TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nương Nương Lại Tìm Đường Chết
Chương 23-2: Chắn đao 2

Máu tươi từ lòng bàn tay Tiết Trường Du nhỏ giọt, Tiết Trường Du thậm chí có thể cảm giác được, nhiệt độ cơ thể Tô Hoài Cẩn trong lòng ngực mình từng chút một chút trôi đi.

Độ ấm dường như không còn......

Đã là lần thứ hai.

Lần đầu tiên là ở cửa lớn cung Du Cẩn, Tiết Trường Du đứng ở ngoài cửa, điên cuồng đấm vào gỗ mộc ngàn năm mà hắn sai người đem về, đấm vào nhà giam phượng hoàng đích thân hắn xây nên, nhưng vẫn không làm được gì. Lửa lớn thổi qua cung Du Cẩn, chỉ cách một cánh cửa gỗ nhưng mang Cẩn Nhi của hắn đi.

Lần thứ hai......

Tiết Trường Du không biết ông trời có đang trừng phạt bản thân hay không nữa. Hắn đã trơ mắt chứng kiến ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cả cung Du Cẩn, bây giờ lại còn khiến Cẩn Nhi chết ở trong lòng ngực mình...

Tiết Trường Du nhìn tay mình đầy máu tươi, nhìn sắc mặt Tô Hoài Cẩn tái nhợt, trong lòng không biết có tư vị gì......

Tô Hoài Cẩn mơ mơ màng màng ngủ, hơn nữa ngủ ngon đến dị thường, chỉ là khi nàng còn chưa ngủ đủ lại thình lình nghe "Đinh ——" một tiếng.

Trong lòng Tô Hoài Cẩn rất rõ ràng, chỉ sợ là âm thanh của hệ thống trong vòng hồng ngọc rồi.

Mỗi lần có việc hệ trọng gì đấy, vòng hồng ngọc đã tốt hơn rất nhiều so với quá khứ, phụng dưỡng Tô Hoài Cẩn đến nỗi Lục Y cũng chú ý tới thế nhưng Lục Y cũng không hề hoài nghi cái gì, chỉ cười nói vòng ngọc thông linh, quả là một khối ngọc tốt. Lại còn có thể dưỡng người, ngọc tốt đều như vậy, càng mang càng dễ chịu.

Tô Hoài Cẩn vẫn chưa mở mắt ra được nhưng trong đầu văn tự hệ thống đã khởi động.

【 hệ thống: Việc hệ trọng thứ tư, đạt thành 】

【 hệ thống: Đạt được thêm điểm bất kỳ, 6 điểm 】

Thêm điểm bất kỳ hả?

Tô Hoài Cẩn mơ mơ màng màng, lúc này hệ thống không còn tăng dung nhan của bản thân nữa, dáng vẻ, mị lực đã từ từ tăng lên một bậc, bây giờ ngược lại còn mở thêm việc tăng điểm bất kỳ ư?

Nói cách khác, Tô Hoài Cẩn tự mình có thể thêm điểm chỗ này chỗ kia.

Ý niệm đầu tiên trong đầu Tô Hoài Cẩn chính là ngàn vạn không thể thêm mị lực bởi vì hệ thống này có chút ngốc. Nếu thêm mị lực thì mỗi lần đều chỉ mở ra đối với Tứ hoàng tử Tiết Trường Du.

Tô Hoài Cẩn sao có thể giẫm lên vết xe đổ lại lần nữa gả cho Tiết Trường Du? Bởi vậy mở ra mị lực đối với nàng căn bản là vô dụng.

Nhưng thật ra may mắn cùng uy nghi vẫn còn chút hữu dụng.

Tô Hoài Cẩn nghĩ như vậy ngay lập tức liền mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện, bên người tựa hồ có chút ồn ào.

"Vương gia! Vương gia nén bi thương a...... xin nén bi thương......"

"Nô tài đáng chết, người chết không thể sống lại, thỉnh Vương gia nén bi thương!"

"Đúng vậy Vương gia, vẫn nên sớm lo liệu hậu sự cho Tô cô nương!"

"Thỉnh Vương gia nén bi thương!"

Tô Hoài Cẩn mới đầu nghe chưa được rõ ràng, bất quá bởi vì hoàn thành việc hệ trọng, sức lực cũng dần dần thu hồi, ý thức cũng càng ngày càng rõ ràng, dần dần nghe được rõ hơn. Hóa ra những người này cho rằng mình đã chết, hơn nữa chết triệt để.

Đúng rồi, dù sao cũng bị đao xỏ xuyên qua người, làm sao có thể không mất mạng?

Tô Hoài Cẩn sợ mình mở mắt muộn một chút thì người kêu lên "thỉnh nén bi thương" thật sự sẽ lo liệu hậu sự cho mình mất.

Mí mắt của Tô Hoài Cẩn run lên, khi nhóm đại phu đang quỳ cầu Tiết Trường Du nén bi thương thì Tô Hoài Cẩn nằm ở trên giường thế nhưng chậm rãi mở mắt......

"Tiểu thư!!"

"Tiểu thư tỉnh!"

Lục Y đột nhiên hét to một tiếng, nàng ấy đang quỳ gối bên cạnh giường, khóc đã thành một con mèo mướp, đột nhiên hé to lên, nhóm đại phu sợ hãi ở bên cạnh đều là kinh ngạc, thiếu chút nữa đã nhảy lên.

Nhóm đại phu mang vẻ mặt không thể tin tưởng, dù sao nơi này nhiều đại phu như vậy, tất cả mọi người không hẹn mà cùng cảm thấy Tô Hoài Cẩn không thể cứu, một đao cắm vào tim, máu còn chảy nhiều như vậy, thi thể không thể lạnh hơn, sao có thể còn có thể cứu chữa?

Trừ phi là thần tiên hạ phàm!

Ánh mắt mọi người đều nhất trí nhìn chăm chú động tác của Tô Hoài Cẩn, ngay sau đó hít một hơi "ồ——", tiểu thư thật sự tỉnh!

Tô Hoài Cẩn chậm rãi mở to mắt, Tiết Trường Du ngay lập tức tiến lên cầm tay Tô Hoài Cẩn, mặc kệ có là Vương gia hay không phải là Vương gia, Tứ hoàng tử hay không là Tứ hoàng tử liền quỳ gối bên giường, giọng nói cực kỳ khàn khàn, lại cực kỳ dịu dàng: "Cẩn Nhi? Tỉnh sao? Cảm giác thế nào?"

Tô Hoài Cẩn vốn dĩ không cảm thấy đau, mọi người đều cho rằng nàng không thể cứu. Tô Hoài Cẩn ngủ một giấc no nê, hiện tại có thể nói là tinh lực dư thừa, thần thanh khí sảng.

Thế nhưng Tô Hoài Cẩn vẫn phải làm bộ làm tịch, nhìn như suy yếu thở hổn hển hai cái, nói với giọng yếu ớt: "Không sao......"

"Mau!" Tiết Trường Du vội vàng nói: "Đại phu! Mau đến khám cho Tô cô nương!"

Nhóm đại phu chạy nhanh tới, một lần nữa bắt mạch. Sắc mặt cả đám đều đột biến, cũng không biết có phải là quá vui mừng hay không. Dù sao Tô cô nương cũng sống lại, mạng nhỏ của mình cũng coi như được bảo vệ.

Tô Hoài Cẩn cũng không biết ở thời điểm nàng ngủ, Tiết Trường Du vẫn luôn muốn phát hỏa. Hắn ôm cả người đầy máu của Tô Hoài Cẩn chạy vọt vào nhà họ Tô, hận không thể đem tất cả đại phu đều tìm tới, kể cả ngự y cũng muốn lôi tới. Đại phu ở địa phương cũng đều tới, nhưng không có một người nào có thể bảo vệ tính mạng cho Tô Hoài Cẩn, tất cả đều gào to kêu Tiết Trường Du nén bi thương, sớm đã tính toán như vậy.

Tiết Trường Du khi đó gần như đã phát điên rồi, căn bản không nghe những lời này, chỉ nhìn chằm chằm nhóm đại phu trị liệu.

Nhóm đại phu nơm nớp lo sợ nói: "Hồi Vương gia, mạch tượng Tô cô nương vững vàng, sống lại từ cõi chết!"

Ngự y cũng vội vàng nói: "Đúng vậy Vương gia, Tô cô nương mệnh lớn tự có thiên tướng, đây chính là đại cát hiện ra, tất nhiên là do đời trước Tô cô nương tích góp phúc phận, trọng thương như thế còn có thể khởi tử hồi sinh, lão thần là chưa từng nghe thấy ạ!"

Tất nhiên là chưa từng nghe thấy, Tô Hoài Cẩn cũng cảm thấy là chưa từng nghe thấy, không phải khởi tử hồi sinh mà là vội vàng đi tìm đường chết.

Phải biết rằng nàng vì muốn chắn một đao này cho Tiết Trường Du nên đã thất bại đến hai lần, cuối cùng lần này có thể thành công, không biết đã phải bỏ ra một ít công phu.

Tiết Trường Du nghe được lời nói của nhóm đại phu, ngay tức khắc nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn nắm chặt tay Tô Hoài Cẩn, trăm ngàn lần dịu dàng mà nói: "Cẩn Nhi, khát không? Hay là đói bụng? Bên ngoài trời hơi lạnh, nàng có phải cũng lạnh lắm không? Ta mang thêm cho nàng một cái chăn gấm nhé?"

Tô Hoài Cẩn vẫn còn đang giả bộ "ốm yếu", nghe được Tiết Trường Du nói cũng không biết trả lời như thế nào cho tốt, dứt khoát đều không trả lời.

Tiết Trường Du còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn vẫn còn yếu, không mở miệng được, lại càng đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, dịu dàng nói: "Được rồi được rồi, trước ngủ thêm một chút, ngoan ngoãn nhắm mắt, chờ đến khi nàng tỉnh ngủ, miệng vết thương sẽ không đau nữa."

Tô Hoài Cẩn có chút bất đắc dĩ, khẩu khí này của Tiết Trường Du sao lại giống như dỗ trẻ con vậy. Tuy rằng tuổi nàng hiện tại cũng không quá lớn, nhưng chung quy cũng không phải là con nít nữa, nghe giọng điệu dịu dàng kia còn muốn nổi da gà đây này.

Tô Hoài Cẩn dứt khoát nhắm mắt lại, dù sao muốn tỏ vẻ ốm yếu không bằng ngủ một giấc. Tiết Trường Du sợ quấy rầy nàng, một câu cũng không nói, nhưng vẫn không rời đi liền quỳ gối bên cạnh giường nắm tay Tô Hoài Cẩn.

Lục Y thỉnh Tứ hoàng tử ngồi xuống, Tiết Trường Du cũng lắc đầu từ chối, ý bảo Lục Y im lặng, sợ đánh thức Tô Hoài Cẩn còn đang suy yếu.

Tô Hoài Cẩn lại ngủ được thêm một giấc ngủ ngon, vừa tỉnh nên chỉ cảm thấy trong bụng đói đến cồn cào, không biết có phải do ngủ quá lâu hay không.

Tô Hoài Cẩn từ từ mở to mắt, cũng không nhìn thấy Tiết Trường Du, trong lòng có chút kỳ quái cảm giác, loáng thoáng có thêm chút thất vọng, nhưng nghĩ lại đúng như mình tưởng tượng. Cũng đúng thôi, Tứ hoàng tử là một người bận rộn, cho dù mình thay hắn chắn đao, Tứ hoàng tử cũng không có khả năng ở bên cạnh mình.

Lục Y vẫn ở bên cạnh, nhìn thấy Tô Hoài Cẩn tỉnh, lập tức khóc thành lệ tuôn dài: "Tiểu thư, người hù chết Lục Y!"

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nói: "Thôi, đừng khóc."

Lục Y lại khóc nửa ngày, lúc này mới ngừng nước mắt, Tô Hoài Cẩn nói: "Ta có chút đói rồi, mang một chút đồ ăn tới đây."

Lục Y vừa mới nói một tiếng "dạ", thì cửa phòng "kẽo kẹt" một tiếng đã bị đẩy ra, hóa ra là Tiết Trường Du từ bên ngoài đi đến. Đi theo sau hắn là hai tên hộ vệ, chẳng qua chỉ đi đến ngoài cửa liền đứng lại, canh giữ ở ngoài cửa, không hề có ý tứ muốn vào.

Tiết Trường Du tự mình nâng một cái khay gỗ đi vào, bên trên chỉ có mấy cái chén nhỏ.

Hắn vừa tiến vào, bụng Tô Hoài Cẩn liền sôi lên, tựa hồ là đói cực kỳ, tức khắc nghe thấy được một mùi hương.

Tiết Trường Du đi vào thì đặt khay lên trên bàn, sau đó tự mình nâng chén nhỏ lên, múc một chén cháo đi vào, để bên cạnh là một vài món ăn sáng. Nhìn thấy khí sắc Tô Hoài Cẩn cũng không tệ lắm liền cười nói: "Nàng tỉnh rồi à?"

Tô Hoài Cẩn làm bộ ho khan hai tiếng mới đáp: "Làm phiền Vương gia quan tâm, Hoài Cẩn không sao cả."

Tiết Trường Du thả nhẹ động tác cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy, lót đệm mềm ở phía sau cho nàng, hết thảy đều cực kì dịu dàng cẩn thận: "Cẩn Nhi thay ta chắn một đao, ta có quan tâm hơn trăm triệu lần thế này cũng không kịp."

Hắn nói với giọng điệu dịu dàng có thể vắt được ra nước.

Tô Hoài Cẩn khẽ rùng mình, chỉ cảm thấy Tứ hoàng tử khẳng định là......

Hiểu lầm cái gì đó rồi thì phải.

Tiết Trường Du muốn đem bát cháo đến trước mặt Tô Hoài Cẩn nhưng Tô Hoài Cẩn muốn tự mình uống, thế nhưng Tiết Trường Du lại không đưa cho nàng mà là cầm cái muỗng múc lên, sau đó cẩn thận thổi lạnh, bảo đảm ấm áp không bỏng miệng, lúc này mới đưa đến trước mặt Tô Hoài Cẩn.

Mí mắt Tô Hoài Cẩn kinh hoàng giật giật hai cái, bởi vì nàng thật sự đói bụng nên mới không câu nệ hé miệng ăn.

Tiết Trường Du múc cho nàng ăn đến nghiện, một miếng lại một miếng, cũng không để cho nàng tự mình động tay, một muỗng cháo rồi một chiếc đũa ăn sáng, phối hợp gọn gàng ngăn nắp.

Lục Y đứng ở một bên phụng dưỡng, nhìn dáng vẻ này mà nhịn không được cười rộ lên.

Tô Hoài Cẩn còn đang uống cháo, nhìn thấy Lục Y "xinh xắn lại ngượng ngùng" tươi cười, tức khắc cảm giác không chỉ có Tứ hoàng tử hiểu lầm cái gì mà ngay cả Lục Y cũng hiểu lầm cái gì rồi.

Lục Y đứng ở một bên ngượng ngùng nhìn, vội vàng tránh xa một chút, nhưng cũng không dám đứng quá xa, sợ tiểu thư có việc phân phó nàng ấy.

Tô Hoài Cẩn bây giờ đích xác có việc muốn phân phó nàng ấy, nhưng không phải là việc gì mà chính là muốn phân phó nàng ấy ngàn vạn lại đừng hiểu lầm nữa......

Tiết Trường Du múc cháo cho Tô Hoài Cẩn ăn. Hắn nhìn thấy sức ăn của Tô Hoài Cẩn không tồi, trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra, dù sao cũng có thể ăn cơm, miệng vết thương mới có thể nhanh khép lại.

Tiết Trường Du cười nói: "Hương vị như thế nào?"

Tô Hoài Cẩn gật gật đầu, thuận miệng nói: "Hương vị khá tốt."

Kỳ thật nàng chỉ mơ hồ cảm thấy hương vị này có điểm giống như đã từng nếm qua, không phải đời này mà là đời trước, phảng phất ở nơi nào đã ăn qua hương vị này rồi.

Tô Hoài Cẩn đang hoài nghi thì Tiết Trường Du đã cười nói: "Đây chính là cháo do đích thân ta nấu."

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, không khỏi ngẩng đầu nhìn Tiết Trường Du.

Nàng không phải kinh ngạc vì Tiết Trường Du xuống bếp. Thật ra đời trước, Tiết Trường Du cũng đã xuống bếp rồi, bởi vì Tô Hoài Cẩn rất dễ dàng phát bệnh sởi, đặc biệt là vào thời điểm giao mùa xuân thu, gió thổi khác lạ, thậm chí là ăn không hợp đều dễ dàng nổi mẩn.

Sau khi Tô Hoài Cẩn gả đến phủ Yến Vương, có một đoạn thời gian Tiết Trường Du đối với nàng vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, bởi vậy cố ý đi xuống bếp học, tự mình rửa tay nấu canh cho Tô Hoài Cẩn.

Chẳng qua sau này Tiết Trường Du làm Thái Tử, cũng không có nhiều thời gian như vậy để xuống bếp. Sau này Tiết Trường Du đăng cơ lên tân hoàng, càng không có thời gian vì Tô Hoài Cẩn mà làm chút gì đó nữa, có khi vội hai người dăm ba bữa đều không thấy được mặt nhau.

Tô Hoài Cẩn nghĩ đến đây, trong lòng có chút kinh ngạc. Năm đó Tiết Trường Du rõ ràng nói là vì bản thân mới đi xuống bếp học, còn nói thêm một ít lời ngon tiếng ngọt, đều nói quân tử xa nhà bếp, nhưng Tiết Trường Du nói cho Tô Hoài Cẩn, là vì Tô Hoài Cẩn hắn cái gì cũng nguyện ý đi làm.

Nhưng mà hiện tại rõ ràng Tô Hoài Cẩn còn chưa hề gả đến phủ Yến Vương, Tiết Trường Du cũng đã xuống bếp rồi ư?

Tô Hoài Cẩn không hề biết Tiết Trường Du cũng là do trọng sinh mà đến, tự nhiên sẽ biết làm canh, còn tưởng rằng Tiết Trường Du năm đó vì muốn mượn sức nhà họ Tô, giúp hắn tranh đoạt vị bởi vậy mới cố ý dùng lời ngon tiếng ngọt.

Tiết Trường Du vốn còn đang rất vui, Cẩn Nhi quả nhiên thích tay nghề của mình. Đời trước cũng là do Cẩn Nhi thích mình khi thấy đích thân mình làm cháo.

Thấy Tô Hoài Cẩn vui, Tiết Trường Du liền thấy như được ăn mật, ngọt lành vô tận.

Chỉ là không biết như thế nào nhoáng lên, sắc mặt Tô Hoài Cẩn đột nhiên thay đổi.

Tiết Trường Du e sợ Tô Hoài Cẩn không thoải mái, vội vàng nói: "Làm sao vậy? Miệng vết thương lại đau? Ta kêu ngự y lại đây xem cho nàng nhé?"

Tô Hoài Cẩn nhàn nhạt nói: "Không cần đâu, đã làm phiền Vương gia lo lắng, chỉ là đột nhiên có chút mệt mỏi, chẳng biết có được phép thỉnh Vương gia tránh ra ngoài một chút, Hoài Cẩn muốn nghỉ ngơi."

Tiết Trường Du không nghi ngờ gì mà còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn thật sự không thoải mái, muốn nghỉ ngơi, lập tức tự mình thu thập chén đũa, không cần Lục Y động thủ, sau đó lại còn dặn dò Lục Y vài câu, lúc này mới rời khỏi phòng.

Tiết Trường Du nào biết, ý tốt của hắn đã làm sai chuyện, kết cục chỉ là tự bê đá đập vào chân mình mà thôi......

Đọc truyện chữ Full