Dung Hoành Nghị sẽ đến những nơi như thế này, thực sự khiến người khác kinh ngạc. Tưởng Cầm ngẩng đầu lên, thấy ông chủ đang cười tít cả mắt nhìn mình, vội vàng giơ ngón tay cái lên, nói: “Rất ngon.”
Ông chủ mỉm cười, gật đầu.
“Anh Đông không nói được.”
Lời nói không nóng không lạnh của Mộ Dung Hoành Nghị khiến Tưởng Cầm sững sờ, ánh mắt nhìn anh Đông có chút cảm thông.
Lúc này, anh Đông đi đến, không biết đang khoa chân múa tay gì với Mộ Dung Hoành Nghị. Mộ Dung Hoành Nghị sốt ruột nhíu mày, anh Đông vẫn đang khoa chân múa tay, cuối cũng thực sự bực bội, anh đặt đũa xuống, cởi áo khoác ra ném cho Tưởng Cầm: “Mặc vào.”
Anh Đông mỉm cười, ra hiệu cho Tưởng Cầm mặc vào, sau đó không biết nói gì với Mộ Dung Hoành Nghị, khuôn mặt đẹp trai của anh đột nhiên đen lại.
Tưởng Cầm mỉm cười cảm ơn anh Đông, nói: “Cảm ơn.”
Mộ Dung Hoành Nghị hừ một tiếng: “Người cô nên cảm ơn là tôi?”
Tưởng Cầm không để ý đến anh, mặc áo khoác lên. Chiếc áo khoác vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, lập tức ấm hơn rất nhiều.
Sau khi ăn mì xong, Mộ Dung Hoành Nghị đi thanh toán, anh Đông xua tay, không muốn nhận tiền. Mộ Dung Hoành Nghị trực tiếp rút mấy trăm đặt lên bàn, kéo Tưởng Cầm rời đi, cũng không quan tâm đến chuyện chân cô có còn đau hay không. Ngoài sự tức giận, Tưởng Cầm vội vàng quay đầu lại tạm biệt anh Đông. Anh Đông cười tít cả mắt, vẫy tay với cô.
Sau khi lên xe, Tưởng Cầm tò mò hỏi: “Lúc nãy, anh Đông nói cái gì vậy? Sao sắc mặt anh khó coi vậy?”
Mộ Dung Hoành Nghị cau mày, quay đầu nhìn cô: “Tôi không thích phụ nữ quá ồn ào.”
Tưởng Cầm nhún vai, không quan tâm nói: “Không muốn nói thì thôi, những chuyện liên quan đến anh tôi cũng không muốn biết.”
“Cô…..’
Mộ Dung Hoành Nghị khởi động xe, đạp ga thật mạnh, chiếc xe phát ra tiếng ầm ầm, trên con phố vào sáng sớm, rõ ràng vô cùng inh tai nhức óc.
Hai tay Mộ Dung Hoành Nghị nắm chặt vô lăng, lái xe rất nhanh.
Anh buồn bực suy nghĩ, nhất định anh Đông già rồi nên bị mờ mắt mới cảm thấy Tưởng Cầm là một cô gái tốt, rất vừa mắt anh ta, nếu như biết những chuyện mà cô đã làm, xem anh ta nói như thế nào!
Chiếc xe chạy nhanh hơn.
Khi đến nhà họ Tưởng, anh dừng lại, quay đầu nhìn cô, phát hiện cô đã ngủ say, trên người đắp chiếc áo khoác của anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn gần như vùi trong chiếc áo khoác đen to, chỉ lộ một đôi mắt, lông mi thỉnh thoảng run lên.
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng cảm thấy có chút không vui, bởi vì chuyện xảy ra trong ngày hôm nay đều nằm ngoài kế hoạch của anh.
Ánh muốn đánh thức cô, nhưng vừa đưa tay ra, lúc chỉ còn cách cô vài cm lại đột nhiên dừng lại. Cô ngủ rất say và phát ra tiếng ngáy dễ thương. Cô vốn đã gầy, cuộn tròn trên ghế giống như một con mèo con
Mộ Dung Hoành Nghị bỏ tay xuống, vẻ mặt cứng đờ đẩy cửa xuống xe, đứng ở bên ngoài, châm một điếu thuốc sau đó hút. Thỉnh thoảng, sẽ ngoái lại, liếc nhìn người phụ nữ đang ngủ trong xe.
Tưởng Cầm bị tiếng điện thoại đánh thức, liếc nhìn là trong nhà gọi đến, cô đột nhiên tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra rằng mình đã đến cửa nhà. Còn Mộ Dung Hoành Nghị đang đứng ngoài xe, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.
Cúi đầu nhìn chiếc áo khoác trên người, cô đột nhiên đẩy cửa, vòng qua xe đi đến trước mặt anh, đưa áo khoác cho anh: “Sao không gọi tôi dậy?”
Mộ Dung Hoành Nghị vứt điếu thuốc trong tay đi, không ý thức được dưới chân đã có tàn thuốc.
Lông mày anh nhíu chặt lại, nhìn vẻ mặt của cô, giống như cách một làn sương mỏng.
Người phụ nữ đứng dưới ngọn đèn đường yếu ớt, ánh mắt trông có vẻ bình thường nhưng lại mơ hồ nhìn thấy sự kiêu ngạo. Giống như, bất kể có chuyện gì xảy ra với cô, chỉ cần vẫn tồn tại trên thế giới này cô đều cảm thấy tự hào.
Rất khó để liên tưởng người phụ nữ trước mặt với chuyện năm đó. Sau khi tiếp xúc với cô, không chỉ Bạch Thương Long có sự thay đổi, mà ngay cả anh cũng có lúc quên mất, chỉ đơn thuần, muốn chinh phục, muốn bẻ gãy đôi cánh của cô. Đó là khát khao thuần khiết của một người đàn ông với một người phụ nữ.
Thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt hiện lên một tia sáng bí mật giống như vòng xoáy, cô rủ mắt xuống, không nghiên cứu sâu nữa, chậm rãi nói: “Mộ Dung Hoành Nghị, anh cố gắng nghĩ cách để lấy được Tưởng thị vẫn chưa đủ sao? Ngôi biệt thự này là nơi ở duy nhất của chúng tôi, anh nhất định phải cướp đi sao?”
Ở trước mặt anh, cô nghĩ cố gắng hạ thấp thái độ của mình, cho dù là vì ba mẹ. Nhưng Tưởng Cầm phát hiện ra cô vẫn không làm được, chỉ có thể nói chuyện một cách nhẹ nhàng, cảm xúc không thay đổi.
Mộ Dung Hoành Nghị mặc áo khoác lên, chiếc áo còn mang theo nhiệt độ cơ thể cô, vô tình ngửi được hương hoa cúc nhàn nhàn, có chút chua xót.
“Cô không cho không tôi, tôi cũng không lấy không.” Anh giải thích sự thật, mỉm cười, trở lại vẻ khôn ngoan của một người làm kinh doanh.
Tưởng Cầm cau mày cắn môi: “Đừng nói đây không phải là kế hoạch của anh.”
“Vậy thì sao?”
Tưởng Cầm nhìn chằm chằm vào anh, dưới màn đêm, dáng người thẳng tắp của anh, cả người đen như mực, luôn có thể làm tôn lên khí chất của anh.
Cô gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi.”
Mộ Dung Hoành Nghị sững sờ, chỉ như vậy thôi sao?
“Này, cô không định cầu xin tôi sao?” Anh đứng ở phía sau cô, hét lên: “Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô có thể làm cho tôi vui, nói không chừng tôi sẽ để cho gia đình cô sống lâu hơn mấy ngày.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 445: Nhất định phải cướp đi sao?
Chương 445: Nhất định phải cướp đi sao?