Tưởng Cầm ngước mắt lên, khuôn mặt xinh đẹp lại vô cùng bình tĩnh: "Tức giận cái gì? Bởi vì em thích anh ta sao?"
Khuôn mặt Tưởng Xuân càng đỏ hơn, ngay cả cô ta chưa từng nhìn thẳng vào vấn đề này, nhưng cô ta nghe chị họ nói thì cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân mình.
Tưởng Cầm thở dài một tiếng, lắc đầu với Tưởng Xuân: "Tưởng Xuân, em có thể thích bất cứ người nào nhưng chỉ có Mộ Dung Hoành Nghị là không được."
Cô nói như đinh đóng cột, Tưởng Xuân vốn đang nghi ngờ bản thân, có lẽ đây là thời kỳ phản nghịch nên cô ta hỏi: "Vì sao lại không thể?"
"Anh ta sẽ không thích em." Tưởng Cầm trả lời lạnh như băng. Cô không muốn an ủi, chỉ muốn Tưởng Xuân thấy rõ sự thật.
Trên mặt Tưởng Xuân lướt qua sự tổn thương. Cô ta nhìn Tưởng Cầm một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng: "Chị, chị thật sự lo lắng cho em, hay là… Ghen ghét em?"
Tưởng Cầm ngây người: "Tưởng Xuân?"
"Chị ghen ghét em thì có thể thẳng thắn thừa nhận, sau khi em gặp Mộ Dung Hoành Nghị thì bị anh ấy hấp dẫn, bị anh ấy quyến rũ! Trong mắt em thì không có ai tài giỏi hơn anh ấy, càng đừng nói đến chuyện em có thể lớn tiếng nói thích anh ấy! Nhưng chị chịu sự ràng buộc bởi thân phận và lập trường thì lại không thể."
Tưởng Cầm nghe Tưởng Xuân nói thì Tưởng Cầm híp mắt lại, dường như cô không quen biết đứa em họ này vậy. Rốt cuộc Mộ Dung Hoành Nghị đã cho cô ta uống thuốc gì, anh không ra tay nhưng lại làm cho đứa em họ này mê muội.
Tưởng Cầm bất ngờ nhưng chỉ nói một câu: "Bản thân tự quyết định chuyện tình cảm là được." Cô không nhiều lời, đưa tay nhẹ nhàng xoa hai bên trán rồi đi vào phòng nghỉ ngơi
Tưởng Xuân không nghĩ tới phản ứng của cô lại bình tĩnh như thế, cô ta nhất thời cũng không biết nên nói gì.
"Chị, em…"
Tưởng Cầm đi vào phòng thì lập tức nằm trên giường, cô khoác tay lên trán nhắm mắt lại.
Mộ Dung Hoành Nghị đúng là xâm nhập hoàn toàn vào cuộc sống của cô…
Lưu Bình dậy sớm nhìn hai chị em cúi đầu ngồi trước bàn ăn, không hề nói chuyện thì không khỏi tò mò hỏi: "Hai đứa sao vậy? Bình thường không giấu nhau chuyện gì, sao hôm nay câm như hến vậy?"
Tưởng Cầm đặt chén buống: "Con đi đây."
Lưu Bình lập tức nói: "Tưởng Xuân vẫn chưa ăn xong, con chờ nó đi chung đi!"
"Con có việc nên phải đến công ty sớm." Tưởng Cầm cầm áo khoác rồi mở cửa đi ra ngoài.
Tưởng Xuân ngẩng đầu nhìn chị họ, lại cúi đầu im lặng ăn bữa sáng. Cô biết hôm qua mình nói hơi nặng lời, chị họ tức giận là chuyện bình thường. Nhưng cô ta chỉ nói sự thật! Chuyện tình cảm thì phải nói thẳng ra, vốn không nên giấu giếm trong lòng, cô cảm thấy mình không sai!
Tưởng Cầm vừa đi ra ngoài thì thấy chiếc xe Audi dừng trước cửa nhà.
Cô dừng bước nhìn người ngồi bên trong xe, đầu dựa vào cửa sổ ngủ.
Tưởng Cầm do dự vẫn gõ cửa một cái. Bạch Thương Long mở to mắt nhìn thấy cô thì lập tức cười cười, anh ngáp một cái rồi đẩy cửa xuống xe, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng: "Tôi đi công tác mấy ngày, tối hôm qua vừa trở về."
Cô nhìn sương đọng lại trên thân xe lại nhìn hai mắt anh ta đầy tơ máu thì hỏi: "Không lẽ anh… Vẫn luôn ngủ ở đây sao?"
Bạch Thương Long duỗi lưng: "Tôi muốn nhìn thấy em đầu tiên nên đến đây."
Tưởng Cầm liếc anh ta một cái, so với sự nhiệt tình của anh ta thì cô lại hơi lạnh nhạt: "Mấy ngày anh không ở đây lại rất yên tĩnh."
Bạch Thương Long cười khổ lắc đầu, tự giễu nói: "Tôi còn nghĩ em sẽ nhớ tôi đấy."
"Anh nghĩ nhiều rồi."
Lúc này Tưởng Cầm nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa thì nói: "Anh không?"
Bạch Thương Long sảng khoái nói: "Không thành vấn đề."
Sau khi lên xe, anh ta nhanh chóng khởi động xe, sau đó cô nhìn thấy bóng dáng Tưởng Xuân mở cửa ra ngoài ngày càng nhỏ trong kính chiếu hậu.
"Gần đây công việc có thuận lợi không?" Bạch Thương Long nhìn cô cười tủm tỉm hỏi.
"Vẫn như vậy, nhưng vừa vất vả lại thú vị."
Bạch Thương Long gật đầu, sâu xa hỏi: "Có người làm khó em sao?"
Tưởng Cầm nhún vai: "Người làm khó tôi nhiều lắm, anh muốn hỏi ai?"
Anh cười: "Coi như tôi chưa hỏi."
Tưởng Cầm thu hồi tầm mắt, chỉ phía trước nói: "Anh thả tôi xuống ở trạm xe buýt kia là được."
Bạch Thương Long không đồng ý nhìn cô một cái: "Em cảm thấy tôi sẽ làm chuyện không ga lăng như vậy sao?"
Tưởng Cầm nhàn nhạt liếc anh ta một cái: "Tôi cho rằng chúng ta nên duy trì khoảng cách."
"Vì sao? Em sợ động lòng với tôi?"
"Anh nghĩ quá nhiều rồi."
Bạch Thương Long nháy mắt với cô: "Ha ha, tôi vẫn luôn như thế."
Tưởng Cầm bất đắc dĩ cụp mắt cười, cô thật sự không hận nổi Bạch Thương Long, nhiều lắm chỉ là tức giận anh ta Vưu Thiên Ái, nhưng không thể phủ nhận anh ta là con người rất biết cách làm cho người khác vui vẻ.
"Buổi trưa ăn cơm chung đi." Anh ta rất tự nhiên nói, nhìn thấy cô muốn từ chối thì nhướng mày nói: "Hơn nửa đêm tôi chạy tới cửa nhà em chỉ vì muốn gặp em một chút, không lẽ ăn cơm với tôi lại làm khó em sao?"
Tưởng Cầm nhìn hai mắt hồng hồng của anh ta thì nhìn ra được anh ta đã rất mệt mỏi. Cô im lặng nhưng vẫn gật đầu.
Bạch Thương Long cười, không uổng công anh ta thức đêm đi suốt mấy tiếng.
Đến công ty Tưởng Cầm xuống xe, Bạch Thương Long mở cửa dặn dò nói: "Buổi trưa tôi sẽ đến đón em!"
Tưởng Cầm "Ừ" một tiếng, xoay người đi vào.
Cô vừa đi vào cửa lớn thì thấy Nghiêm Uy đứng ở cửa, không biết anh ta đã đứng đó bao lâu, cô cười cười chào hỏi: "Sao anh lại không vào?"
Nghiêm Uy thu hồi tầm mắt, khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc.
"Anh ta là bạn cô sao?"
Anh ta đã gặp người này trong công ty một lần, dáng vẻ của Tưởng Cầm không để ý lắm, nhưng không nghĩ tới hôm nay cô ngồi xe anh ta đi làm.
"Định nghĩa về bạn bè rất rộng, hiện tại gặp nhau một lần cũng có thể gọi là bạn bè, nhưng sắp bị những người dối trá biến thành nghĩa đen." Tưởng Cầm vừa đi vừa nói, khóe miệng chứa ý cười.
Nghiêm Uy đuổi theo cô: "Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi."
Cô ngước mắt cười với anh ta: "Coi như là vậy đi."
Nghiêm Uy không lên tiếng, đến khi vào văn phòng, sắc mặt anh ta vẫn u ám.
Giữa trưa, vào thời gian nghỉ vừa tới thì điện thoại của Tưởng Cầm vang lên, cô nghe máy, người kia là Bạch Thương Long.
"Tôi chờ em ở dưới lầu, lát nữa tôi sẽ đưa em đến một nhà hàng đặc biệt."
"Ừ."
Cô cúp máy, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài thì ngoài cửa truyền đến tiếng chào hỏi.
"Chào tổng giám đốc."
"Chào tổng giám đốc…"
Cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt ghét bỏ của Mộ Dung Hoành Nghị.
Anh đứng ở cửa, trên người vẫn mặc áo khoác hôm qua, nhìn có vẻ giống như tùy tiện cầm lấy. Người luôn luôn coi trọng hình tượng như anh coi như là lần đầu tien.
"Sao động tác lại chậm như vậy?" Anh không vui nói.
Tưởng Cầm tiếp xúc Mộ Dung Hoành Nghị ở trong công ty vẫn cảm thấy mất tự nhiên. Cô cúi đầu, hạ giọng nói: "Anh đến tìm tôi sao?"
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô không muốn nói chuyện với mình thì sắp tức chết rồi. Anh nhịn suốt một đêm được coi là gì?
Anh hít sâu, đứng ở tại chỗ, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô: "Nếu không thì sao?"
Anh không nói cô lôi kéo quan hệ, sao cô lại nóng lòng phủi sạch quan hệ chứ?
Tưởng Cầm không muốn nói nhiều, thật sự rất bực bội. Cô bước nhanh qua: "Nói đi."
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn thái độ của cô thì lập tức không vui, trừng mắt nhìn cô cười lạnh: "Vì làm giày cho người nào đó mà đến bây giờ tôi chưa ăn gì cả, cô nói xem phải cảm ơn tôi thế nào?"
Tưởng Cầm không lên tiếng, cô nhíu mày nghiêng đầu nhìn anh.
"Này, cô có ý gì?" Mặc dù Mộ Dung Hoành Nghị cười nhưng cô nghe được tiếng nghiến răng của anh. Đối với người kiêu ngạo như Mộ Dung Hoành Nghị thì có lẽ đã chịu tủi thân rất lớn mới thể hiện như thế.
Nhưng anh thật sự giúp cô nên từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn chưa ăn sao?
Tưởng Cầm nghĩ như vậy thì cảm thấy áy náy.
"Gần đây có một quán rau xào, tôi mời." Tưởng Cầm nói, dẫn đầu đi ra ngoài.
Mộ Dung Hoành Nghị thoáng dịu lại, nhưng vẻ mặt vẫn khó coi: "Dùng một món rau xào để đuổi tôi sao? Cô đúng là keo kiệt!"
"Không có cách nào khác, tôi chỉ có một chút tiền thôi."
"Hả? Sao tôi nghe giống như cô đang lên án ông chủ này vậy?"
Tưởng Cầm quay đầu lại: "Tổng giám đốc, anh nghĩ nhiều rồi."
Mộ Dung Hoành Nghị thấy cô không kiêu ngạo không tự ti thì hận đến ngứa răng.
Cô đi ra ngoài thì có người gọi mình: "Tưởng Cầm?"
Cô xoay người thì thấy Bạch Thương Long, cô lập tức nhớ mình có hẹn với anh ta. Cô chán nản vỗ trán: "Thật ngại quá, tôi quên mất."
Bạch Thương Long nhìn Mộ Dung Hoành Nghị đi theo sau cô thì nhàn nhạt lên tiếng: "Không phải vừa rồi tôi đã gọi điện thoại sao? Quên nhanh như vậy?"
Mộ Dung Hoành Nghị cũng thấy được anh ta, đuôi lông mày nhếch lên, cánh môi cong lên không rõ cảm xúc.
Tưởng Cầm nhìn Bạch Thương Long lại nhìn Mộ Dung Hoành Nghị hỏi: "Anh có để ý thêm một người không?"
"Đương nhiên là không." Mộ Dung Hoành Nghị hơi mỉm cười, ra vẻ hào phóng.
Bạch Thương Long cũng khẽ cười một tiếng: "Không thành vấn đề."
"Vậy là tốt rồi." Tưởng Cầm thở phào.
Buổi trưa bọn họ đến Cao Phong, Tưởng Cầm vất vả tìm được một vị trí. Khi cô đi ra ngoài tìm thì phát hiện bọn họ đang đứng ở cửa hút thuốc, không biết nói cái gì. Bạch Thương Long nhíu mày lại, Mộ Dung Hoành Nghị lại bình tĩnh lạnh nhạt.
"Xem ra không cần giới thiệu hai người đúng không?" Tưởng Cầm nhìn hai người, xoay người đi vào: "Có chỗ rồi."
Mộ Dung Hoành Nghị dập điếu thuốc ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thương Long: "Nếu anh còn nhớ kỹ mình là ai, nhớ cô ta đã làm gì vì anh thì anh sẽ biết mình nên làm thế nào." Anh nói xong thì cũng đi vào.
Bạch Thương Long cụp mắt, anh ta hút một hơi, im lặng một lúc lâu thì lấy điện thoại ra: "Tưởng Cầm, xin lỗi, tôi có việc nên đi trước."
Trong nhà hàng, Tưởng Cầm cúp điện thoại nhìn ra ngoài cửa, bóng dáng Bạch Thương Long đã sớm không còn ở đó. Cô quay đầu lại, tầm mắt dừng ở trên người đàn ông thoải mái ngồi đối diện: "Anh nói gì với anh ta?"
Mộ Dung Hoành Nghị cong môi cười lạnh, đặt ly xuống nói: "Tôi nên nói gì sao?"
Tuy rằng chuyện gì không có bằng chứng nào nhưng Tưởng Cầm biết Bạch Thương Long sẽ không không tự nhiên rời đi! Chuyện này chắc chắn liên quan đến Mộ Dung Hoành Nghị.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 464: Chỉ có mộ dung hoành nghị là không được
Chương 464: Chỉ có mộ dung hoành nghị là không được