Tưởng Cầm thấy trên mặt Nghiêm Túc không có biểu cảm gì thì trong lòng tự giễu, cô ta nghĩ nhiều sao? Nghiêm Túc luôn dứt khoát cũng không hề dây dưa. Anh ta nói như vậy là vì muốn giúp cô ta, cô ta nghĩ nhiều rồi.
"Ăn gì chưa?" anh ta hỏi.
"Ăn rồi nhưng rất khó ăn." Tưởng Cầm nói thật: "Những món kia vốn không giống như đồ cho bệnh nhân ăn."
Sau khi Nghiêm Túc nghe xong thì lập tức đứng dậy: "Cô chờ tôi ở đây."
Anh ta nói xong thì đẩy cửa đi ra ngoài, Tưởng Cầm muốn gọi anh ta lại nhưng không kịp.
Cô ta ngẩn người nhìn cửa, cảm giác khó hiểu trước đó lại xuất hiện, trong lòng giống như được lấp đầy.
Đã bao lâu rồi cô mới được người ta quan tâm như vậy chứ? Không cần đáp lại, không cần đền đáp, chỉ có thể chấp nhận. Phụ nữ luôn không có sức chống cự với bá đạo và dịu dàng, Tưởng Cầm cũng không ngoại lệ. Đặc biệt đối tượng lại là Nghiêm Túc. Ở trước mặt anh ta, cô ta giống như con thuyền cô đơn trôi cũng có thể gặp được bến tàu nghỉ một chút.
Nghiêm Túc trở lại, trong tay cầm mấy hộp cơm. Anh ta lấy ra bày lên bàn, đồ ăn đều thanh đạm, còn có một phần nước hoa quả.
Tưởng Cầm nhìn đồ ăn nhiều như vậy thì tinh thần tốt hơn nhiều, không hề gánh nặng cầm đũa gắp ăn.
Ánh mắt đối diện nhìn chằm chằm, nếu cô ta không ăn hết thì anh ta sẽ không vui vẻ vậy. Tưởng Cầm bật cười, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Này, anh ăn cơm tối chưa?"
Nghiêm Túc im lặng, sau đó lắc đầu.
Anh ta rời khỏi công ty thì đến nhà họ Tưởng, sau đó lại chạy đến đây, vốn không nhớ tới chuyện ăn cơm tối.
Tưởng Cầm lấy một đôi đũa đưa qua: "Một mình ăn không vui, cùng nhau ăn đi."
Nghiêm Túc nhìn cô ta, khóe miệng hơi nhếch lên, cầm lấy đôi đũa.
Anh ta ăn rất ít, đa số anh ta nhìn cô ta ăn, vẻ mặt giống như đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt vẫn rất chăm chú. Dưới ánh mắt này, Tưởng Cầm ngày càng không được tự nhiên, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên.
"Tôi ăn no rồi." Cô ta nói.
Nghiêm Túc liếc mắt nhìn mặt bàn rồi lắc đầu: "Không được, ăn quá ít."
"Không ít đâu, tôi ăn không nổi nữa." Tưởng Cầm còn vỗ vào bụng mình.
"Cô gầy như vậy là vì ăn quá ít." Nghiêm Túc không cho cô từ chối nói: "Phải ăn nhiều mới không bị bệnh."
Cô ta biết anh ta là người cố chấp, nếu cô ta không gật đầu, chỉ sợ anh ta sẽ vẫn tiếp tục nói. Tưởng Cầm bất đắc dĩ, cười nói: "Nếu tôi ăn thành người mập, tôi nhất định sẽ tìm anh tính sổ."
Cô ta vốn chỉ nói đùa, nhưng anh ta lại nghiêm túc nhìn cô ta nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Một câu "Chịu trách nhiệm" làm cho Tưởng Cầm giật mình, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái. Ánh mắt kiên trì khiến cô ta hốt hoảng, vội vàng dời tầm mắt, cúi đầu ăn.
Ngoài cửa là một đôi mắt đen mang theo sự lạnh lẽo.
Mộ Dung Hoành Nghị xoay người, bước ra ngoài.
Anh ta đi vài bước rồi dừng lại, cúi đầu nhìn cơm hộp trong tay, đôi mắt híp lại, ý lạnh trên mặt càng tăng lên, sau đó ném cơm hộp vào thùng rác.
Đáng chết, phụ nữ kia vốn không để lời nói của anh ta ở trong lòng! Anh ta nhất định điên rồi mới mua bữa tối cho cô ta!
Anh ta đi ra bệnh viện, bên ngoài có mưa nhỏ.
Anh ta kéo cổ áo khoác lên, sau đó lấy một điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi.
Trong làn khói lượn lờ, khuôn mặt hoàn mỹ từ từ nở nụ cười u ám, giống như ngôi sao sáng lập lánh trên bầu trời đêm.
Tưởng Cầm, cô vẫn không biết mình phải trả giá thế nào sao.
Ngày hôm sau, Tưởng Cầm rời khỏi bệnh viện đến thẳng công ty. Trận chung kết đang đến gần, cô ta không thể qua loa được, tiếp theo cô ta làm một đôi giày, cô ta nghĩ tới chuyện đó sẽ trở thành đôi giày đầu tiên thật sự thuộc về mình trong cuộc đời thì cảm thấy hưng phấn không thôi.
Cô ta vừa đến công ty thì Trưởng bộ phận gọi vào văn phòng.
"Trưởng bộ phận, ngày hôm qua…"
Trưởng bộ phận Tiêu xua tay: "Chuyện hôm qua để sau này rồi nói, tôi tìm cô muốn hỏi chuyện cô đã chuẩn bị cho trận chung kết thế nào, có ý kiến gì không? Thiên Ái đã bắt đầu tiến hành rồi, cô cũng phải nắm chặt thời gian mới được."
Tưởng Cầm trả lời: "Trưởng bộ phận, tôi muốn hoàn thành đôi giày bằng thủ công, không cần dùng bất cứ máy móc gì."
Trưởng bộ phận Tiêu nghe vậy thì suy nghĩ một chút nói: "Ý tưởng không tệ, nhưng phải tìm một bậc thầy làm giày thủ công tinh xảo mới được. Lỡ tay nghề không đến nơi đến chốn thì hoàn toàn phá hủy thiết kế."
"Tôi cũng biết, nhưng vẫn muốn giữ vững suy nghĩ của mình."
Trưởng bộ phận Tiêu nghe xong thì mới mở miệng: "Tôi có thể giới thiệu một người với cô."
Ánh mắt Tưởng Cầm sáng lên, vội hỏi: "Ai vậy?"
"Trong nhóm nhân viên cũ của Tưởng Thị, cũng là người đứng đầu làm giày thủ công, ông Đàm."
"Ông Đàm…" Tưởng Cầm lẩm bẩm tên này, cô ta cảm thấy đã nghe qua ở đâu rồi lại không nghĩ ra.
"Ông ta là người trong nghề này!" Trưởng bộ phận Tiêu vừa nói vừa giơ ngón tay lên.
"Vậy hiện tại ông ta ở đâu?"
"Về hưu rồi, thỉnh thoảng sẽ đến công ty hướng dẫn kỹ thuật. Nhưng tôi nghe nói ông ta đã lâu không làm giày." Trưởng bộ phận Tiêu nói xong thì gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự hỏi địa chỉ của ông Đàm, sau khi ghi lại thì đưa cho Tưởng Cầm: "Đây là địa chỉ nhà ông ta, cô đi tìm thử xem sao. Tôi nghe nói người này rất bướng bỉnh, không cho ai mặt mũi, cho nên tôi khuyên cô cũng đừng ôm hy vọng quá lớn."
Tưởng Cầm lập tức nhận lấy coi như bảo vật, vội vàng cảm ơn Trưởng bộ phận.
Cô ta quay lại phòng thiết kế muốn cầm túi xách lên thì Nghiêm Túc gọi: "Cô muốn đi đâu?"
"Tôi muốn ra ngoài một chuyến, đã xin nghỉ với Trưởng bộ phận rồi." Cô ta vừa đi vừa nói chuyện: "Anh biết ông Đàm không? Tôi muốn mời ông ta giúp tôi làm giày!"
Nghiêm Túc nhướng mày, khóe miệng nhếch lên: "Cô thật tinh mắt."
Ông Đàm là bậc thầy trong nhóm làm giày thủ công, số một trong nước, có thể mời ông ta thì rất tốt. Nhưng Nghiêm Túc có nghe qua tính cách của ông ta thì chỉ sợ Tưởng Cầm vừa bước ra đời sẽ không chịu được. Vì thế anh ta quyết đoán nói: "Tôi đi với cô."
Tưởng Cầm đi tới cửa thì đứng lại ngẩng đầu nhìn anh ta: "Nhưng anh còn phải làm việc mà."
"Không sao." Anh ta nhàn nhạt đáp lại, dẫn đầu đi về phía trước, Tưởng Cầm chỉ đành đuổi theo.
Đúng lúc này, sau lưng có người vội vàng gọi cô ta: "Tưởng Cầm, cô chờ đã!"
Tưởng Cầm dừng lại quay đầu nhìn thấy Trưởng bộ phận Tiêu.
"Trưởng bộ phận, có chuyện gì vậy?"
Trưởng bộ phận Tiêu đi vài bước đến trước mặt cô ta: "Tổng giám đốc gọi cô đến văn phòng một chuyến." Lúc nói chuyện còn làm mặt quỷ với cô.
Tưởng Cầm vừa nghe tên Mộ Dung Hoành Nghị thì lập tức nhíu mày, cũng không chú ý tới vẻ mặt của Trưởng bộ phận Tiêu nói: "Trưởng bộ phận nói tôi đã đi là được."
Trưởng bộ phận Tiêu lập tức lắc đầu: "Khụ khụ… Tưởng Cầm, cô vẫn nên đến đó một chuyến đi."
Tưởng Cầm không đồng ý: "Dù sao anh ta không thấy tôi, anh nói tôi đã đi là được!"
"Tôi thấy như vậy không tốt lắm…" Lông mày Trưởng bộ phận Tiêu hơi run lên, lặng lẽ đưa tay lên trời.
Tưởng Cầm mới phản ứng lại, chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên thì thấy được người đàn ông đứng ở trên lầu dựa vào tay vịn. Đôi mắt híp lại mang theo sự lười biếng và tức giận lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta. Sau đó anh ta lại nhìn về phía Nghiêm Túc đứng sau lưng cô ta, khóe miệng thú vị cong lên.
Nghiêm Túc nhìn thấy ánh mắt đó đầy khiêu khích. anh ta không thay đổi sắc mặt, chỉ thản nhiên nhận lấy.
Tưởng Cầm rùng mình, nói như vậy… Anh ta đã nghe thấy lời mình nói sao?
Cô ta thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đứng ở cô ta phía sau, dường như người kia đoán được cô ta muốn hỏi cái gì, lặng lẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc không tốt, cô đừng chọc đến anh ta! Đến lúc đó Trưởng bộ phận này cũng phải chịu xui xẻo."
Mộ Dung Hoành Nghị nghiên người xoay mặt về phía cô, một tay chống lên tay vịn, một tay ngoắc cô ta, dáng vẻ kia của cô ta làm cho Tưởng Cầm hận đến ngứa răng.
Cô ta biết anh ta sẽ tìm mình gây phiền toái, hơn nữa còn dùng bất cứ thủ đoạn nào! Nhưng cũng không thể vào lúc này chứ? Lúc cô ta biết đến ông Đàm thì thật sự không muốn dừng lại, hận không thể lập tức đi tìm được ông ta, nhờ ông ta giúp mình làm giày!
Trưởng bộ phận Tiêu thấy Tưởng Cầm không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Hoành Nghị thì trán bắt đầu toát mồ hôi, dùng sức ho một tiếng nói: "Cô còn đứng ở đây làm gì? Tổng giám đốc tìm cô có việc! Mau đi lên đi!"
Tưởng Cầm cắn môi, không tình nguyện cất bước chuẩn bị đi lên thang máy.
Đúng lúc này, có người đột nhiên kéo cánh tay cô ta lại.
Cô ta kinh ngạc quay đầu nhìn thấy Nghiêm Túc thì giật mình: "Nghiêm Túc…"
Ánh mắt của Nghiêm Túc vẫn dừng lại trên người Mộ Dung Hoành Nghị nhàn nhạt nói: "Cô cứ đi làm việc của mình đi, tôi đến chỗ của tổng giám đốc là được." Anh ta nói xong cũng mặc kệ Tưởng Cầm có đồng ý hay không, đầy cô ta vào thang máy trước.
Trưởng bộ phận Tiêu cũng nóng nảy: "Nghiêm Túc, cậu…"
Nghiêm Túc làm lơ, giúp Tưởng Cầm nhấn nút thang máy thì đẩy cô ta vào, đến khi cửa thang máy đóng lại, anh ta mới xoay người lại.
Từ đầu đến cuối, Mộ Dung Hoành Nghị thu toàn bộ hành động của anh ta vào mắt.
Anh ta cười bí hiểm thấy Nghiêm Túc quay lại đứng ở dưới lầu nhìn mình thì Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, không nói gì xoay người rời đi.
Trưởng bộ phận Tiêu sắp tức chết vì hai người này, đi đi lại lại: "Nghiêm Túc! Cậu muốn làm gì? Sao cậu không đặt tổng giám đốc vào trong mắt chứ? Cậu…"
Nghiêm Túc thu hồi tầm mắt lạnh lùng nói: "Sau này tôi sẽ chịu trách nhiệm Tưởng Cầm."
Trưởng bộ phận Tiêu tức giận đến giậm chân, Nghiêm Túc cũng không quay đầu lại rời đi.
"Vì sao? Tôi là Trưởng bộ phận! Này, này cậu đi đâu? Tôi còn chưa nói xong… Cậu quay lại!"
Tưởng Cầm ở trong thang máy, trái tim vẫn còn đập thình thích.
Cô ta đương nhiên biết Nghiêm Túc muốn tốt cho mình, nhưng anh ta làm như vậy có nghĩa là công khai khiêu khích quyền lực tổng giám đốc của Mộ Dung Hoành Nghị, Mộ Dung Hoành Nghị sẽ không bỏ qua cho anh ta!
Lúc này tiếng chuông dành cho Mộ Dung Hoành Nghị vang lên, cô ta không do dự nhận máy.
"Tưởng Cầm, tôi cho cô mười phút, nếu cô không xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi sẽ đuổi Nghiêm Túc ra khỏi công ty!"
Anh ta nói xong thì cúp máy.
Đáng chết!
Tưởng Cầm oán hận cất điện thoại đi, nhấn vào tầng hai mươi chín.
Lúc cô ta đi vào văn phòng, bầu không khí vẫn ngột ngạt, cô ta hít sâu đi tới một bước: "Rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 459: Cảm giác khó hiểu
Chương 459: Cảm giác khó hiểu