TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nương Nương Lại Tìm Đường Chết
Chương 43: Không xứng

Tiết Trường Du kinh ngạc nhìn Tô Hoài Cẩn nhưng hắn vừa mới đặt câu hỏi, đột nhiên cảm thấy choáng váng……

Cảnh tượng xung quanh đột nhiên chuyển biến, hiển nhiên đều nằm trong dự đoán của Tô Hoài Cẩn, nhanh chóng quay trở lại trước khi thích khách tiếp tục bắn ra mũi tên thứ hai.

“Vèo ——!!”

Lần này Tô Hoài Cẩn sớm đã có chuẩn bị, động tác nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Nhìn thấy tên bắn lén liên tục nhắm đến Quận chúa Vân An, Tô Hoài Cẩn đột nhiên thúc ngựa lên.

“Ầm!!!” một tiếng, Tô Hoài Cẩn lao về phía Quận chúa Vân An, trong nháy mắt lao xuống lưng ngựa, hai người ngã xuống đất.

Quận chúa Vân An cảm thấy “phì ——“ một tiếng, ngay sau đó là luồng hơi ấm phả vào mặt mình, nàng ấy sợ tới mức khớp hàm va “lập cà lập cập” vào nhau.

“Cẩn Nhi!!”

Tiết Trường Du gào rống, nhanh chóng xoay người xuống ngựa, một bước đoạt lấy lập tức bế Tô Hoài Cẩn đã ngất lên.

Tô Hoài Cẩn bị trúng mũi tên giữa lưng, sắc mặt lập tức tái nhợt, không biết mũi tên có độc hay không mà môi nàng tím tái, vô cùng suy yếu tiều tụy, có thể chỉ trong nháy mắt sẽ ra đi.

Mọi người sợ tới mứchoảng hốt lo sợ, Phương Thiên rống to liên tục: “Mau kêu ngự y! Đi kêu ngự y!”

Thích khách chó cùng rứt giậu bắn tên trộm, mọi người đều bất ngờ, trong lúc nhất thời loạn thành một nồi cám heo. Quận chúa Vân An sợ tới mức tay chân lạnh lẽo, lau máu trên mắt loạn xà ngầu, ngơ ngẩn nhìn Tô Hoài Cẩn ngã xuống đất.

Quận chúa Vân An dồn dập thở phì phò, lẩm bẩm nói: “Tại sao lại như vậy…… Tại sao lại như vậy……”

Thoạt nhìn nàng ấy kinh hoảng cực kỳ, hơn nữa chân tay luống cuống, Phùng Bắc vội vàng lại đây, giữ chặt tay Quận chúa Vân An. Quận chúa Vân An lúc này cũng không kiêng dè, càng không có nghĩ nhiều như vậy, vội vàng nắm chặt Phùng Bắc, bắt lấy vạt áo hắn, chặt chẽ không buông tay, cực kỳ sợ hãi.

Tô Hoài Cẩn ngã trên mặt đất, thật ra nàng cũng không có cảm giác đau, dù sao việc hệ trọng đều đã có bảy lần, hơn nữa lần này chính là lần thứ tám. Hệ thống mỗi lần đều sẽ không khiến Tô Hoài Cẩn cảm giác đau, cho nên Tô Hoài Cẩn vô cùng yên tâm.

Nàng hiện tại chỉ là cảm thấy hơi buồn ngủ, giống như cảm giác mỗi sáng khi thức dậy, chỉ muốn ngủ nướng thêm một giấc nữa.

Những hành động này đặt vào mắt người khác, Tô Hoài Cẩn chảy nhiều máu như vậy, giữa lưng còn trúng tên rất sâu, mũi tên khẳng định còn có độc, tuyệt đối có thể gặp hiểm nguy bất cứ lúc nào.

Tiết Trường Du giống như phát điên rồi, xông tới ôm chặt lấy Tô Hoài Cẩn, đôi tay còn hơi run rẩy, giọng cũng theo đó mà phát run, nói: “Cẩn Nhi! Cẩn Nhi! Nhìn ta đi, đừng nhắm mắt, ngự y lập tức tới rồi! Không có việc gì, không có việc gì……”

Tô Hoài Cẩn nằm ở trong lồng ngực hắn, mí mắt hơi nặng nề, nhìn Tiết Trường Du nổi điên, rồi dữ tợn, nôn nóng, phẫn nộ, tự trách bản thân đan chéo nhau……

Tiết Trường Du ôm chặt Tô Hoài Cẩn, hai tay hắn lạnh lẽo. Mũi tên hẳn là có độc, sắc mặt và sắc môi Tô Hoài Cẩn đều không bình thường, cả người hấp hối.

Cái này làm cho Tiết Trường Du lại nghĩ tới trận hỏa hoạn ở cung Du Cẩn năm ấy, hừng hực cháy, cứ ở trước mắt hắn cắn nuốt Tô Hoài Cẩn.

Trong đầu Tiết Trường Du lộn xộn, cảm nhận được cơ thể Tô Hoài Cẩn càng ngày càng lạnh, nhìn vẻ mặt Tô Hoài Cẩn càng ngày càng trắng, gần như không khống chế được cảm xúc của hắn nữa, muốn phát cuồng, muốn hung hăng mà gào rống.

Lữ Ngạn nhanh chóng xông lên, bất chấp xung quanh vẫn có nhiều người, kiểm tra một chút miệng vết thương Tô Hoài Cẩn rồi nói: “Mũi tên có độc, cần phải lập tức rút mũi tên!”

“Cẩn Nhi…… Cẩn Nhi…… Đừng ngủ! Đừng nhắm mắt, đừng nhắm mắt!”

Tiết Trường Du không ngừng gào thét, bảo Tô Hoài Cẩn đừng nhắm mắt nhưng mí mắt Tô Hoài Cẩn đã quá nặng nề rồi, đã không chống đỡ được nữa, chỉ thấy buồn ngủ.

Tô Hoài Cẩn nhắm mắt trong nháy mắt, còn mơ hồ nghe được tiếng kêu gào Tiết Trường Du.

“Cẩn Nhi…… Cẩn Nhi…… Cầu xin nàng, đừng rời bỏ ta……”

“Đinh ——”

 Hệ thống: Việc hệ trọng thứ tám, hoàn thành 

【 Hệ thống: Kích hoạt thuộc tính che giấu việc hệ trọng thứ tám 】

 Hệ thống: Tâm hồn cấp một 

Tô Hoài Cẩn từ từ nhắm mắt lại, lông mi thật dài nhìn như một cái quạt lông. Điều duy nhất chính là nó vẫn không nhúc nhích, phảng phất như đã đắm chìm thật sâu vào giấc ngủ dài.

Tiết Trường Du nắm chặt lấy tay nàng, ngự y cũng đã đuổi đến nơi, nhưng đối với yêu cầu phải rút mũi tên có độc trên người Tô Hoài Cẩn, Tiết Trường Du đỡ người từ trên mặt đất lên, nhanh chóng chạy về phía trước.

Mọi người vội vàng theo ở phía sau, Phương Thiên vội vàng chỉ huy thị vệ bắt tất cả thích khách lại, sau đó cũng đi theo hướng doanh địa.

Tiết Trường Du nổi điên ôm Tô Hoài Cẩn quay trở về, ngự y nhanh chóng đến xem xét.

Tất cả ngự y đi theo đều tới đây, quỳ trước lều trại, tất cả đều tới để bắt mạch cho Tô Hoài Cẩn.

Mấy người ngự y ở đây đều luống cuống tay chân, mũi tên có độc, đều sẵn sàng rút mũi tên cho Tô Hoài Cẩn, các ngự y vội vàng chuẩn bị đồ, lại chuẩn bị thêm dược liệu cầm máu.

“Vương gia! Mời ngài chờ ở bên ngoài lều, lão thần muốn rút tên.”

Tiết Trường Du nhìn thoáng qua giường Tô Hoài Cẩn, căn bản không yên tâm ở bên ngoài lều chờ. Nhưng khi rút mũi tên cần phải cắt bỏ quần áo, Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn “không thân chẳng quen”, việc đính hôn cũng đã hủy bỏ, hiển nhiên không có khả năng ở đây.

Mọi người khuyên Tiết Trường Du, Kỳ lão cửu nói: “Vương gia, ra ngoài chờ trước đi, đừng vào thêm cản trở ngự y chữa trị.”

Tiết Trường Du nôn nóng vô cùng, đành phải rời khỏi lều trại, cứ đi loanh quanh ở trước cửa.

Tất cả mọi người cuống cuồng, trên mặt Quận chúa Vân An còn mang vết máu cũng chờ ở cửa, đôi tay run rẩy không thôi, che mặt, nước mắt không khống chế được mà rơi tí tách.

Hết thảy đều bất ngờ, nàng ấy chưa từng nghĩ sẽ có người muốn ám sát mình, càng không nghĩ tới Tô Hoài Cẩn sẽ vì nàng ấy mà chắn mũi tên.

Sự sợ hãi và tự trách lớn dần khiến cho Quận chúa Vân An đắm chìm trong khủng hoảng.

Không chỉ một mình Quận chúa Vân An, còn có cả công chúa Hàm Bình. Công chúa Hàm Bình ngày thường làm sao gặp qua trường hợp này, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không ngừng khóc thút thít, nói: “Tô tỷ tỷ sao lại thế này! Sao lại thế này! Ngự y sao vẫn còn chưa đến?”

Phương Thiên thấy công chúa Hàm Bình khóc như một con mèo mướp, vội vàng trấn an: “Công chúa, toàn bộ ngự y của ngự y viện đều ở bên trong, Tô cô nương cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không có việc gì đâu.”

Mọi người đợi trong chốc lát, thật sự chờ không nổi nữa, Lữ Ngạn mới nói: “Lữ mỗ vào xem, biết đâu có thể giúp được gì đó.”

Lữ Ngạn biết y thuật, hơn nữa y thuật còn vô cùng cao minh. Lữ Ngạn không đợi người khác trả lời, nhanh chóng vén rèm lên, trực tiếp vọt vào trong.

Tiết Trường Du giống như dã thú, không ngừng đảo quanh rèm, sắc mặt đen thui, hơi thở cũng không ổn định, đi tới đi lui.

Đúng lúc này, “cạch” một tiếng, rèm được vén lên, người Lữ Ngạn đầy máu đi ra từ bên trong.

Kỳ lão cửu tiến lên, hô to: “Lữ Ngạn! Thế nào? Tô cô nương như thế nào!?”

Quận chúa Vân An cũng tiến lên, nói: “Tô cô nương ổn rồi sao? Rốt cuộc thế nào rồi?”

Lữ Ngạn chậm rãi đi ra, nhìn chằm chằm Tiết Trường Du, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Trong nháy mắt, đầu Tiết Trường Du “ầm!!” một tiếng, hắn dường như lại lần nữa thấy được cung Du Cẩn bốc cháy, lửa lớn kia kịch liệt thế nào, đốt cháy không phải chỉ là cung Du Cẩn, mà là cả trái tim Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du đột nhiên lui về phía sau một bước, suýt nữa té ngã. Mọi người hoảng sợ, Kỳ lão cửu và Phùng Bắc nhanh chóng xông lên đỡ lấy Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du chỉ là trong nháy mắt đột nhiên đẩy mọi người ra, nhanh chóng vọt vào lều trại. Ngự y bên trong còn chưa kịp rời khỏi, một đám sắc mặt trắng bệch, sợ hãi cùng cực, trên tay đều là máu, cúi đầu đứng một bên.

Tiết Trường Du cũng không để ý ai, bước lên, trực tiếp vọt tới bên cạnh giường. Tô Hoài Cẩn ghé vào trên giường, phía sau lưng tất cả đều là máu, miệng vết thương vô cùng dữ tợn, có cả vết đao cắt chữ thập. Tuy là như vậy, thời điểm mũi tên dài được rút ra, có thể thấy máu thịt lẫn lộn nơi miệng vết thương.

Mà Tô Hoài Cẩn vẫn không nhúc nhíchnằm dựa trên giường, thậm chí ngay cả hơi thở mỏng manh nhất cũng không có, không hề có cảm giác của sự sống……

Tiết Trường Du chỉ cảm thấy hốc mắt như lên men, không thể chịu đựng được, giọng nói liên tục co rút lăn lộn, khớp hàm cũng phát ra tiếng “lạch cạch” run rẩy.

Đúng rồi……

Tiết Trường Du cảm nhận được, đó là một sự sợ hãi, hắn thật sự sợ hãi Tô Hoài Cẩn cứ thế mà bỏ mình đi.

Thật sự sợ hãi.

Đời này hắn có thể sống lại một lần nữa chính là vì Tô Hoài Cẩn mà đến, mà hiện giờ, nếu Tô Hoài Cẩn không còn nữa……

Tiết Trường Du không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.

Một đám ngự y nín thở ngưng thần, căn bản không dám nói lời nào. Bọn họ chưa từng gặp qua Yến Vương điện hạ cao cao tại thượng lộ ra vẻ mặt như vậy, đừng nói là tận mắt nhìn thấy Yến Vương điện hạ rơi lệ.

Ngay lúc này, “cạch” một tiếng, rèm được mở ra, Phương Thiên từ bên ngoài tiến vào, giọng hơi khàn khàn nói: “Vương gia, Hoàng Thượng đã chuẩn bị ở lều chính, thẩm vấn Đại hoàng tử nước Hình.”

Tiết Trường Du lẳng lặng nghe, mọi người còn tưởng rằng hắn căn bản không hề nghe thấy. Trong nháy mắt, Tiết Trường Du đột nhiên đứng thẳng người lên, hình như hắn đã nổi điên rồi. “két ——!!” một tiếng, trực tiếp rút bội kiếm trên eo Phùng Bắc xuống, đôi mắt đỏ đậm, Nhai Tí gần như nứt ra, hắn gào rống: “Ta phải làm thịt cái tên súc sinh kia!”

Hắn nói xong rồi lao ra ngoài, mọi người hoảng sợ, vội vàng ngăn lại, hô to: “Vương gia! Vương gia!!”

Tiết Trường Du phát điên, ai cũng ngăn không được, Phương Thiên muốn ngăn, dù sao hắn cũng có một thân công phu, nào biết Tiết Trường Du căn bản không hề nương tay, giơ tay trực tiếp ném Phương Thiên sang một bên.

“Vương gia!”

“Vương gia!”

“Trường Du ca ca!”

Tất cả mọi người đều hô to, Tiết Trường Du lại như là một con dã thú nhuốm máu, khăng khăng muốn lao ra khỏi lều. Kết quả đúng lúc này, thình lình nghe công chúa Hàm Bình hô to: “Tô tỷ tỷ! Tô tỷ tỷ tỉnh! Trường Du ca ca, trở về nhanh lên!”

Tiết Trường Du còn tưởng rằng công chúa Hàm Bình vì không muốn cho mình đi liều mạng với Đại hoàng tử nước Hình cho nên mới nghĩ ra biện pháp này.

Chỉ nghĩ lại, nếu lời này là do Phương Thiên nói ra thì tuyệt đối không thể tin, nhưng lời này là do công chúa Hàm Bình hạng nhất không hề tâm cơ, căn bản không biết gạt người nói ra……

Tiết Trường Du vội vàng quay đầu lại, nhìn Tô Hoài Cẩn trên giường thật sự đang giật mình.

Tiết Trường Du “keng!” một tiếng, trực tiếp vứt bỏ bội kiếm, nhanh chóng vượt qua, nói liên tục: “Cẩn Nhi? Cẩn Nhi? Nàng tỉnh?! Mau, ngự y!”

Lữ Ngạn và ngự y đều lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng vây xung quanh, xem xét tình huống Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn vừa tỉnh đã cảm thấy bốn phía ầm ĩ, khiến đầu nàng đều hôn mê. Một đống người hô to Vương gia, giống như đi gọi tìm kiếm Tiết Trường Du vậy.

Nhưng Tô Hoài Cẩn nghĩ sai rồi, không phải đi tìm Tiết Trường Du, mà là Tiết Trường Du phẫn nộ muốn đi làm thịt Đại hoàng tử nước Hình.

Ngự y vội vàng xem xét miệng vết thương cho Tô Hoài Cẩn, thuốc cầm máu cũng từ từ hoạt động. Một đám đều kinh ngạc không thôi, rõ ràng mới vừa rồi tình trạng có vẻ đã tắt thở, sao lại thần kì đến mức sống dậy.

Hơn nữa còn sống sờ sờ!

Tiết Trường Du quỳ gối bên giường, nắm chặt lấy tay Tô Hoài Cẩn: “Cẩn Nhi, Cẩn Nhi…… Nàng làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết! Nàng bảo ta phải làm như thế nào mới tốt đây……”

Tô Hoài Cẩn nghi ngờ nhìn Tiết Trường Du, Tứ hoàng tử luôn luôn vô cùng tuấn mỹ, thoạt nhìn hơi nghèo túng, hơn nữa sắc mặt không phải quá tốt.

Đặc biệt……

Tô Hoài Cẩn phát hiện, khóe mắt Tiết Trường Du lại hơi đỏ?

Tô Hoài Cẩn đã không có việc gì, rốt cuộc hoàn thành việc hệ trọng thứ tám, lại còn có thêm một thuộc tính mới. Tuy rằng không biết thuộc tính “Tâm hồn” này là dùng làm gì nhưng Tô Hoài Cẩn khẳng định, việc hệ trọng trọng càng tăng lên thì thuộc tính cũng sẽ càng nghịch thiên, giống như tai thính và mắt sáng vậy.

Tô Hoài Cẩn không cảm thấy đau đớn, cảm giác buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất nên thuận miệng trêu ghẹo: “Sao mắt Vương gia lại hồng như thỏ con vậy? Chẳng lẽ là vì khóc?”

Tô Hoài Cẩn chẳng qua cũng chỉ trêu ghẹo vậy thôi, nào biết Tiết Trường Du nắm chặt lấy tay nàng, cười một tiếng, vô cùng thản nhiên, giọng vô cùng khàn khàn, lại tràn đầy vui mừng và dịu dàng: “Sao nàng biết? Bị nàng phát hiện rồi.”

Tô Hoài Cẩn hơi sững sờ, khóc thật sao?

Nàng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thấy được Tiết Trường Du khóc. Cho dù là chuyện gì, đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, càng đừng nói là Yến Vương điện hạ cao cao tại thượng.

Hiện giờ Tiết Trường Du không ngừng khóc, lại còn thừa nhận.

Lại có thị vệ đến đây truyền lời, nói: “Vương gia, thẩm vấn bắt đầu rồi, Hoàng Thượng mời ngài qua một chuyến.”

Tiết Trường Du nắm tay Tô Hoài Cẩn, không chút nghĩ ngợi nói: “Cẩn Nhi mới tỉnh, chuyển cáo Hoàng Thượng, ta không qua đâu.”

Tô Hoài Cẩn lại nói: “Thẩm vấn? Thẩm vấn cái gì?”

Tiết Trường Du hiện giờ hận không thể càng thêm dịu dàng với Tô Hoài Cẩn, căn bản không đành lòng lớn tiếng một chút nào, giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ kiên nhẫn nói: “Tất nhiên là Đại hoàng tử nước Hình.”

Tô Hoài Cẩn nghĩ ngợi, nói: “Vương gia, sao không đứng bên ngoài thẩm vấn, nếu bị Đại hoàng tử nước Hình lợi dụng sơ hở, phải làm sao bây giờ?”

Tiết Trường Du lắc đầu nói: “Nàng suy yếu như vậy, ta còn tâm trí nào để đi đây.”

Tô Hoài Cẩn hơi bất đắc dĩ, con mắt nào của ngài nhìn thấy ta ốm yếu chứ?

Tô Hoài Cẩn hoàn thành việc hệ trọng thứ tám, tất cả đều hoàn hảo, đau cũng không đau, nói chuyện ngay cả nói lắp cũng không có, một câu nói xong cũng không cần thở dốc. Nhưng ở trong mắt Tiết Trường Du, Tô Hoài Cẩn chính là vừa mới trúng tên, hơn nữa còn là mũi tên có độc, sao có thể không ốm yếu cho được?

Tô Hoài Cẩn ngẫm nghĩ mới nói: “Vương gia, Hoài Cẩn chỉ sợ Đại hoàng tử nước Hình đục nước béo cò, nhân cơ hội thoái thác trách nhiệm, Hoài Cẩn sao có thể ăn miếng trả miếng được đây?”

Tiết Trường Du nhíu mày lại, sắc mặt vô cùng âm trầm, khàn khàn nói: “Được, Cẩn Nhi cứ tiếp tục dưỡng thương đi, ta đi một chuyến sẽ trở về.”

Tô Hoài Cẩn lại nói: “Chờ một chút, Vương gia.”

Tiết Trường Du nhanh chóng nói: “Làm sao vậy? Chỗ nào còn đau sao?”

Tô Hoài Cẩn lắc đầu, nói: “Không phải đau, mà là Hoài Cẩn muốn cầu Vương gia, xin cho Hoài Cẩn cũng được đi theo dự thính.”

Tiết Trường Du lắp bắp kinh hãi, đừng nói là Tiết Trường Du mà ngay cả những người khác cũng đều giật mình không thôi. Tô Hoài Cẩn vừa mới trúng tên, thiếu chút nữa đã không cứu được rồi, hiện giờ tuy rằng tỉnh lại, nhưng chắc chắn sẽ suy yếu đến cực điểm. Mũi tên có độc, nói không chừng buổi tối còn sẽ cảm mạo, không tính là vượt qua nguy hiểm, nhưng sao có thể cho Tô Hoài Cẩn đi qua dự thính?

Tiết Trường Du tất nhiên là không đồng ý: “Cẩn Nhi……”

Tô Hoài Cẩn còn đang vắt hết óc nghĩ như thế nào mới có thể thuyết phục Tiết Trường Du, lúc này “Đinh ——” một tiếng, hệ thống có hiệu lực.

 Hệ thống: Khổ sở cấp hai, có hiệu lực 

Trong nháy mắt, ở trong mắt mọi người, Tô Hoài Cẩn kêu lên một tiếng đáng thương, đặc biệt là khi ở trong mắt Tiết Trường Du.

Tô Hoài Cẩn nói: “Vương gia, để cho Hoài Cẩn đi xem đi mà.”

Tô Hoài Cẩn chỉ nói một câu thế thôi, Tiết Trường Du đã không chống đỡ được. Vốn không thể phản bác lại ý của Tô Hoài Cẩn, trong lòng dày vò, cũng không đành lòng.

Tiết Trường Du thở dài, nói: “Được rồi được rồi, đều nghe nàng, chỉ nghe một chút thôi đấy, tuyệt đối không thể để mình mệt mỏi, khó chịu thì phải nói thẳng, tuyệt đối không thể cậy mạnh.”

Tô Hoài Cẩn lập tức cười, nói: “Thưa vâng, Vương gia.”

Ngự y nhanh chóng đến băng bó miệng vết thương cho Tô Hoài Cẩn, làm mọi thứ thỏa đáng rồi. Lúc này mọi người mới vây quanh Tô Hoài Cẩn mang nàng đến lều chính.

Còn chưa kịp vào cửa, đã nghe được Đại hoàng tử nước Hình rống to: “Không phải ta!! Căn bản không phải ta! Nước Tiết các người muốn vu hãm ta, có phải không?! Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!?”

“Rầm!” một tiếng, rèm bị xốc lên, vô luận là Hoàng Thượng hay là đại thần, mọi người đều lắp bắp kinh hãi nhìn về phía Tô Hoài Cẩn đang tiến vào.

Mọi người nâng Tô Hoài Cẩn tiến vào, Hoàng Thượng nói: “Ban ngồi, bảo con bé Tô mau ngồi xuống.”

Tô Hoài Cẩn chậm rãi ngồi xuống, thật ra nàng cũng không thấy khó chịu chút nào, cũng không đau, nhưng mọi người chung quanh đều thật cẩn thận, làm cho da đầu Tô Hoài Cẩn cũng phải tê dại.

Tô Hoài Cẩn ngồi xuống, Tiết Trường Du đứng ở bên cạnh nàng hầu hạ, động tác vô cùng cẩn thận.

Đại hoàng tử nước Hình chớp mắt đã thấy được đi theo tiến vào là Quận chúa Vân An. Trên người Quận chúa Vân An còn có vết máu, nhưng mọi thứ vẫn êm đẹp căn bản không có việc gì.

Đại hoàng tử nước Hình phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi, đánh chết cũng không nhận: “Các người vu hãm ta, lấy chứng cứ ra đây! Nước Hình ta đây cũng không phải cái loại dễ bị vu hãm như thế đâu!”

Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng, mới vừa rồi hắn đã phẫn nộ tới cực điểm rồi, hiện giờ nhìn thái độ Đại hoàng tử nước Hình, không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa.

Giọng Tiết Trường Du nghẹn ngào, sắc mặt u ám, cười lạnh nói: “Chứng cứ? Được thôi, người đâu!”

Hắn nói xong, Phùng Bắc đã từ bên ngoài đi vào, đè một tên quan nước Tiết, chính là Lưu đại nhân phụ trách khu vực săn bắn!

Lưu đại nhân run rẩy tiến vào, “bịch!!” một tiếng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu.

Đại hoàng tử nước Hình vừa thấy, hoảng sợ nhưng mạnh mẽ tự trấn định, nói: “Như thế nào, tưởng các ngươi có chiêu trò gì”

Tiết Trường Du lạnh giọng nói: “Ngươi phái thích khách tới, toàn bộ đã bị giam, đặc sứ nước Hình, ngươi không hề nghĩ tới đường lui đúng không?”

Hắn nói như vậy, đại hoàng tử nước Hình ngầm trừng mắt nhìn Lưu đại nhân.

Tiết Trường Du lại nói: “Lưu đại nhân, ngươi bẩm báo cho Hoàng Thượng, Đại hoàng tử mượn sức ngươi như thế nào đi.”

Lưu đại nhân quỳ trên mặt đất, dập đầu liên tục, run rẩy nói: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng tha mạng ạ! Tha mạng! Vi thần thật sự không hề cấu kết với nước Hình, chỉ là…… Chỉ là vì Đại Tiết cả thôi!”

Lưu đại nhân nói liên tục: ” Đặc sứ nước Hình muốn ám sát Quận chúa Vân An, nói nếu Quận chúa Vân An không tiến cung, không cần đẹp/ sắc / quyến rũ với Hoàng Thượng thì đã không có tác dụng, bởi vậy muốn ám sát Quận chúa Vân An, sau đó giá họa cho người Tiết chúng ta, cứ như vậy là có thể châm ngòi nước Tiết và nước Hình khai chiến! Nước Hình còn muốn liên hợp với nước Thương Dương, cùng nhau tấn công Đại Tiết ta! Hoàng Thượng minh giám! Hoàng Thượng minh giám!”

“Nói bậy!!”

Đại hoàng tử nước Hình lập tức rống to một tiếng: “Ngươi nói bậy! Tất cả các người đều nói bậy!”

Gã ta nói xong rồi tiến lên liều mạng với Lưu đại nhân, Lưu đại nhân sợ tới mức chạy vắt giò lên cổ.

Phùng Bắc lúc này đã “Keng ——” một tiếng rút ra bội kiếm, đứng trước mặt Đại hoàng tử nước Hình.

Đại hoàng tử nước Hình cười lạnh nói: “Ta là hoàng tử nước Hình, người Tiết các ngươi dám vô lễ với ta! Tìm một người Tiết tới vu hãm ta, cũng coi như là bằng chứng hả? Bây giờ ngay cả một thị vệ nho nhỏ còn dùng đao kiếm chĩa về phía này, đây là đạo đãi khách của nước Tiết sao?!”

Hoàng Thượng nhất thời hơi chần chờ, Tiết Trường Du lại lạnh giọng nói: “Đãi khách hiển nhiên là phải khách khí, nhưng loại đặc sứ nước Hình này, mặt người dạ thú, luôn thích sau lưng dùng quỷ kế, cũng coi là khách sao?”

Đại hoàng tử nước Hình tức giận thở hổn hển, nói: “Ngươi……”

Gã ta còn chưa nói xong, Tiết Trường Du phất phất tay, Lưu đại nhân lập tức nói: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Vi thần không phải ăn nói bừa bãi! Vi thần có chứng cứ!”

Lão ta nói xong thì lấy viên dạ minh châu kia ra tới, dâng hai tay lên, nói: “Đây là chứng cứ! Đại hoàng tử dùng viên dạ minh châu này hối lộ vi thần, hy vọng vi thần chừa cho thích khách một đường lùi, có thể thần không biết quỷ không hay thành toàn cho thích khách.”

Đại hoàng tử nước Hình lập tức quát: “Ngươi nói dối!! Đây là do chính ngươi!”

Lưu đại nhân lập tức khóc lóc kể lể nói: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng tha mạng, đây là sự thật, vi thần không dám nói dối. Dạ minh châu này, sáng ngời như thế, tròn trịa như thế, vi thần chỉ là một tên quan lại nho nhỏ, sao có thể mua nổi? Quả thật đây là Đại hoàng tử nước Hình đưa cho vi thần!”

Tô Hoài Cẩn vẫn luôn không nói chuyện, quan sát một chút. Đại hoàng tử nước Hình vừa rồi vẫn luôn phẫn nộ nhưng sau khi Lưu đại nhân lấy ra dạ minh châu thế nhưng lại cười lên, tựa như không hề sợ hãi, khiến cho Tô Hoài Cẩn hơi hồ nghi.

Quả nhiên.

Đã nghe thấy Đại hoàng tử nước Hình nói: “Hoàng Thượng, dạ minh châu này là sản vật của Nước Thương Dương, chỉ có nước Thương Dương mới có dạ minh châu như vậy. Không tin ngài có thể cho thợ thủ công vào nhận diện, xem có phải đúng hay không!”

Gã nói xong, Tiết Trường Du cũng phải nheo mắt.

Hoàng Thượng hơi chần chờ, nhìn trái nhìn phải, ngay sau đó nói: “Được, cho thợ thủ công tiến vào, nhận diện một chút xem.”

Một đám thợ thủ công nhanh chóng tiến vào, nhân số đâu đấy khoảng mười người. Hoàng Thượng bảo tất cả mọi người tới xem xét dạ minh châu, còn cùng đi theo, quan viên chuyên môn đi vơ vét bảo vật cho Hoàng Thượng cũng tiến đến xem viên dạ minh châu này.

Các thợ thủ công khe khẽ nói nhỏ với nhau, Hoàng Thượng đã chờ lâu đến mức không kiên nhẫn, mà Tô Hoài Cẩn nhìn ánh mắt của Đại hoàng tử nước Hình, trong lòng tựa như đã hiểu……

Thợ thủ công vô cùng cung kính nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, dạ…… Dạ minh châu này, màu sắc thiên…… Thiên về màu xanh lam, thật sự chỉ có ở nước Thương Dương.”

Họ vừa nói xong, Đại hoàng tử nước Hình đã cười phá lên, nói: “Đúng rồi! Đúng rồi! Dạ minh châu này, căn bản không phải của nước Hình chúng tôi!”

Tiết Trường Du nghe đến đó đã ý thức được, thì ra Đại hoàng tử nước Hình đã sớm có chuẩn bị. Nếu Lưu đại nhân khai gã ta ra, khẳng định phải có vật chứng, chính là viên dạ minh châu này. Mà màu sắc của dạ minh châu rất độc đáo, căn bản không phải vật phẩm của nước Hình, mà chỉ có ở nước Thương Dương mà thôi. Cứ như vậy, Đại hoàng tử nước Hình có thể thoát tội, đẩy chuyện lên cao.

Tiết Trường Du không nghĩ đến việc bị Đại hoàng tử nước Hình tính kế, tức giận lạ thường, hơn nữa Tô Hoài Cẩn còn bị thương, lập tức trong cơn giận dữ, không thể át chế mà đột nhiên bước lên một bước, bắt lấy Đại hoàng tử nước Hình.

Sắc mặt Tiết Trường Du sắc dữ tợn, Đại hoàng tử nước Hình sợ tới mức hét lớn một tiếng, vội vàng chạy vắt giò lên cổ, nói: “Hoàng Thượng! Ngài xem xem! Người nước Tiết các người đều vô lễ như thế sao?! Phỉ báng vu hãm không nói đến, hiện giờ lại muốn giết người diệt khẩu?! Đây là cách hoàng tử nước Tiết nên hành xử à?!”

“Lão Tứ!”

Hoàng Thượng gào to một tiếng, Tiết Trường Du vô cùng không cam lòng, đôi tay nắm chặt quyền, khớp xương “rắc” ra tiếng, bị buộc phải dừng lại.

Đại hoàng tử nước Hình cười ha ha, tựa như vô cùng đắc ý, nói: “Nếu không thể chứng minh do nước Hình ám sát, thì chính là nước Tiết các người phỉ báng bọn ta! Nước Hình chúng ta êm đẹp tới cùng các người kết minh, hay lắm, hay lắm! Nước Tiết các người bây giờ quay ra cắn ngược, quả nhiên là nước có lễ nghi nhất, thật đẹp mắt đấy! Hừ, ta đây trở về bẩm báo với Thánh Thượng nước Hình. Các người nhớ kỹ, nếu nước Tiết và nước Hình cứ như vậy mà khai chiến đó chính là do Tứ hoàng tử nước Tiết của các người, đường đường là công lao của Yến Vương!”

Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc đứng ở một bên, nghe đến đó, đôi mắt xoay chuyển, vội vàng thấp giọng nói với Hoàng Thượng: “Phụ hoàng, Tứ đệ thật sự quá lỗ mãng, nếu cứ như vậy chọc giận nước Hình, nước Hình không kết minh với chúng ta, ngược lại kết minh với nước Thương Dương, nước Tiết ta sẽ trở nên đại loạn!”

Hoàng Thượng nghe đến đó, “hừ” một tiếng, đập bàn, sau đó lạnh giọng nói: “Lão Tứ! Đi qua nhận lỗi với đặc sứ nước Hình ngay!”

Tiết Trường Du kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng khăng khăng nói: “Mau đi! Thất thần làm cái gì!? Nhìn xem ngươi chọc phải đại họa gì rồi! Hôm nay nếu ngươi không nhận lỗi với đặc sứ nước Hình, thì sẽ không phải là con trai của trẫm nữa!”

Tiết Trường Du mới đầu còn khiếp sợ nhưng nghe đến đó đã vô cùng bình tĩnh, chậm rãi trấn định tinh thần, thản nhiên nhìn Hoàng Thượng, còn có Thái Tử đang đứng một bên mỉm cười.

Tô Hoài Cẩn nhíu mày, Đại hoàng tử nước Hình đã sớm có chuẩn bị, muốn hại Lưu đại nhân, mà Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc còn ở một bên châm ngòi ly gián. Hoàng Thượng vì tránh để nước Hình và nước Tiết khai chiến, định vứt bỏ Tứ hoàng tử Tiết Trường Du.

Cho dù không phải vì Tiết Trường Du, Tô Hoài Cẩn cũng không nuốt trôi được cái khẩu khí này, chẳng lẽ mình phải chịu thua lần này. Tuy không thương, nhưng cũng không thể để Đại hoàng tử nước Hình cứ như vậy mà cao chạy xa bay được.

Tô Hoài Cẩn cảm thấy mình phải tìm được một biện pháp, có thể vạch trần quỷ kế của Đại hoàng tử nước Hình.

“Đinh ——”

 Hệ thống: Tâm hồn cấp một, có hiệu lực 

Tâm hồn là kích hoạt thuộc tính che giấu của việc hệ trọng thứ tám, Tô Hoài Cẩn cũng không biết dùng để làm gì, lúc này lại đột nhiên có hiệu lực.

Một chốc kia, trong đầu Tô Hoài Cẩn thế nhưng dần hiện ra giọng nói Đại hoàng tử nước Hình, tựa như đang lầm bầm lầu bầu.

Chỉ là Tô Hoài Cẩn quay sang nhìn Đại hoàng tử nước Hình, miệng của Đại hoàng tử nước Hình cũng không nhúc nhích, người khác cũng không nghe thấy gã ta đang nói chuyện.

Tô Hoài Cẩn thoáng nghi ngờ, ngay sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng lẽ tâm hồn cấp một ý tứ chính là có thể đọc được tâm?

Giọng Đại hoàng tử nước Hình vẫn còn đang tiếp tục lầm bầm lầu bầu, trên mặt biểu lộ ra một sự đắc ý, cũng chẳng thèm để ý xung quanh, tựa như tiểu nhân đang vô cùng đắc chí.

Tiết Trường Du nhíu mày, tựa như cũng không muốn nhận lỗi với Đại hoàng tử nước Hình. Hắn biểu hiện quá mức trực tiếp, Hoàng Thượng nhất thời tức giận không thôi. Thật ra vẫn sợ nước Hình thật sự liên minh với nước Thương Dương, lập tức gầm lên nói: “Tiết Trường Du!”

Mọi người nghe Hoàng Thượng gầm cả tên lẫn họ Tứ hoàng tử, lập tức giật nảy mình. Đại hoàng tử nước Hình càng đắc ý không thôi.

Ngay lúc này, Tô Hoài Cẩn đột nhiên nói: “Xin cho tiểu nữ nói một hai câu, đặc sứ nước Hình rốt cuộc có thiết kế ám sát quận chúa hay không, cũng sẽ rõ ràng.”

Tô Hoài Cẩn vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều phóng qua bên này, Tô Chính bên cạnh, vội vàng thấp giọng quát lớn: “Con gái!”

Tô Hoài Cẩn lại không để ý tới Tô Chính, tiếp tục nói: “Thích khách rốt cuộc là ai, Hoàng Thượng không ngại phái binh đến khu vực săn bắn phía bắc, ba dặm ở ngoài nhìn một chút. Nếu tiểu nữ đoán không sai, bên kia hẳn là sẽ có một cái hang nơi thích khách trú lại. Nếu đi kịp thời, thì hoàn toàn có thể bắt được.”

Đại hoàng tử nước Hình nhất thời giật mình, kinh ngạc mở to hai mắt, hận không thể rơi tròng mắt xuống đất, giật mình trừng mắt nhìn Tô Hoài Cẩn, vẻ mặt không thể tin tưởng.

Tâm hồn cấp một của Tô Hoài Cẩn còn có hiệu lực, lập tức đọc ra được tiếng lòng của Đại hoàng tử. Đại hoàng tử lại nói, Tô Hoài Cẩn làm sao mà biết được?

Tô Hoài Cẩn đương nhiên biết, dù sao thuộc tính tâm hồn này, rất tốt, trong lòng Đại hoàng tử nước Hình có bí mật gì đều bị Tô Hoài Cẩn nhìn đến rõ rệt, nghe được rõ ràng.

Mới vừa rồi Đại hoàng tử nước Hình còn đang đắc ý, trong lòng lặp lại cân nhắc một chút, đại bản doanh của thích khách hẳn là an toàn, sẽ không bị người khác phát hiện. Chỉ cần mình liều chết không nhận, nói Lưu đại nhân và Tiết Trường Du vu hãm mình, lại có đặc sản Thương Dương dạ minh châu làm chứng, hoàn toàn loại bỏ bản thân ra khỏi can hệ.

Gã nào biết hết thảy đều bị Tô Hoài Cẩn nghe được.

Bởi vậy Tô Hoài Cẩn đột nhiên nói ra vị trí đại bản doanh của thích khách, Đại hoàng tử nước Hình mang vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin được.

Hoàng Thượng hơi nghi ngờ, không mấy tin tưởng, dù sao cũng là do một tiểu nữ tử nói ra sự tình nhưng chuyện này có liên quan đến tình hình nước Tiết và nước Hình, phàm có cái ngoài ý muốn, nước Hình rất có khả năng liên minh với Thương Dương.

Hoàng Thượng lập tức nói: “Phương Thiên.”

Phương Thiên lập tức tiến lên, nói: “Vâng, thưa Hoàng Thượng.”

Hoàng Thượng nói: “Ngươi dẫn người đi một chuyến, đi nhanh về nhanh.”

“Thưa vâng!”

Phương Thiên nhanh chóng lui ra khỏi lều lớn, mang binh đuổi theo, ba dặm không xa. Quả thực dưới mí mắt của quan viên lành nghề, một đi một về cũng không tốn quá nhiều thời gian, mọi người cứ chờ như vậy.

Đại hoàng tử nước Hình đợi trong chốc lát mà ra một đầu mồ hôi lạnh, nhưng gã căn bản không tin Tô Hoài Cẩn biết được bí mật của mình. Dù sao thì trong chuyện này, chỉ có mình biết, còn có những thích khách đó biết, thích khách đều là tử sĩ, tuyệt sẽ không nói ra.

Cho nên Đại hoàng tử nước Hình an ủi mình, chắc là Tô Hoài Cẩn chỉ đang lừa mình dối người, tuyệt không thể mắc mưu, nhất định phải trấn định.

Tô Hoài Cẩn chỉ hơi hơi mỉm cười, ý nghĩ trong lòng Đại hoàng tử nước Hình đều bị Tô Hoài Cẩn xem đến rõ ràng, nhịn không được cười một tiếng, lần này tuyệt đối là cười nhạo không thể nghi ngờ.

Đại hoàng tử nước Hình trấn định, còn khẽ hắng giọng, nói: “Chuyện ngày hôm nay, các người cần phải cho nước Hình chúng ta một lời công đạo! Nước Hình chúng ta có ý tốt, các người lại chỉ biết vu hãm!”

Tiết Trường Du lạnh giọng nói: “Có phải vu hãm hay không còn chưa biết, đặc sứ nước Hình hà tất lại phải nói những lời như thế, rõ ràng đã làm chuyện xấu.”

Đại hoàng tử nước Hình hừ một tiếng, nói: “Ta đại diện nước Hình đến kết giao, đường đường chính chính, cũng không sợ mấy chuyện xấu vu hãm kiểu như thế này!”

Gã vừa nói xong đã nghe được một tiếng “cạch”, rèm được xốc lên, Phương Thiên đi nhanh về nhanh, đã quay trở lại.

Tiến vào không chỉ có một mình Phương Thiên, theo sau còn có bốn năm binh lính, áp giải một tên thích khách mặc đồ đen, “bịch!” một tiếng, áp tên đó xuống mặt đất.

Đại hoàng tử nước Hình còn chưa nói xong, nhưng những lời còn lại dường như đã mắc kẹt trong cổ họng. Muốn phô trương thêm thanh thế, kết quả đột nhiên vẻ mặt đen thui, ngây ra như phỗng!

Tên thích khách bị áp trên mặt đất, Phương Thiên bước nhanh, trong tay còn ôm một chồng thư từ, trình cho Hoàng Thượng, nói: “Bẩm Thánh Thượng, cách khu vực săn bắn về phía bắc ba dặm, quả nhiên có hang động của thích khách trú ngụ. Thích khách không hề phòng bị, đều đã bị giam hết lại, mặt khác nô tài còn thu được một ít công văn bí mật, thỉnh Hoàng Thượng xem qua.”

Tô Hoài Cẩn hơi mỉm cười, không cần xem cũng biết những công văn đó dùng để làm gì.

Bởi vì mới vừa rồi Đại hoàng tử nước Hình đã ở trong lòng cân nhắc qua. Gã suy nghĩ cả rồi, cũng không biết mình và kẻ cầm đầu thích khách thư từ qua lại, có thiêu hủy hay không.

Tô Hoài Cẩn có tâm hồn cấp một đã sớm đọc đến loạt cân nhắc này triệt để.

Tô Hoài Cẩn cũng không thấy hiếu kỳ, vô cùng trấn định ngồi. Những người còn lại đều mang vẻ mặt nghi ngờ, tìm tòi nghiên cứu nhìn những công văn đó, Đại hoàng tử nước Hình vẫn giữ vẻ mặt tro tàn, lung lay sắp đổ.

Hoàng Thượng tiếp nhận công văn, hai mắt nhìn, ngay sau đó gầm lên một tiếng: “Được lắm!”

Ông nói xong, ném công văn “bang!” một tiếng xuống đất, lạnh giọng nói: “Sứ đoàn nước Hình rắp tâm hại người, mua sát thủ giết người, thế nhưng còn đổ họa cho Đại Tiết ta! Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều ở đây, còn có cả kim ấn của hoàng tử nước Hình làm chứng! Đặc sứ nước Hình, các ngươi còn lời gì muốn nói hay không!”

Mọi người cúi đầu nhìn, quả nhiên là như thế, lần này không hề phủ nhận. Nếu nói dạ minh châu là đặc sản của nước Thương Dương, còn có cả kim ấn Đại hoàng tử nước Hình, hàng thật giá thật cả rồi……

Đại hoàng tử nước Hình sợ tới mức toàn thân phát run, muốn giảo biện, kêu to: “Cái gì mà kim ấn?! Kim ấn là giả! Kim ấn là giả!”

Tiết Trường Du híp mắt, cười cười nói: “Kim ấn là giả? Ta không ngại thỉnh người đến đây kiểm chứng một phen, hoặc có thể mang một phong thư đưa về nước Hình, hỏi thử quốc quân nước Hình, kim ấn này rốt cuộc có phải là thật hay không nhé?”

Hắn nói tới đây, Đại hoàng tử nước Hình run rẩy, đầy mặt tro tàn, nhưng vẫn cứ không phục, còn muốn tiếp tục giảo biện.

Lúc này đại sự lệnh nước Hình lại đột nhiên lao tới, vừa khấu đầu, vừa nói: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Hết thảy đều do Đại hoàng tử tùy ý làm bậy, không phải nước Hình chúng tôi bày mưu đặt kế! Thỉnh Hoàng Thượng minh giám, minh giám!”

“Ngươi nói cái gì!?”

Đại hoàng tử nước Hình nhất thời nổi giận, vọt lên tính đánh đại sự lệnh nước Hình. Đại sự lệnh sợ tới mức vội vàng ôm đầu, lẻn ra sau lưng thị vệ, bảo thị vệ tiến lên, trực tiếp bắt lấy Đại hoàng tử nước Hình.

Đại sự lệnh lúc này mới run rẩy nói: “Hoàng Thượng! Ngoại thần nói đều là sự thật, hết thảy đều là Đại hoàng tử tùy ý làm bậy, không có quan hệ với nước Hình. Nước Hình thần thật sự có thành ý muốn liên minh, ai ngờ Đại hoàng tử lại dụng tâm hiểm ác, rắp tâm hại người, quả thật tội ác tày trời a!”

Sứ đoàn nước Hình lập tức phản bội, kỳ thật này cũng là do tình lý bên trong. Đại hoàng tử nước Hình tính tình bạo ngược, chỉ cần không hài lòng, đánh chửi Quận chúa Vân An đã là chuyện thường ngày, ngay cả đại sự lệnh cũng dám động thủ. Một đám người sứ đoàn đều không phục Đại hoàng tử, đã sớm có oán hận. Hiện giờ Đại hoàng tử lại làm ra chuyện tay đình như vậy, sứ đoàn sao có thể không bỏ xe giữ tướng?

Hơn nữa, lúc này khai chiến với nước Tiết khai thật sự là không sáng suốt. Thứ nhất là nước Hình muốn thâu tóm Thương Dương, tới mở rộng tài nguyên của mình, thứ hai đó chính là Đại hoàng tử nước Hình thế nhưng dùng dạ minh châu, giá họa cho nước Thương Dương. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, đắc tội nước Thương Dương không nói đến, ngay cả nước Hình và nước Tiết cũng sẽ thật sự khai chiến, Thương Dương cũng tuyệt đối sẽ không liên hợp với nước Hình.

Bởi vậy, đại sự lệnh nước Hình không có đạo lý tiếp tục thiên vị Đại hoàng tử, biện pháp này tuyệt đối không sáng suốt.

Tô Hoài Cẩn cười, cảm giác quang cảnh này đã không còn gì để xem, Đại hoàng tử nước Hình cũng coi như là bị chúng bạn xa lánh, lập tức nói: “Hoàng Thượng, miệng vết thương của tiểu nữ vẫn còn đau đớn, không thể ở lại lâu, thật sự thất lễ.”

Kết quả này Hoàng Thượng đặc biệt vừa lòng, nghe được Tô Hoài Cẩn nói miệng vết thương đau, lập tức liền nói: “Được được! Mau, nâng con bé Tô đi xuống, hầu hạ cho tốt.”

Các cung nữ nhanh chóng lại vây quanh Tô Hoài Cẩn, vội vàng đỡ nàng đi ra ngoài, chậm rãi trở về lều.

Kỳ thật miệng vết thương của Tô Hoài Cẩn cũng không đau chút nào, căn bản không có chuyện gì, chỉ là lấy cớ thôi, dù sao chuyện này đã kết thúc hết thảy. Đại hoàng tử nước Hình chắc chắn không chạy được, nên như thế nào điều tra thì cứ điều tra thế đó, nhiều lắm là lại cùng nước Hình đàm phán hai lần.

Tô Hoài Cẩn lười xem sắc mặt Đại hoàng tử giảo biện và giãy giụa, quá mức buồn cười, thật sự nhạt nhẽo, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, thuận đường nghiên cứu thêm tâm hồn.

Tô Hoài Cẩn trở về lề, Tiết Trường Du cũng theo sát lại đây, vén rèn lên đi vào, nói: “Cẩn Nhi? Miệng vết thương đau lắm sao? Lại tìm ngự y đến xem nhé?”

Hắn nói rồi dặn dò Lục Y đi kêu ngự y, Tô Hoài Cẩn vội vàng ngăn lại, nói: “Không sao, chỉ là hơi mệt mỏi, không muốn nghe bọn họ gây rối thôi.”

Tiết Trường Du cũng thấp giọng, sợ làm ảnh hưởng đến nàng: “Vậy được rồi, một hồi ta nấu cho nàng một chút canh bổ huyết dưỡng khí tới nhé.”

Tô Hoài Cẩn nói: “Sao dám làm phiền Vương gia, vẫn nên bảo nhà bếp làm là được.”

Tiết Trường Du lập tức phủ định, nói: “Không thể, nhà bếp làm cơm tập thể, ta thật sự không yên tâm, vừa lúc không có chuyện gì làm, ta thuận tay làm một chút.”

Tô Hoài Cẩn thực sự bất đắc dĩ, đường đường thân vương gia thế nhưng lại xuống bếp, rửa tay làm canh. Nếu tin này truyền đi, trong kinh thành phỏng chừng cũng sẽ náo loạn một hồi.

Tiết Trường Du khăng khăng muốn đích thân nấu canh, còn hỏi Tô Hoài Cẩn thích uống canh gì, là canh gà, hay là canh xương.

Đúng lúc này, Lục Y đi vào, nói: “Vương gia, tiểu thư, Quận chúa Vân An muốn vào thăm tiểu thư.”

Tô Hoài Cẩn vì Quận chúa Vân An mà chắn mũi tên, Quận chúa Vân An đến đây xem, âu cũng là thường tình.

Tô Hoài Cẩn gật đầu, Lục Y vén rèm lên, Quận chúa Vân An từ bên ngoài chậm rãi đi vào.

Nàng ấy đi vào, vòng qua bình phong, hai mắt vẫn còn hơi đỏ, đầu khẽ cúi xuống, cũng không hề mở miệng nói chuyện trước.

Mà khi nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn, sau đó lại cúi đầu, lại nhìn thoáng qua Phùng Bắc đang đứng phía sau Tiết Trường Du.

Phùng Bắc tuy đã là lãnh binh cửa thành, nhưng trước kia vẫn luôn đi theo sau bảo vệ Tiết Trường Du, nhất thời cũng không sửa được, Tiết Trường Du đi nơi nào, Phùng Bắc luôn theo ở phía sau, tùy thời nghe phân phó.

Lúc này Phùng Bắc đứng ở phía sau Tiết Trường Du. Nhìn thấy Quận chúa Vân An nhìn mình thì ánh mắt kia hơi phức tạp, khiến hắn vô cùng khó hiểu.

Tô Hoài Cẩn nhìn nhìn Quận chúa Vân An, vẻ mặt Quận chúa Vân An rất phức tạp khiếnTô Hoài Cẩn đột nhiên thông suốt, muốn dùng tâm hồn nhìn một cái để xem Quận chúa Vân An rốt cuộc đang suy tư cái gì.

“Đinh ——”

 Hệ thống: Tâm hồn cấp một, có hiệu lực 

Thuộc tính tâm hồn nhanh chóng có hiệu lực, hơn nữa còn rất linh hoạt, kết quả Tô Hoài Cẩn lập tức đã nghe được tiếng lòng của Quận chúa Vân An.

Kết quả có thể nói là…… Lung tung rối loạn!

Giống như một cuộn chỉ rối, hơn nữa vẫn là tự tay đan rối, nơi nào cũng là chỉ len, phức tạp lợi hại, ảo não, hối hận, phẫn nộ, tự ti, lo lắng, nôn nóng thậm chí là tuyệt vọng đan xen lấy nhau.

Nếu đây là một mớ len tự tay đan rối, như vậy chính là do Quận chúa Vân An, nói vậy lúc này Quận chúa Vân An đã “thương tích đầy mình” rồi……

Tô Hoài Cẩn nhanh chóng hít sâu một hơi, rút thuộc tính tâm hồn về, đầu óc mình thiếu chút nữa đã bị làm cho rồi loạn.

Quận chúa Vân An vẫn luôn im lặng, bình tĩnh đứng ở nơi đó, Tiết Trường Du hơi kỳ quái: ” Quận chúa nước Hình?”

Tô Hoài Cẩn lại nói: “Quận chúa có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”

Quận chúa Vân An lúc này mới hoàn hồn, gật gật đầu, trong lòng rối loạn lợi hại, trên mặt vẫn thản nhiên nói: “Vân An lần này tới đây, vì hai việc, thứ nhất là để cảm tạ Tô cô nương ân cứu mạng. Vân An chỉ có cái mạng quèn này, có chết cũng chưa hết tội. Tô cô nương tâm địa Bồ Tát, thế nhưng không tiếc cứu Vân An một mạng, Vân An suốt đời không quên.”

Tô Hoài Cẩn gật đầu, nói: “Vậy còn cái thứ hai đâu?”

Quận chúa Vân An nói tới đây, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phùng Bắc, ngay sau đó lại cúi đầu, thản nhiên nói: “Vân An muốn cùng Phùng đại nhân…… Từ hôn.”

“Từ hôn?!”

Phùng Bắc lắp bắp kinh hãi, kinh ngạc nói: “Vì sao? Ti chức có cái gì không đúng?”

Quận chúa Vân An cười cười, sắc mặt hơi khổ sở, gian nan mở miệng nói: “Phùng đại nhân đã nghĩ nhiều rồi, không phải Phùng đại nhân không tốt. Vân An vốn là một tiểu nhân quỷ kế đa đoan âm hiểm, hiện giờ Tô cô nương liều mình tương trợ, Vân An hổ thẹn lương tâm, không thể bình tĩnh che giấu được nữa…… Là Vân An không xứng.”

Đọc truyện chữ Full